Chương 1 - Yêu Thầm
Chương 2 - Nhớ Đến Anh
Chương 3 - Nụ Hôn
Chương 4 - Đồng Ý Đi, Tôi Là Phó Lâm
Chương 5 - Ngại Quá, Làm Phiền Rồi
Chương 6 - Chu Hựu Hựu, Tớ Thích Cậu
Chương 7 - Face Đã Mời Bạn Tham Gia Cuộc Gọi Video
Chương 8 - Ngủ Ngon
Chương 9 - So Với Bọn Họ, Phó Lâm Còn Tốt Hơn
Chương 10 - Không Phiền, Đang Nhàm Chán
Chương 11 - Tiểu Ngu Ngốc
Chương 12 - Mời Cậu Đi Gắp Gấu
Chương 13 - Cậu Nói Xem, Đây Có Phải Là Duyên Phận Không?
Chương 14 - Dựa Vào Tôi Thích Cậu Ấy
Chương 15 - Tự Tay Chỉ Dạy
Chương 16 - Cậu Ổn Không?
Chương 17 - Phó Lâm Giống Như Phát Điên
Chương 18 - Chu Hựu Hựu Đúng Không?
Chương 19 - Ăn Miếng Trả Miếng
Chương 20 - Đau Không?
Chương 21 - Tớ Thích Ai, Cậu Không Nhìn Ra Sao?
Chương 22 - Giống Như Đi Hẹn Hò Vậy
Chương 23 - Cảm Giác Hạnh Phúc Ngọt Ngào
Chương 24 - Khen Thưởng Trà Sữa
Chương 25 - Ăn Gì Cũng Được Sao?
Chương 26 - Rất Đáng Yêu
Chương 27 - Đồ Ngốc, Đi Thôi
Chương 28 - Đi Lạc Vào Trái Tim Anh
Chương 29 - Muốn Ôm Hôn
Chương 30 - Cho Tớ Uống Một Hớp
Chương 31 - Thu Chút Học Phí
Chương 32 - Cho Tớ Hôn Một Cái
Chương 33 - Giống Như… Đói Khát Quá Vậy
Chương 34 - Lần Đầu Làm Bài Nghiêm Túc Đến Vậy
Chương 35 - Tâm Tình Anh Đang Rất Tốt
Chương 36 - Con Yêu Sớm Sao?
Chương 37 - Sức Mạnh Tình Yêu Thật Vĩ Đại
Chương 38 - Vậy Hôn Tớ Một Cái
Chương 39 - Thích Anh Nhiều Hơn
Chương 40 - Tớ Muốn Ăn
Chương 41 - Ấm Áp
Chương 42 - Ông Đây Sắp Không Nhịn Được Rồi!
Chương 43 - Bao Giờ Mới Đủ Mười Tám Đây?
Chương 44 - Khắc Sâu Em Trong Tim Anh Được Không?
Chương 45 - Nhìn Xem Ông Đây Xử Lý Em Thế Nào
Chương 46 - Lá Gan Em Cũng Lớn Thật
Chương 47 - Bao Giờ Anh Về?
Chương 48 - Giữa Bọn Họ, Hẳn Là Không Thể Đi Tiếp Được Nữa
Chương 49 - Chu Hựu Hựu, Anh Nhớ Em
Chương 50 - Muốn Anh Dạy Sao?
Chương 51 - Không Được Đổi Ý
Chương 52 - Xuống Bếp Nấu Ăn Cho Em
Chương 53 - Anh Đầu Hàng
Chương 54 - Hôn Chúc Ngủ Ngon
Chương 55 - Hạng Nhất
Chương 56 - Hạng Nhất
Chương 57 - Đau Lòng Đến Không Thở Nổi
Chương 58 - Pray
Chương 59 - Trái Tim Anh Cũng Đau Theo
Chương 60 - Phần Thưởng
Chương 61 - Tốt Nghiệp Chính Là Chia Tay
Chương 62 - You Left Me
Chương 63 - Cùng Nhau Tiến Bộ
Chương 64 - Có Thể Làm Bạn Gái Anh Được Không?
Chương 65 - Đâu Có Điều Gì Là Trùng Hợp
Chương 66 - Không Có Lúc Nào Là Không Muốn
Chương 67 - Em Muốn Anh
Chương 68 - Sinh Nhật Vui Vẻ
Chương 69 - Say Rượu
Chương 70 - Đồng Hồ
Chương 71 - Tình Địch
Chương 72 - Tình Địch (2)
Chương 73 - Tình Địch (3)
Chương 74 - Giao Thừa
Chương 75 - Thi Nghiên Cứu Sinh
Chương 76 - Yêu Xa
Chương 77 - Dính Người
Chương 78 - Nổi Tiếng?
Chương 79 - Tấm Vé
Chương 80 - Hồi Tưởng
Chương 81 - Tốt Nghiệp
Chương 82 - Cuộc Sống Hàng Ngày
Chương 83 - Về Tình Yêu
Chương 84 - Cuộc Sống Hàng Ngày (2)
Chương 85 - Hôn Lễ
Chương 86 - Gia Đình
Chương 87 - Gia Đình (2)
Chương 88 - Lòng Tin
Chương 89 - Trở Về
Chương 90 - Bạo Lực Học Đường
Chương 91 - Mang Thai
Chương 92 - Từ Đồng Phục Đến Váy Cưới – END
Chương 1 - Yêu Thầm
Chương 2 - Nhớ Đến Anh
Chương 3 - Nụ Hôn
Chương 4 - Đồng Ý Đi, Tôi Là Phó Lâm
Chương 5 - Ngại Quá, Làm Phiền Rồi
Chương 6 - Chu Hựu Hựu, Tớ Thích Cậu
Chương 7 - Face Đã Mời Bạn Tham Gia Cuộc Gọi Video
Chương 8 - Ngủ Ngon
Chương 9 - So Với Bọn Họ, Phó Lâm Còn Tốt Hơn
Chương 10 - Không Phiền, Đang Nhàm Chán
Chương 11 - Tiểu Ngu Ngốc
Chương 12 - Mời Cậu Đi Gắp Gấu
Chương 13 - Cậu Nói Xem, Đây Có Phải Là Duyên Phận Không?
Chương 14 - Dựa Vào Tôi Thích Cậu Ấy
Chương 15 - Tự Tay Chỉ Dạy
Chương 16 - Cậu Ổn Không?
Chương 17 - Phó Lâm Giống Như Phát Điên
Chương 18 - Chu Hựu Hựu Đúng Không?
Chương 19 - Ăn Miếng Trả Miếng
Chương 20 - Đau Không?
Chương 21 - Tớ Thích Ai, Cậu Không Nhìn Ra Sao?
Chương 22 - Giống Như Đi Hẹn Hò Vậy
Chương 23 - Cảm Giác Hạnh Phúc Ngọt Ngào
Chương 24 - Khen Thưởng Trà Sữa
Chương 25 - Ăn Gì Cũng Được Sao?
Chương 26 - Rất Đáng Yêu
Chương 27 - Đồ Ngốc, Đi Thôi
Chương 28 - Đi Lạc Vào Trái Tim Anh
Chương 29 - Muốn Ôm Hôn
Chương 30 - Cho Tớ Uống Một Hớp
Chương 31 - Thu Chút Học Phí
Chương 32 - Cho Tớ Hôn Một Cái
Chương 33 - Giống Như… Đói Khát Quá Vậy
Chương 34 - Lần Đầu Làm Bài Nghiêm Túc Đến Vậy
Chương 35 - Tâm Tình Anh Đang Rất Tốt
Chương 36 - Con Yêu Sớm Sao?
Chương 37 - Sức Mạnh Tình Yêu Thật Vĩ Đại
Chương 38 - Vậy Hôn Tớ Một Cái
Chương 39 - Thích Anh Nhiều Hơn
Chương 40 - Tớ Muốn Ăn
Chương 41 - Ấm Áp
Chương 42 - Ông Đây Sắp Không Nhịn Được Rồi!
Chương 43 - Bao Giờ Mới Đủ Mười Tám Đây?
Chương 44 - Khắc Sâu Em Trong Tim Anh Được Không?
Chương 45 - Nhìn Xem Ông Đây Xử Lý Em Thế Nào
Chương 46 - Lá Gan Em Cũng Lớn Thật
Chương 47 - Bao Giờ Anh Về?
Chương 48 - Giữa Bọn Họ, Hẳn Là Không Thể Đi Tiếp Được Nữa
Chương 49 - Chu Hựu Hựu, Anh Nhớ Em
Chương 50 - Muốn Anh Dạy Sao?
Chương 51 - Không Được Đổi Ý
Chương 52 - Xuống Bếp Nấu Ăn Cho Em
Chương 53 - Anh Đầu Hàng
Chương 54 - Hôn Chúc Ngủ Ngon
Chương 55 - Hạng Nhất
Chương 56 - Hạng Nhất
Chương 57 - Đau Lòng Đến Không Thở Nổi
Chương 58 - Pray
Chương 59 - Trái Tim Anh Cũng Đau Theo
Chương 60 - Phần Thưởng
Chương 61 - Tốt Nghiệp Chính Là Chia Tay
Chương 62 - You Left Me
Chương 63 - Cùng Nhau Tiến Bộ
Chương 64 - Có Thể Làm Bạn Gái Anh Được Không?
Chương 65 - Đâu Có Điều Gì Là Trùng Hợp
Chương 66 - Không Có Lúc Nào Là Không Muốn
Chương 67 - Em Muốn Anh
Chương 68 - Sinh Nhật Vui Vẻ
Chương 69 - Say Rượu
Chương 70 - Đồng Hồ
Chương 71 - Tình Địch
Chương 72 - Tình Địch (2)
Chương 73 - Tình Địch (3)
Chương 74 - Giao Thừa
Chương 75 - Thi Nghiên Cứu Sinh
Chương 76 - Yêu Xa
Chương 77 - Dính Người
Chương 78 - Nổi Tiếng?
Chương 79 - Tấm Vé
Chương 80 - Hồi Tưởng
Chương 81 - Tốt Nghiệp
Chương 82 - Cuộc Sống Hàng Ngày
Chương 83 - Về Tình Yêu
Chương 84 - Cuộc Sống Hàng Ngày (2)
Chương 85 - Hôn Lễ
Chương 86 - Gia Đình
Chương 87 - Gia Đình (2)
Chương 88 - Lòng Tin
Chương 89 - Trở Về
Chương 90 - Bạo Lực Học Đường
Chương 91 - Mang Thai
Chương 92 - Từ Đồng Phục Đến Váy Cưới – END
Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Chu Hựu Hựu trừng mắt nhìn Phó Lâm đang ngẩng đầu uống nước cô vừa đưa qua, thậm chí anh cũng không để ý đến việc cô vừa uống nó.
Anh ngẩng đầu, hầu kết chuyển động, nhìn đến đã thấy vừa gợi cảm vừa mê người. Nhích lên chút nữa là cằm, xương gò má và môi đang dán tại miệng chai.
Môi anh không dày cũng không mỏng, hồng hào khỏe mạnh. Chu Hựu Hựu không dám nhìn môi anh, sợ mình nghĩ quá nhiều.
Bọn họ như vậy, xem như là gián tiếp hôn môi sao?
Chu Hựu Hựu không dám nghĩ nhiều, quay đầu đi chỗ khác, muốn ổn định lại nhịp tim dồn dập.
“Gặp chuyện này bao nhiêu lần rồi?” Phó Lâm uống nước xong.
Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Hôm nay là lần đầu tiên.
”
Anh đưa tay lau miệng chai nước, đậy chặt nắp, cười nhạt đưa cô.
Hai đầu ngón tay chạm nhau, cảm giác mập mờ không rõ.
“Còn được nhiều người thích.
” Phó Lâm thấp giọng, đáy mắt còn mang ý cười nhạt không rõ.
“Đâu có.
”
Anh mới là được nhiều người thích.
Nữ sinh trong trường thầm mến Phó Lâm không biết xếp hàng dài tới đâu, nói cũng không khoa trương chút nào.
Chu Hựu Hựu nhìn ra cửa sổ, mặt lại hồng lên.
Người người lần lượt lên xe, nhưng không có ai đồng ý ngồi ở phía cuối.
Phó Lâm miễn cưỡng ngồi lui ra một chút, cánh tay vòng ra phía sau lưng ghế Chu Hựu Hựu.
Tư thế này giống như đang ôm cô.
“Có chút mệt mỏi.
” Anh nói.
Chu Hựu Hựu hỏi làm sao vậy.
“Buổi chiều chơi bóng rổ.
” Nói xong nghiêng đầu nhìn cô, “Buổi chiều các cậu không học thể dục sao?”
“Bị thầy giáo Lâm dạy Toán chiếm hết thời gian rồi.
”
“Ừm.
”
“Học kỳ này còn có vài kiến thức Toán mới, sắp thi cuối kì rồi mà vẫn chưa dạy xong nữa.
” Chu Hựu Hựu hơi chu miệng, như có chút giận dỗi.
Mặc dù cô cũng không ghét môn Toán, nhưng trong một ngày học liền bốn tiết Toán làm cho cô có chút không tiêu nổi.
Phó Lâm cười nhẹ, “Muốn tớ dạy cho cậu không?”
Chu Hựu Hựu do dự nhìn anh một cái, ngượng ngùng thấp giọng nói, “Cũng được.
”
“Thu một chút học phí.
” Bàn tay anh đột nhiên đưa sang.
“Hả?”
Chu Hựu Hựu nhìn bàn tay thon dài trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.
Vì vậy, hai bàn tay ở chung một chỗ, giữ nguyên một lúc lâu.
Sau này nhớ lại, Chu Hựu Hựu cũng không biết tại sao mình lại đặt tay mình lên bàn tay anh.
Đại khái là cô đã lẫn lộn giữa giấc mơ và thực tại.
Tay anh rất lớn, tay cô giống như chỉ bằng một nửa.
Cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay anh, cô muốn rút tay về đã không kịp.
Phó Lâm gấp ngón tay lại, hoàn toàn cầm chặt tay cô.
Chu Hựu Hựu ngẩn người muốn buông tay, nhưng ngược lại là bị cầm chặt hơn.
Ngón tay với ngón tay, bàn tay với bàn tay, bọn họ cảm nhận được nhiệt độ của đối phương vô cùng rõ ràng.
Không ai phát hiện bí mật nho nhỏ của hai học sinh phía dưới.
Đây là tình cảm thanh xuân trong sáng, mông lung lại đẹp đẽ nhất.
Một phút trôi qua, anh buông tay nói, “Đủ rồi.
”
“Đồ lưu manh.
” Mặt cô đỏ lên.
Phó Lâm cười nhẹ, “Vậy là cậu chưa biết cái gì gọi là lưu manh thật sự rồi.
”
Chu Hựu Hựu nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, có chút thẹn quá hóa giận mà trừng mắt.
Bình thường cô nói không lại người khác đều dùng chiêu này, nhưng trong mắt anh lại mang theo chút mập mờ không rõ.
Phó Lâm dựa sát người cô, thấp giọng nói bên tai, “Cậu có muốn biết một chút kiến thức này không?”