Người xung quanh nghe thấy lời thím Triệu nói cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ Giang Lý thị.
Sau đó, những chuyện xấu xa mà Giang Nhị Hải với Trần Mỹ Lan từng làm cũng bị mọi người kéo ra nói một hồi.
Cứ vậy, trò xiếc một khóc hai nháo ba thắt cổ của Giang Lý thị cũng bị thất bại hoàn toàn. Bà ta chỉ có thể giãy giụa bò dậy, xám xịt chạy vào trong nhà.
Trên lầu.
Một nhà ba người Giang Ninh cũng nghe được tiếng ồn ào bên ngoài. Vẻ mặt Giang Viễn Sơn có vẻ rất tệ, cả khuôn mặt tối đen.
Giang Ninh hỏi: “Cha, có phải cha đã hối hận rồi không?”
Giang Viễn Sơn lắc đầu: “Trước kia là cha có lỗi với con và mẹ con, hiện tại cha đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta nhất định phải ở riêng, chỉ là chuyện này…”
Chuyện ở riêng này thật sự rất khó làm.
Giang Lý thị với một nhà Giang Nhị Hải không phải hạng người biết nói lý lẽ, biết rõ ràng thị phi, bọn họ càng sẽ không chịu chủ động dọn ra khỏi căn nhà này.
Bọn họ như cao da chó, mấy chục năm như một vẫn luôn bám chặt lấy Giang Viễn Sơn.
Muốn ở riêng hoàn toàn, muốn ân đoạn nghĩa tuyệt, đơn giản vậy sao?
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!