Tóm tắt truyện
Tạ gia có một trưởng nữ bị cho là khắc thân khắc bạn, nên từ khi ra đời đã bị đưa lên núi Tam Thanh, sống mười mấy năm không ai quan tâm
Năm mười bốn tuổi, Tạ Lan được đón về kinh đô, nhưng không phải để hưởng vinh hoa phú quý, mà là để đối mặt với những tính toán tàn nhẫn trong Tạ phủ
Kế muội: "Trưởng tỷ xinh đẹp hơn ta, thật vừa vặn để dùng làm đá lót đường
"Mẹ kế: "Đứa con vợ cả để lại đúng là cái gai trong mắt, phải trừ khử cho hả dạ
"Tổ mẫu: "Con cháu là cái cây rụng tiền, Tạ gia có thể lợi dụng để kiếm lợi
"Phụ thân: "Trưởng nữ xinh đẹp, có thể hiến cho quyền quý để đổi lấy danh vọng
"Nhị phòng, tam phòng: "Bán trưởng nữ của Tạ gia để lấy sính lễ cho con trai, xây dựng đại trạch viện
"Tạ Lan tay cầm quạt lông, khẽ lay động, cười nhẹ: "Trời đã sáng rồi, giấc mộng cũng nên tỉnh thôi
"Kế muội ngày ngày đóng vai yếu đuối: "Si tâm vọng tưởng là bệnh, cần phải chữa
""Là chim sẻ thì đừng vọng tưởng bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng
""Mệnh đã định là ngươi phải gả cho lão nam nhân có tiếng xấu làm thiếp
"Mẹ kế giỏi giả tạo? Tạ Lan chỉ thích nhìn bà ta cắn răng giả tạo đến cùng: "Ta thích ngươi hận ta, nhưng lại không làm gì được ta
"Tổ mẫu bất công và vô liêm sỉ? "Để ta bói một quẻ, mệnh bà không có tài đâu
""Nhanh chóng góp tiền quan tài đi, nếu không sẽ bị liệt giường, gãy tay, gãy chân đấy
"Phụ thân giả đạo đức nhưng vô năng? "Con đường quan lộ đầy hiểm nguy, việc lớn nhất ngươi làm được là thủ mộ cho Tạ gia thôi
"À, còn có nhị thúc và tam thúc, vợ ở nhà đã héo úa, không còn ai thèm ngó tới? Nghe nói Nam Phong quán bao ăn bao ở, lại có vô số mỹ nữ, không phải là nơi tốt hơn sao?Cuối cùng, Tạ gia cũng phải đối mặt với cảnh cửa nát nhà tan trong tiết trời lạnh giá
Tạ Lan nhìn mình, khẽ cười, nghĩ về mấy ngày tuổi thọ còn lại: "Để ta xem, nhà tiếp theo nên hủy đi là nhà ai đây?"