Leo ngơ ngác ...
.
.
.
. đúng là quan gia ngỏ hẹp mà .
.
.
.
.
. tự nhiên đưa cái gối làm gì cho bị đánh tơi tả .
.
.
.
.
. phải nói là anh ngu hay là khờ đây .
.
.
.
.
( cũng có thể là dại gái .
.
.
.
. )
Arise đang rất sôi máu đây .
.
.
.
. ở đâu ra đâm phải cô .
.
.
.
.
. cái chân bị bó bột không đi đâu được .
.
.
. Sao hôm nay lại gặp chuyện xui xẻo đến vậy .
.
.
. Nhìn cái mặt Leo là cô muốn đập .
.
.
.
.
.
.
Cái gối biến thành vũ khí .
.
.
.
.
. một người đánh một người né .
.
.
.
.
.
.
( Em lạy hai anh chị .
.
.
.
.
.
.
)
- Nè, cô đánh đủ chưa .
.
.
. Tôi không phải bức tường – Leo nắm chặt cái gối .
.
. vẻ mặt hằm hừ .
.
.
- Cậu còn nói nữa hả ??? .
.
.
. Cái chân của tôi phải làm sao .
.
.
.
.
- Ơ .
.
.
. Tôi .
.
.
. Mà cô ngừng đánh dùm cái được không ??.
.
.
.
Arise chuyển sang im lặng .
.
.
. Khóe mắt hoe đỏ .
.
.
.
. hình như là bắt đầu khóc .
.
.
Leo trừng mắt nhìn .
.
.
. Chỉ muốn loay hoay lúng túng .
.
.
.
.
- Tôi .
.
.
. Tôi .
.
. tôi xin lỗi mà .
.
.
. Làm ơn đừng có khóc .
.
.
.
.
.
.
.
- Cậu nói đi .
.
.
. Tôi bị gãy chân .
.
.
. Phải mất hai tháng mới lành lại .
.
. vậy suốt thời gian đó .
.
.
. Công việc của tôi ra sao .
.
.
. Còn phải đi học nữa . – giọng Arise nghẹn ngào .
.
.
- Ơ .
.
.
.
. thì .
.
.
.
.
.
- Hức .
.
.
.
.
.
. Hức .
.
.
.
.
.
.
. Hức .
.
.
.
.
.
- Khoan đã .
.
. tôi bảo là đừng khóc mà .
.
. trời ơi . .
.
. em xin lỗi chị .
.
.
. Em biết lỗi rồi .
.
.
.
. hối hận lắm .
.
.
.
.
- aaaaaaaaaa.
.
.
.
. bây giờ cậu có hối hận thì cũng muộn màng rồi .
.
.
.
Leo nhức cả cái đầu .
.
.
.
. chẳng biết phải giả quyết làm sao đây nữa .
. tự nhiên rước cái của nợ vào thân .
.
. haizzz.
.
.
.
. khổ quá đi .
.
.
.
.
Arise không kìm được nước mắt .
.
.
. Ngồi khóc nức nở .
.
.
.
. tai nạn xảy ra .
.
.
.
.
.
. Trì hoãn công việc của cô .
.
.
.
- Gia đình cô ở đâu .
.
.
.
. để tôi báo cho họ .
.
.
.
. – Leo gãi đầu .
.
- Tôi .
.
.
.
. tôi sống một mình .
.
.
.
. không có gia đình .
.
.
.
.
. hức hức .
.
.
.
.
- Cái gì ?? cô đùa đủ chưa .
.
.
. Tôi đang nói rất nghiêm túc .
.
.
.
.
.
- Đến bao giờ cậu mới tin đây .
.
.
.
. tôi nói thật .
.
.
. Tôi sống một mình .
.
. không có gia đình .
.
.
- Vậy .
.
.
.
.
.
. – Leo cứng họng .
.
.
Arise lặng thinh đi .
.
.
.
. đúng là đại họa mà .
.
.
.
. nếu biết chuyện gì xảy ra .
.
.
. Cô đã không ra đường rồi .
.
.
.
.
- Vấn đề là ai sẽ chăm sóc cô trong thời gian nằm viện .
.
.
.
. bị thương ở cái chân thì không thể tự mình làm được tất cả mọi việc .
.
.
- Tôi không cần .
.
.
. – Arise giận cá chém thớt .
.
.
- Cô .
.
.
.
.
.
.
.
Arise không thèm đếm xỉa đến Leo nữa .
.
.
.
. cô nằm xuống .
. đắp chăn kín từ đầu tới chân .
.
.
.
. chẳng muốn nghĩ ngợi thêm .
.
.
.
.
.
. Chuyện gì đến thì nó sẽ đến .
.
.
Leo chỉ muốn đứng nhìn rồi chôn chân tại chỗ .
.
.
. Tất cả là lỗi của anh .
.
. là anh không tập trung lái xe .
.
.
.
. bây giờ phải làm sao đây .
.
.
.
------------------------------------------------
Phòng làm việc của ông Xử Thiên .
.
Nhân lúc Xử Nữ và Thiên Yết chưa về .
.
.
.
.
. một người lạ mặt được ông mời đến .
.
.
.
Cả hai người trò chuyện vu vơ về công việc gì đó .
.
.
Dáng vẻ thành đạt của người đó .
.
.
.
.
. trông rất giống người trong ngành y .
.
.
.
. lẽ nào là bác sĩ chăng .
.
.
.
.
Một lúc sau .
.
.
.
Ông Xử Thiên .
.
.
.
. nhanh nhẹn ra ngoài .
.
.
.
.
. xem xét tình hình .
.
.
.
. Xử Nữ và Thiên Yết về chưa .
.
.
. Sau khi kiểm tra kĩ càng.
.
.
.
Ông loay hoay .
.
. kéo hộp bàn mình ra .
.
.
.
. có hai mảnh ni long .
.
.
.
.
.
Đặt trước mặt người đó .
.
.
.
.
. tháo tác như đang che giấu chuyện to lớn .
.
.
- Tôi muốn nhờ cậu việc này .
.
.
.
.
. - Ông Xử Thiên tỏ vẻ rất nghiêm túc.
.
.
- Xét nghiệm xem phải người thân không ?? .
.
.
- Oh .
. .
. cậu đoán đúng rồi .
.
.
. Tôi đang rất hoang mang .
.
. làm ơn nhanh dùm .
.
.
.
.
- Ông đưa mẫu đây .
.
. để tôi về xem sao .
.
.
.
- Đây là tóc của đứa con gái đó .
.
.
.
. còn đây là tôi .
.
.
. Phiền cậu làm gấp .
.
.
- Ừ .
.
.
. Được .
.
.
. 1 tuần nữa tôi báo với ông .
.
.
.
- Nhanh hơn được không ?? .
.
.
.
. thật sự là rất vội .
.
.
.
.
- Để xem .
.
.
.
. khi nào có .
.
.
. Tôi sẽ gửi qua cho ông .
.
. trong thời gian sớm nhất có thể .
.
.
.
.
- Phiền cậu rồi .
.
.
.
. mà đừng nói cho ai biết .
.
.
.
. tôi sẽ hậu tạ cậu sau .
.
.
- Ừ .
.
. tôi biết rồi .
.
.
.
. còn việc gì nữa không ?? .
.
.
.
.
- Bấy nhiêu đây là đủ .
.
. tôi chỉ muốn nhờ cậu vậy thôi .
.
.
.
.
- Vậy tôi về đây .
.
.
.
.
. tạm biệt ông .
.
.
.
- Cám ơn nhiều .
.
.
. Để tôi tiễn cậu ,
.
.
.
.
.
.
Nói rồi cả hai người rảo bước ra ngoài .
.
.
.
.
. liệu sau khi biết kết quả .
.
.
. Xử Nữ có phải là con gái của ông không ?? .
.
.
.
. nếu đây là sự thật .
.
.
.
. thì .
.
.
Thiên Yết phải giải quyết ra sao .
.
.
.
.
.
Ông Xử Thiên đau đầu chậc lưỡi .
.
.
. Đời người đúng là trớ trêu .
.
.
.
.
Hoàn cảnh này chẳng ai mong muốn xảy ra .
.
.
.
.
. nhưng .
.
.
.
.
. bây giờ nó đã đến thật rồi .
.
.
.
.
. có ngăn lại thì cũng không kịp nữa .
.
.
Chiếc BMW đột nhiên xuất hiện .
.
.
.
. dừng trước cửa chính .
.
.
Thiên Yết đảo mắt nhìn người đàn ông lạ mặt bước ra từ nhà của mình .
.
. không khỏi thắc mắc .
.
.
.
Thiên Yết lôi Xử Nữ xuống xe .
.
.
. Rồi đi một mạch vào nhà .
.
.
.
Ông Xử Thiên hơi bị hốt hoảng .
.
.
. Nhưng Thiên Yết lại tỏa ra không thèm quan tâm .
.
.
. Vì vậy .
.
.
. Ông có vẻ yên lòng .
.
.
. Dù sao thì thằng con này .
.
.
. Chẳng biết hỏi thăm cha nó gì cả .
.
.
.
. từ nhỏ đến lớn đã như thế rồi .
.
.
Xử Nữ lễ phép gật đầu chào một cái .
.
.
.
. Thiên Yết liếc qua rồi kéo cô đi .
.
.
lên phòng của mình .
.
.
.
.
.
Cô chỉ biết ngơ ngác .
.
.
.
.
.
. Ngồi xuống giường .
.
.
.
.
- Nè, sao anh không chào ông ấy một tiếng – Xử Nữ cằn nhằn .
.
.
- Hừm .
.
. đừng xen vào chuyện của anh .
.
.
- Ơ .
.
.
. Vừa phải thôi nha .
.
.
. Em chỉ muốn tốt cho anh .
.
.
.
. vậy mà .
.
.
.
. còn nói vậy nữa .
.
.
- Nếu muốn tốt là bỏ cái tình hiền lành ấy dùm đi .
.
.
.
.
. nếu Xà Phu còn đến kiếm chuyện nữa .
.
.
.
. thì .
.
.
.
. có thể ngày ấy sẽ có tin hot .
.
.
.
.
- Anh định làm gì .
.
.
.
. đừng có mà chém giết nữa nha .
.
.
.
. nghĩ thông suốt dùm em đi .
.
.
.
. mấy thứ đó không đáng để anh quan tâm đâu .
.
.
- Ừ .
.
.
. Em đừng nghĩ nhiều .
.
.
.
.
. cứ sống theo cách của mình .
.
.
. Nhưng làm ơn .
.
.
.
. pha chút độc ác .
.
.
.
. có thế em mới không bị người ta hãm hại .
.
.
- Hừm .
.
.
.
. ở đời thì phải sống lương thiện một chút .
.
.
.
.
. nếu em ác .
.
.
. Thì ngày đó .
.
.
. Chúng ta không quen biết nhau .
.
.
.
.
- Ơ .
.
.
.
.
.
. – Thiên Yết cứng họng .
.
.
.
. dù sao thì Xử Nữ nói cũng đúng .
.
.
Nếu lúc đó cô quay lưng bỏ đi thì .
.
.
.
. Thiên Yết có lẽ đã chết rồi .
.
.
. Không còn ngồi ở đây cải vã nữa .
.
.
. Đúng là anh rất mang ơn cô .
.
.
. Nhưng hiền quá cũng không tốt .
.
. để bị người ta ăn hiếp .
.
.
.
.
- Thôi mệt .
.
.
. – Thiên Yết đứng bật dậy .
.
.
.
.
Xử Nữ mỉm cười .
.
.
.
. nhìn chằm chằm vào anh .
.
.
. Rồi chợt nghĩ ra gì đó .
.
. bây giờ .
.
. đồ đâu mà thay .
.
.
.
. không lẽ mặc đồ của Thiên Yết tiếp .
.
.
.
.
. Ôi !
! .
.
. đúng là thảm họa mà .
.
.
.
.
Thiên Yết loay hoay lục đục tìm kiếm gì đó.
.
Còn Xử Nữ thì ngồi gục đầu đỏ mặt .
.
.
.
. phải biết nói sao đây .
.
.
.
.
.
.
Thiên Yết bỗng thấy yên tĩnh quá .
.
. quay sang nhìn Xử Nữ .
.
.
.
Anh mò mẫn cái gì trong tủ rồi cầm trong tay .
.
.
. Rón rén bước đến gần Xử Nữ .
.
.
. Do cô cúi đầu nên không biết gì cả .
.
.
.
.
.
.
.
. và .
.
.
.
Bỗng dưng có vật nào đó nằm trên đầu mình .
.
.
.
.
. Xử Nữ ngỡ ngàng xen lẫn tức giận .
.
.
. Ngước mặt lên .
.
.
.
.
- Anh làm gì vậy ?? – Xử Nữ phùng mang trợn má .
.
.
- Xem đi rồi biết .
.
.
.
.
Xử Nữ kéo xuống .
.
.
. Rồi ngơ ngác nhìn .
.
.
. Cả sắp đồ được Thiên Yết kêu người ta chuẩn bị .
.
.
.
.
. phải nói là bộ nào cũng rất dễ thương .
.
.
.
.
- Cho hỏi được không ?? – Xử Nữ chuyển sang thắc mắc
- Cái gì??
- Anh định để em sống ở đây luôn hả .
.
.
.
.
. ở đâu ra mà nhiều quá vậy .
.
.
- Không biết .
.
.
.
. chiều này anh muốn dẫn em đến một nơi .
.
.
.
. coi như đây là quà của anh tặng em .
.
. chuẩn bị đi .
.
.
.
.
- Ơ .
.
.
. Cái gì vậy .
.
.
.
.
. bật mí trước được không ????
- Chiều đi rồi biết .
.
.
. Không muộn đâu .
.
.
.
.
Xử Nữ trề môi gật gù suy tư .
.
.
.
. Thiên Yết định làm gì vậy ta .
.
.
.
.
---------------------------------------------------
Bệnh viện .
.
.
.
.
Arise vừa mới chợp mắt xong .
.
.
.
.
. bắt đầu gãi đầu .
.
.
. Dụi mắt thức dậy .
.
.
Không gian yên ắng làm sao .
.
.
.
. chỉ có vài tiếng gió xào xạt đung đưa cùng những hàng cây ở bên ngoài .
.
.
.
.
.
. Ánh nắng mặt trời cũng bén lẽn bước qua cửa sổ .
.
.
. Cảnh vật thân quen căn phòng trắng toát của bệnh viện .
.
.
Arise ngỡ ngàng nhìn xung quanh .
.
.
.
.
.
. Quá lời rồi chắc cậu ấy về thiệt .
.
.
. Lần này khổ đây .
.
.
.
.
.
. Muốn xin lỗi mà cũng không được .
.
.
.
.
Đúng là cô nói chuyện với anh không được nhẹ nhàng lắm .
.
.
.
.
. nhưng lỗi là của anh mà .
.
.
.
.
. chắc tức giận bỏ mặt cô luôn rồi .
.
.
Arise thở dài .
.
.
.
.
.
. Đưa tay gì chặt vào cái giường .
.
.
.
.
. định bước xuống thì .
.
.
.
.
Bỗng dưng cô nắm phải cái gì đó mềm mềm .
.
.
.
.
. con gì vậy ?? .
.
.
.
.
.
. Arise hơi bị toát mồ hôi .
.
.
.
. từ từ xoay đầu .
.
.
.
. chuẩn bị nhìn xuống .
.
.
.
. và .
.
.
.
.
Kẻ nào đó .
.
.
.
. gục đầu lên giường cô ngủ .
.
.
.
.
. còn cái mà cô vừa nắm được .
.
.
. Là tay của người đó .
.
.
.
.
.
Arise thở phào nhẹ nhõm .
.
.
. Tưởng con gì mà lại vào đây .
.
.
.
Lúc nãy cô lo nhìn ngoài cửa .
.
.
.
. không để ý cạnh giường mình .
.
.
. Có người đang nằm ngủ rất ngon lành .
.
.
.
.
Arise định liếc một cái rồi quay mặt đi chỗ khác .
.
.
.
. nhưng .
.
.
.
. sự thật trớ trêu là .
.
.
.
.
.
.
. người này quá đẹp .
.
.
. Arise vừa nhìn là bị hớp hồn ngay lấp tức .
.
.
Hàng mi dài .
.
.
.
.
. đôi mắt khép nhẹ lại .
.
.
.
. do lúc nào anh cũng đeo kính .
.
.
. Nên cô mới không nhìn kĩ được .
.
.
.
. bây giờ anh đã tháo ra rồi .
.
.
.
. phải nói là anh có đôi mắt của thiên thần .
.
.
. Nhưng lại phải bị che giấu bởi vỏ bọc kính cận .
.
.
.
.
. uổng thật .
.
.
.
.
nhìn từng góc độ .
.
.
.
.
.
. Arise mãi lo ngắm .
.
. quên cả thời gian .
.
.
.
.
Một lúc sau .
.
.
.
.
.
Leo bắt đầu động đậy .
.
.
. Có lẽ là anh sắp thức dậy rồi .
.
.
Arise giật mình .
.
.
. Quay mặt đi chỗ khác .
.
.
.
.
.
Leo ngáp dài ngáp ngắn rồi dụi mắt vươn vai .
.
.
. Nãy giờ gục đầu ngủ .
.
.
.
anh cảm thấy hơi mỏi ở phần cổ .
.
.
.
.
Arise không tỏa ra cảm xúc nào cả .
.
.
.
.
. vẻ mặt lẫn trạng thái đều bình thường .
.
.
Leo nghiêng đầu nhìn cô một cái .
.
.
.
.
. rồi mỉm cười .
.
.
.
.
- Haizzzzz.
.
. cô không cần ai chăm sóc nhưng .
.
. nếu tôi bỏ về thì không yên lòng lắm .
.
.
.
- .
.
.
.
.
.
.
.
- Có làm phải có chịu .
.
.
.
. tôi sẽ đãm nhiệm chức vụ chăm sóc cô trong hai tháng nằm viện .
.
.
- .
.
.
.
.
.
.
- Nè, sao cô không nói ?? .
.
.
. Rốt cuộc là có đồng ý không ???
- .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Arise đan hai tay vào nhau .
.
.
- Haizzzzzz.
.
.
. Đến bao giờ cô mới chịu hết giận .
.
.
. Tôi biết lỗi rồi .
.
.
- Ừ .
.
.
.
.
. tôi .
.
.
. Tôi.
.
.
.
.
.
.
- Tự dưng im lặng .
.
.
.
. bây giờ nói được vài chữ thì ngừng .
.
.
.
- Tôi .
.
.
.
. thì.
.
.
.
- Nếu cô muốn xin lỗi tôi vì đã quá lời thì nói luôn đi – Leo giọng trêu chọc .
.
.
. Anh nghĩ cô làm gì mà chịu xin lỗi .
.
.
. Vẻ mặt cười khà khà .
.
.
.
.
.
- Ừ .
.
. tôi xin lỗi .
.
.
.
.
Nghe hết câu .
.
.
. Leo xém té ghế .
.
.
.
.
. thiệt hả trời !
!
!
! .
.
.
.
. cái này không đùa được đâu ???.
.
.
.
.
.
.
- Cô .
.
. cô .
.
. cô .
. xin.
. lỗi thiệt ??????
- Có gì sao ?? .
.
. thì .
.
.
.
.
.
- Ơ .
.
.
.
. tôi mới thấy .
.
. cô biết xin lỗi .
.
.
.
.
. - Leo vẻ mặt ngạo mạn làm sao
Arise muốn yên lành một chút .
.
.
. Leo lại lên giọng chọc giận cô tiếp .
.
.
. Thế là .
.
.
. Cái gối được sử dụng để nằm .
.
.
.
. bây giờ biến thành dụng cụ đáng thương .
.
.
. Trừng trị kẻ miệng lưỡi trêu chọc .
.
.
Leo bị đánh tới tấp .
.
.
.
.
.
. Dù gì cũng là gối .
.
.
. Anh cũng không cảm thấy đau .
.
.
.
.
Arise đang rất nóng đây .
.
.
.
.
. đã nói chuyện nhẹ nhàng rồi mà còn giở thói xấu.
.
.
.
.
Có lẽ Leo phải bị ăn gối suốt hai tháng quá .
.
. tội nghiệp anh .
.
.
.
.
- Thôi được rồi, tôi nghĩ nói .
.
.
. Đừng đánh nữa .
.
.
.
.
.
- Cậu mà im miệng .
.
.
. Chắc kiếp sau .
.
.
.
.
.
- Ohh.
.
.
. Trời ơi !
! đừng đánh nữa .
.
.
.
Lúc này Arise mới chịu dừng lại .
.
.
.
. Leo ngồi kế bên thở phào nhẹ nhõm .
.
.
.
Cuộc sống hàng ngày đúng là chán thiệt.
.
.
. chuyển sang chăm sóc người nào đó cũng được .
.
.
. Leo ngồi suy nghĩ vu vơ .
.
.
.
.
----------------------------------------------------
Chiều .
.
.
.
.
.
.
.
Ánh nắng mặt trời có vẻ đang dần yếu ớt đi .
.
.
.
.
. mùi hương của gió thoáng qua ngày càng nhiều .
.
.
.
. cảnh vật yên tĩnh làm sao .
.
.
.
.
. thời điểm thích hợp để chúng ta dừng chân trong thời gian .
.
.
.
.
. ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mình .
.
.
.
.
. thư giãn .
.
.
.
. thoải mái .
.
.
.
.
.
.
Xử Nữ soạn cho mình một cái váy trong rất dễ thương .
.
.
.
.
. thiết kế giản đơn.
.
. mộc mạc .
.
.
.
.
nhưng lại gợi nét táo bạo về sắc đẹp của cô .
.
.
Thiên Yết loay hoay rồi chợt dừng lại trước trước Xử Nữ .
.
.
.
. ánh mắt anh dường như bị mê hoặc hoàn toàn .
.
.
.
.
.
. Lâu nay anh chỉ thấy Xử Nữ mặc đồng phục váy Fairy Tail .
.
.
.
. rồi mấy bộ piyama .
.
.
. Quần jeen áo thung nữ cá tính .
.
.
Ôi !
! hôm nay Xử Nữ diện váy hồng xinh rực rỡ .
.
.
. Do Thiên Yết bảo ông quản gia chuẩn bị dùm .
.
.
.
.
. ai ngờ khi mặc vào .
.
.
.
. lại làm người ta bị hớp hồn đến vậy .
.
.
.
Xử Nữ nhìn dáng vẻ thờ thẫn của Thiên Yết mà cảm thấy thắc mắc .
.
.
.
Cô nhíu mày .
.
.
.
.
.
. Rón rén bước lại gần anh .
.
.
.
. Thiên Yết giống như người mất hồn .
.
.
.
.
. đôi mắt đăm chiu nhìn chằm chằm vào Xử Nữ .
.
.
- Anh đang làm gì vậy – Xử Nữ quơ tay trước mặt Thiên Yết .
.
.
Lúc bấy giờ anh mới chợt tỉnh lại .
.
.
.
.
.
. Từ nãy tâm hồn cứ bay lòng vòng Xử Nữ .
.
.
. Phải chấn chỉnh mới được .
.
.
.
- Ơ .
.
.
.
.
. không có gì .
.
.
.
.
.
- Hừm .
.
.
.
.
.
- Đi thôi .
.
.
.
.
.
.
- Anh đừng có hù dọa em đấy nhé .
.
.
.
.
.
. Không chịu bật mí trước .
.
.
.
- Vậy hết vui .
.
.
. Sao tính em tò mò quá vậy .
.
.
- Anh .
.
.
.
.
.
. Hừm .
.
.
.
. kệ em .
.
.
.
.
- Thôi được rồi .
.
.
. Đi thôi .
.
.
.
Nói rồi Thiên Yết kéo tay Xử Nữ chạy ra .
.
.
.
.
.
. Hai ông bà Jude dáo dác đưa mắt nhìn .
.
.
.
.
Bà Xử Thiên thì đang rất tức giận .
.
.
.
. con dâu không phải là người giàu có .
.
.
. Thiên Yết rước nhầm cái của nợ rồi .
.
.
. Bà ấy lúc nào cũng chỉ có tiền .
.
.
.
. xuôi gia phải môn đăng hộ đối .
.
.
.
.
Còn về phía ông Xử Thiên thì đang rất muốn biết kết quả xét nghiệm .
.
.
.
. thương xót cho người vợ cùng đứa con gái năm xưa.
.
.
.
.
. nếu ngày đó .
.
. ông không vội vàng phản bội lừa gạt bà ấy .
.
.
.
. thì chắc hôm nay .
.
.
. Đã không có chuyện gì xảy ra .
.
.
.
.
.
. Và Thiên Yết .
.
.
.
. cũng không chào đời .
.
.
.
.
( Chuyện như thế mà xảy ra .
.
.
.
.
. tác giả khỏi viết là vừa .
.
. )
Xử Nữ lễ phép gật đầu chào .
.
.
.
. dù gì cũng đang ở nhà người ta .
.
.
. Phải gia tiếp cư xử thật lịch sự .
.
.
.
. để còn ưu ái cho đứa con dâu tương lai này chứ .
.
.
Nhưng mọi việc lại không như cô nghĩ .
.
.
.
- Hai đứa đi đâu đấy – Bà Xử Thiên đứng dậy bước lại gần họ
- Không phải chuyện của bà .
.
.
- Mày .
.
.
.
. thằng con này .
.
.
.
.
. tao có dạy mày nói chuyện như thế với mẹ mình không ???
- Tôi có việc riêng của mình .
.
.
.
. được chưa ??.
.
.
.
- Có gì mày cũng phải báo cho mẹ một tiếng chứ .
.
.
.
. còn cô nữa .
.
.
. Lúc nào cũng đeo bám lấy con trai nhà tôi – Bà Xử Thiên đang nói với Thiên Yết thì xoay qua mắng Xử Nữ .
.
.
.
.
- Dạ .
.
.
.
. con .
.
.
.
. con .
.
. không có mà – Xử Nữ có vẻ hơi bị sợ hãi .
.
- Nè, bà nói chuyện dễ nghe chút coi .
.
.
.
.
- Rốt cuộc cô là hạng con gái gì cả .
.
. ở trong nhà của tôi .
.
.
. Mà còn tùy tiện ngủ trong phòng của Thiên Yết .
.
. cô chắc cũng không phải dạng ngoan hiền .
.
. nghề nghiệp lẫn gia đình có vẻ không trong sạch .
.
.
. Mẹ và cha cô đâu rồi .
.
.
. Sao không biết dạy con .
.
. để nó lăn loạn như thế này .
.
. - Bà Xử Thiên mắng xối xả vào mặt Xử Nữ .
.
.
- Con .
.
.
.
.
.
.
.
. con .
.
.
.
. con .
.
.
. Mong bác đừng xúc phạm mẹ con như vậy – Xử Nữ giọng yếu ớt .
.
.
- Cô còn dám lên mặt à .
.
.
.
. cô tưởng tôi không dám làm gì cô hả .
.
.
. Còn mẹ cô á.
.
.
.
. tốt nhất về đây .
.
.
. Đứng trước mặt tôi này.
.
.
.
. mà quỳ xuống van xin .
.
.
. Lúc đó có lẽ tôi đồng ý cho hai đứa kết hôn .
.
. quỳ phải dập đầu đấy .
.
.
- Bà nói đủ chưa .
.
.
.
. thôi cái giọng ngạo mạn ấy đi .
.
.
. Thực sự tôi không thể hiểu nổi bà.
.
.
.
.
.
- Mày mù quáng rồi .
.
.
. Con nhỏ này chỉ tiếp cận đến lấy đi gia tài kết xù này thôi .
.
.
. Có mắt như mù .
.
.
. Tỉnh táo lại đi con .
.
.
.
.
.
- Bà .
.
.
.
. – Thiên Yết cứng họng .
.
.
. Dù gì cũng là người mẹ đứt ruột sinh ra mình .
.
. anh không thể bất hiếu được .
.
.
.
- Còn cô .
. tốt nhất là cởi bỏ cái lớp bọc giả tạo ấy đi.
.
.
. Tôi khinh miệt gia đình cô .
.
.
.
. đã nghèo khó .
.
. mà bày đặt trèo cao .
.
.
. Vịt mà đòi hóa thiên nga à .
.
.
.
. xin lỗi .
.
.
.
.
. không dễ vậy đâu .
.
.
.
Xử Nữ gục đầu im lặng .
.
.
.
.
. nghèo là có tội sao .
.
.
.
.
. cô chỉ muốn có một gia đình hạnh phúc .
.
.
. Cùng nhau sống yên ổn trên con đường tương lai .
.
.
.
. vậy mà cũng không thể được sao .
.
.
.
.
- Phải chăng tôi nói đúng tim đen .
.
.
.
. chắc mẹ cô cũng không trong sạch gì .
.
.
. Để con gái của mình ở chung với thằng con trai khác .
.
.
.
. thật đúng là nực cười .
.
.
.
.
. thế mà không biết đến đây.
.
.
. Cúi đầu dẫn đứa con gái hỗn xược này về nhà dạy dỗ .
.
.
.
- Nè, bà nói đủ rồi đó .
.
.
.
. tính tình của cô ấy như thế nào .
.
.
.
. tôi biết rõ .
.
. đừng xúc phạm gia đình người ta như thế - Thiên Yết nhịn hết nổi .
.
- Rốt cuộc mày có phải con tao không ?? .
.
.
.
. tại sao lại lên tiếng bênh vực nó .
.
.
.
. tao nói có gì sao ?? .
.
.
.
.
. cái hạng con gái như nó .
.
.
. Thì mẹ cũng như vậy thôi .
.
.
.
. đầu óc mày thông suốt một chút .
.
.
.
(Thì đúng rùi nó đâu phải con bà thắc mắc làm chi )
- Thật sự không phải như bác nghĩ đâu .
.
.
.
. nhà con bị người ta phá nát nên Thiên Yết mới giúp đỡ con ở vài ngày thôi .
.
.
. Con sẽ cố gắng kiếm nơi để sống tạm thời – Xử Nữ cố gắng giải thích
- Lời ngon tiếng ngọt quá he .
.
.
.
.
. tôi chưa thấy người nào mặt dày như cô .
.
.
. Cái gì mà ở vài ngày .
.
.
.
. cô định đến khi nào mà lấy được hết tài sản mới chịu bỏ đi đúng không .
.
.
. Gia đình tôi bây giờ chẳng còn gì dể cho cô lấy đâu .
.
.
. Đừng mơ mộng hão huyền nữa.
.
.
.
.
.
- Con .
.
.
.
.
. con .
.
.
.
. thật sự không có mà .
.
.
.
.
.
. Con .
.
.
.
.
.
.
con .
.
.
.
.
.
- giọng Xử Nữ nghẹn ngào đau khổ làm sao .
.
.
Thiên Yết mất hết lòng kiên nhẫn .
.
.
. Vòng tay ôm chặt cô .
.
.
.
.
- Chuyện của tôi như thế nào .
.
.
.
.
. không cần bà quan tâm .
.
.
. Tương lai của tôi ra sao .
.
.
. Một mình tôi quyết định .
.
.
.
. đừng xen vào .
.
.
. Tốt nhất là vậy .
.
.
- Tao chỉ muốn làm sáng tỏ cho mày hiểu bản thân con nhỏ này .
.
.
. Còn cô thì .
.
.
. Kêu bà mẹ dơ bẩn đem về nhà mà dạy lại đi .
.
.
. Đừng ở đây nữa .
.
.
. Tôi thấy chướng mắt lắm .
.
.
.
.
.
- Con .
.
.
. – Xử Nữ chưa kịp nói hết câu .
.
.
- Ấy chà .
.
. ấy chà .
.
.
. Giọng ai mắng nghe vui ghê .
.
.
. Con chào bác .
.
. mặc dù mới gặp lần đầu nhưng con rất thích .
.
.
.
. cái tính ngang ngược xấn vào chửi người khác .
.
.
. Cho bác 1 like ạ - Bảo Bình từng đâu nhảy vào .
.
Mọi người ngơ ngác nhìn Bảo Bình .
.
.
. Miệng lưỡi của cô đúng là thâm hậu thiệt .
.
. tuy cười vui vẻ .
.
.
. Nhưng lời nói như dao găm vào nội tạng của người khác .
.
.
Bà Xử Thiên sùng máu tức giận .
.
.
.
. dám nói bà như vậy sao .
.
.
- Cô là ai ?? tại sao lại đến đây ?? .
.
.
.
. còn nữa .
. tốt nhất nên rút lại những lời lúc nãy cô vừa nói .
.
.
- Dạ, con có làm gì sai đâu ạ .
.
.
. Trời ơi bác khiêm tốn quá .
.
. để con kiếm việc làm cho bác nha .
.
. đảm bảo ăn khách lắm .
.
.
. Cái mặt hằm hừ như cọp cái của bác chắc cũng hợp lắm .
.
.
. Mà nhiều nếp nhăn quá .
.
.
- Cô .
.
.
.
.
. cô .
.
.
.
. từ đâu xông ra miệng lưỡi sắc bén lắm .
.
.
. Còn định đặt nghề nghiệp cho tôi nữa à .
.
.
- Dạ.
.
.
.
. mỗi đợt kiếm được nhiều tiền lắm .
.
.
.
. mà tội là chắc vừa vào là bị người ta phan dép .
.
. không còn cây răng nào cả .
.
.
. Bác ra ngoài chợ ấy .
.
. cải lộn mướn .
.
.
. Nghề đó hợp với bác .
.
.
. Để con giới thiệu .
.
- Cô .
.
.
. Cô.
.
.
.
.
- Bà Xử Thiên tức đến nói không nên lời .
.
.
- Ôi !
! .
.
.
. Bác cứ nói .
.
. tại " cô" quài vậy .
.
.
. Nhìn bác già hơn con mà .
.
.
. Tưởng trẻ lắm hả ??? .
.
.
.
.
.
. Chắc bác cũng khoảng 80 rồi .
.
. haizzzzz.
.
.
. Già mà ham .
.
.
- Tôi nói cho cô biết .
.
.
. Tốt nhất là biến nhanh khỏi đây .
.
. còn nữa .
.
.
. Tôi chỉ mới 52 thôi .
.
. ở đâu mà 80.
.
.
. Mắt con bị mù hả ?? tội nghiệp quá .
.
.
- Trời ơi bác nói nghe hay ghê .
.
.
. Con thấy người bị mù mới là bác .
.
. mắt con sáng vậy mà .
.
.
.
.
.
.
.
. yên tâm đi .
.
.
.
.
. người ở hiền như con .
.
.
. Sẽ gặp lành mà .
.
.
.
. không như bác đâu .
.
.
. Suốt ngày chỉ trích người khác .
.
. haizzzz
- Cô .
.
.
.
.
cô.
.
.
.
.
.
. cô .
.
.
Nói về đấu khẩu thì .
.
.
. Bảo Bình mà đứng nhì .
.
.
. Không ai dám giành vị trí đứng nhất .
.
.
.
. cô chỉ muốn trừng trị kẻ khinh thường dùng lời lẽ không hay mắng người khác thôi.
.
.
. Bảo Bình mỉm cười gật đầu .
.
.
.
- Bảo Bình .
.
.
. Được rồi mà .
.
.
. Đừng nói như vậy nữa – Xử Nữ nhảy vào khuyên can
- Hừm .
.
.
.
. mình nói đúng mà .
.
.
.
. cậu cứ bênh vực hoài .
.
.
.
. hèn gì bị người ta ăn hiếp là phải rồi
- Nhưng .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Thôi được rồi, mình nghỉ nói .
.
.
.
- Tốt nhất là vậy .
.
.
. Cô mà còn hé một lời nào nữa thì đừng trách tôi ác – Bà Xử Thiên tức giận nhìn chằm chằm vào Bảo Bình
- Dạ, con biết rồi ạ .
.
.
. Không cần cọp cái nhắc nhở .
.
.
.
- Cô .
.
.
.
.
.
.
. – Bà Xử Thiên trừng mắt .
.
. nói hết nên lời
- Bác nói mẹ Xử Nữ dơ bẩn .
.
. bắt buộc bà ấy quỳ dưới chân bác .
.
. để con nói bác một điều .
.
.
. Ai dơ bẩn phải quỳ còn chưa biết – Bảo Bình giọng hăm dọa .
.
. mặt đầy sát khí.
.
Xử Nữ, Thiên Yết và cả bà Xử Thiên ngỡ ngàng khi nghe câu nói của Bảo Bình .
.
.
.
. nó có hàm ý gì .
.
.
. Rốt cuộc Bảo Bình là ai ?? .
.
.
. Tại sao lại nói như vậy .
.
.
. Cô ấy có biết gì về mẹ Xử Nữ không ?? .
.
.
- Bảo Bình .
. cậu có ý gì ?? .
.
.
.
.
.
. Câu biết mẹ mình ở đâu hả ?? – Xử Nữ nắm chặt tay Bảo Bình.
.
- Ơ .
.
.
. Thì .
.
.
.
. mình chỉ nói đại thôi .
.
.
. Mình làm sao biết được .
.
. không có chuyện gì đâu .
.
. đừng lo lắng .
. – Bảo Bình cười xuề xòa .
.
.
Xử Nữ nghĩ là Bảo Bình chỉ buộc miệng nói ra thôi .
.
.
. Chứ mẹ cô đang ở bên Úc .
.
. làm gì có quan hệ với Bảo Bình.
.
.
. Chắc là hiểu lầm .
.
.
.
. mà nhắc đến làm Xử Nữ nhớ mẹ quá .
.
.
. Hơn 2 năm rồi .
.
.
. Lúc đầu còn liên lạc được .
.
.
. Bây giờ thì cũng biết tung tích nằm ở đâu luôn .
.
.
.
.
. thực sự thì Xử Nữ rất lo lắng cho mẹ của mình .
.
.
.
. cầu mong bà ấy sớm trở về .
.
.
. Đoàn tụ cùng gia đình .
.
.
.
- Xử Nữ em suy nghĩ gì vậy ?? – Thiên Yết nhìn vẻ mặt thờ thẩn của cô
- Ơ .
.
.
.
. dạ.
.
.
.
. không có gì .
.
.
.
. chỉ là .
.
. thấy lòng hơi nhớ mẹ .
.
.
- Mình nghe định đến đây để thăm cậu .
.
.
. Nghe Song Ngư nói là nhà cậu bị người ta phá nát ,
.
.
.
. Biết ngay là được Thiên Yết đem về mà .
.
.
. Thiên tài là đây – Bảo Bình cười đắc ý .
.
- Thôi được rồi chị ơi !
! cám ơn đã ghé thăm
- Mà hình như là không đúng lúc rồi .
.
.
. Biết cậu vẫn khỏe và vui là được rồi .
.
.
. Mình về nha .
.
. tạm biệt cậu .
.
. - Bảo Bình quay lưng đi .
.
.
- Ơ .
.
.
. Cám ơn cậu đã quan tâm nha .
.
. tạm biệt đứa bạn của tôi .
.
. - Xử Nữ mặt vui vẻ tỉnh táo .
.
.
Bảo Bình ngoái đầu lại .
.
.
. Nhìn Xử Nữ rồi nở một nụ cười dịu dàng nhu hòa làm sao .
.
.
. Đối với cô .
.
. Xử Nữ là đứa bạn chân thành nhất .
.
.
. Hoạ nạn có nhau .
.
. ban đầu .
.
. cô đến đây là vì nhiệm vụ .
.
.
.
.
. nhưng cô đã gạt bỏ cái định nghĩ ấy rồi .
.
.
.
. Xử Nữ là bạn thân của cô .
.
.
. Không phải là nhiệm vụ .
.
.
. Cô thầm cám ơn người đã giao cho cô công việc này .
.
.
. Để được biết đến Xử Nữ .
.
.
* Mình hứa .
.
.
. Cuộc sống của cậu sau này sẽ không bị kẻ khác khinh miệt nữa .
.
.
. * - suy nghĩ trong đầu Bảo Bình
Sau đó .
.
.
. Từ trong chiếc túi nhỏ .
.
.
.
. Bảo Bình rút ra một cái máy ghi âm
Bà Xử Thiên bị Bảo Bình chơi một vố đau .
.
.
. Chẳng thể nói gì hơn .
.
. quay mặt bước vào trong .
.
.
. Tức lắm rồi đấy .
.
.
Thiên Yết thở dài .
.
.
. Kéo tay Xử Nữ chạy ra ngoài .
.
.
. Vào chiếc BMW rồi phóng đi trong gió .
.
.
.
.
Xử Nữ lặng thinh đi .
.
.
.
. suy nghĩ nhiều điều về mẹ của mình .
.
.
. Bây giờ bà ấy sống có tốt không .
.
.
. Có vui vẻ hạnh phúc không ?? .
.
. từ nhỏ cô đã không có cha .
.
. mẹ là người thân nhất của cô .
.
.
.
. thế mà mấy năm nay .
.
.
. Mẹ mình ở đâu cô còn không biết .
.
.
.
. Xử Nữ thầm trách bản thân mình,
.
.
.
. Phải mạnh mẽ lên .
.
.
. Đợi chờ mẹ quay về .
.
.
.
. ôm cô vào lòng .
.
.
.
Còn về lời nói của Bảo Bình .
.
.
.
.
. dù chỉ là nói đại thôi .
.
.
.
. nhưng nó có ẩn ý rất lớn .
.
.
. Liệu hai người ấy có quan hệ gì không ?? .
.
.
.
.
. Xử Nữ nghĩ đến mà cảm thấy nhức đầu .
.
.
Thiên Yết đang lái xe .
.
.
. Thấy Xử Nữ im lặng quá .
.
. liếc nhìn qua .
.
.
- Em đừng để tâm đến lời nói của mẹ .
.
.
.
- Ơ .
.
.
. Dạ.
.
.
. em chỉ nghĩ đến lời nói của Bảo Bình mà thôi .
.
.
. Tại sao cậu ấy lại nói vậy ??
- Theo anh đoán mò là .
.
.
.
. hiện tại mẹ em đang rất giàu có .
.
.
. Cuộc sống rất phồn hoa .
.
.
. Có lẽ Bảo Bình là người làm việc cho bà ấy .
.
.
.
. chỉ đoán thôi nhà .
.
. em đừng tưởng thật .
.
.
- Mà em cũng muốn điều đó là sự thật .
.
.
. Miễn sao đủ có cuộc sống bình yên là được rồi .
.
.
.
. không cần giàu có như bao người khác đầu .
.
.
Thiên Yết trầm lặng rồi mỉm cười .
.
.
.
.