Chương 1 - Cô Sắp Chết Rồi
Chương 2 - Anh Ấy Vẫn Luôn Đối Với Em Rất Tốt
Chương 3 - Hoắc Anh Tuấn, Chúng Ta Còn Có Thể Quay Lại Được Không?
Chương 4 - Anh Trai Cô Xảy Ra Chuyện Rồi
Chương 5 - Đừng Làm Tổn Thương Tôi, Hoắc Anh Tuấn
Chương 6 - Sụp Đổ
Chương 7 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Thật Khiến Cho Người Ta Ngán Ngẩm
Chương 8 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Giỏi Thật Đấy
Chương 9 - Đường Hoa Nguyệt, Buông Tay
Chương 10 - Chúng Ta Ly Hôn Đi
Chương 11 - Anh Ấy Đối Xử Với Con Tốt Lắm
Chương 12 - Tín Vật Đính Ước Anh Đưa Cô
Chương 13 - Hoắc Anh Tuấn, Tôi Hận Anh
Chương 14 - Hoắc Anh Tuấn, Anh Thật Sự Rất Muốn Tôi Chết Sao?
Chương 15 - Cô Còn Thời Gian Một Tháng
Chương 16 - Năm Đó, Tôi Đụng Trúng Người Ở Đây
Chương 17 - Tôi Muốn Tận Tay Giết Chết Cô
Chương 18 - Anh Hận Cô, Rất Hận
Chương 19 - Sắc Mặt Của Anh Rất Tệ
Chương 20 - Đường Hoa Nguyệt, Tôi Vĩnh Viễn Sẽ Không Tha Thứ Cho Cô
Chương 21 - Cô Sắp Chết Rồi
Chương 22 - Khiến Cho Hoắc Anh Tuấn Đau Khổ Tột Cùng
Chương 23 - Đường Hoa Nguyệt, Lập Tức Cút Về Cho Tôi
Chương 24 - Là Cô Ấy Quá Ngây Thơ Rồi
Chương 25 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Còn Gì Để Nói Nữa Không?
Chương 26 - Em Kết Hôn Với Hoắc Anh Tuấn Sao?
Chương 27 - Ở Lại Địa Ngục Vĩnh Viễn
Chương 28 - Hoắc Cao Lãng Tỉnh
Chương 29 - Người Muốn Hại Chết Em Năm Đó
Chương 30 - Đường Hoa Nguyệt, Tôi Thà Rằng Cô Chết Từ Sớm Đi
Chương 31 - Đường Hoa Nguyệt, Mở Mắt
Chương 32 - Tại Sao Có Thể Tàn Nhãn Đến Thế?
Chương 33 - Thời Gian Của Tôi Không Còn Nhiều
Chương 34 - Truy Đuổi
Chương 35 - Chờ Một Ngày Hoắc Anh Tuấn Biết Được Sự Thật
Chương 36 - Đẳng Cho Cô Khóc Thì Thôi
Chương 37 - Trừ Khử Từ Uyển Nhan
Chương 38 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Có Hối Hận Không?
Chương 39 - Hoắc Cao Lãng Tỉnh Lại Rồi
Chương 40 - Đường Hoa Nguyệt Thật Sự ¡ Sao?
Chương 41 - Sống Không Bằng Chết
Chương 42 - Mang Theo Cảm Giác Tội Lỗi Mà Sống Sót
Chương 43 - Chỉ Bằng Việc Tôi Là Chồng Của Cô
Chương 44 - Sớm Muộn Gì Cũng Có Ngày Hối Hận
Chương 45 - Căn Bệnh Nguy Hiểm Đến Tính Mạng
Chương 46 - Ung Thư Máu Giai Đoạn Cuối
Chương 47 - Chỉ Cần Cô Sống Sót
Chương 48 - Người Đàn Ông Thích Đường Hoa Nguyệt
Chương 49 - Không Cần Phải Đối Tốt Với Tôi
Chương 50 - Chúng Ta Có Thể Tránh Mặt Nhau Không?
Chương 51 - Cho Em Xem Thứ Này
Chương 52 - Cô Ly Hôn Với Hoắc Anh Tuấn
Chương 53 - Nhờ Anh Ấy Giúp Một Chuyện
Chương 54 - Cô Sợ Mình Sẽ Khóc!
Chương 55 - Cô Không Xứng Để Tôi Tha Thứ Cho Cô
Chương 56 - Đoạn Ghi Âm Nguy Hiểm Chết Người
Chương 57 - Tất Cả Đều Do Cô Gieo Gió Gặt Bão
Chương 58 - Cô Thích Không
Chương 59 - Nỗi Sợ Thầm Kín
Chương 60 - Ghi Âm
Chương 61 - Không Thấy Nữa
Chương 62 - Đường Uyển Dư Trở Về Rồi
Chương 63 - Xảy Ra Chuyện
Chương 64 - Tuyệt Đối Không Thể Bỏ Qua
Chương 65 - Người Nhà Chính Là Giới Hạn Của Tôi
Chương 66 - Sẽ Thật Tốt Nếu Cô Chưa Bao Giờ Gặp Hoắc Anh Tuấn
Chương 67 - Chuẩn Bị Tang Lễ
Chương 68 - Đường Hoa Nguyệt Hoàn Toàn Sụp Đổ
Chương 69 - Hoắc Anh Tuấn, Mang Theo Người Phụ Nữ Của Anh Cút Đi
Chương 70 - Cảm Xúc Của Cô Ấy Dường Như Trống Rỗng
Chương 71 - Cô Sẽ Báo Thù
Chương 72 - Đường Hàn Khiết Chạy Thoát Rồi
Chương 73 - Rối Loạn Tinh Thần
Chương 74 - Sợ Hãi
Chương 75 - Hoắc Anh Tuấn Đáng Nghi Nhất
Chương 76 - Mang Anh Em Mấy Người Cùng Nhau Rời Đi
Chương 77 - Anh Trai Chạy Rồi
Chương 78 - Sông Cạn Núi Mòn
Chương 79 - Chọn Một Trong Hai
Chương 80 - Vụ Nổ
Chương 81 - K
Chương 82 - Chú Kia Không Phải Là Thứ Tốt Lành Gì
Chương 83 - Game Của Chúng Ta Bị Hack
Chương 84 - Cả Đời Đều Trả Không Hết
Chương 85 - Trong Vòng Một Tuần
Chương 86 - Con Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 87 - Công Nghệ Của Nhà Họ Đường
Chương 88 - Chính Thức Đối Đầu
Chương 89 - : Sự Phản Bội Của K
Chương 90 - Ra Chiến Thư!
Chương 91 - Chỗ Dựa
Chương 92 - Giám Đốc Hoắc Tham Dự Cuộc Họp Ký Kết Của K
Chương 93 - K Chính Là Đường Hoa Nguyệt
Chương 94 - Cô Chờ Đó Đường Hoa Nguyệt
Chương 95 - Kết Hôn Với Cậu Chủ Nhà Khác.
Chương 96 - Liên Thủ.
Chương 97 - Top Tìm Kiếm.
Chương 98 - Không Thể Là Đối Thủ Của Tôi!
Chương 99 - Dna
Chương 100 - Đi Nhìn Xem
Chương 101 - Gặp Gỡ
Chương 102 - Từ Uyển Nhan Đến Thăm
Chương 103 - Đóng Giả Thần Tượng
Chương 104 - Bắt Đầu Diễn
Chương 105 - Không Có Quy Định Không Thể Là Của Người Khác
Chương 106 - Dư Cơ Uyển Lộ Tẩy
Chương 107 - Cô Ấy Hẹn Hò Với Người Đàn Ông Khác
Chương 108 - Tổng Giám Đốc Hoắc Thật Là Không Thú Vị
Chương 109 - Bị Đá
Chương 110 - Xâm Nhập
Chương 111 - Đã Bị Chính Tay Anh Hại Chết Từ Năm Năm Trước Rồi
Chương 112 - Vạch Mặt
Chương 113 - Bị Vạch Trần
Chương 114 - Nghi Ngờ
Chương 115 - Bác Sĩ Tâm Lý Mới
Chương 116 - Báo Cáo Với Lục Xuyên Mạn
Chương 117 - Để Xem Anh Ta Có Khả Năng Đó Hay Không
Chương 118 - Anh Nghĩ Rằng Trên Tay Tôi Không Có Điểm Yếu Của Anh Sao?
Chương 119 - Sẽ Không Bao Giờ Hợp Tác Với Lục Hòa
Chương 120 - Bệnh Ung Thư Máu
Chương 121 - Tìm Được Bệnh Án
Chương 122 - Anh Ta Có Chữa Khỏi Bệnh Cho Em Không?
Chương 123 - Đường Hoa Nguyệt Tới
Chương 124 - Trong Giây Phút Khắc Nghiệt Ấy, Anh Đang Làm Gì?
Chương 125 - Thảm Hại Như Con Chó Lạc Đường!
Chương 126 - Ảo Tưởng
Chương 127 - Kẹo Vị Coca
Chương 128 - Cậu Rất Tốt
Chương 129 - Cô Bị Thương Tôi Sẽ Chết Mất?
Chương 130 - Đến Cùng Là Ai?
Chương 131 - Bỏ Lại Phía Sau
Chương 132 - Cho Nên Là Muốn Xử Lý Anh Ta
Chương 133 - Ba Tiểu Bảo Bối, Thật Thú Vị!
Chương 134 - Đứa Con Ngoài Giá Thú Kia Sẽ Phải Gặp Xui Xẻo
Chương 135 - Nhớ Ra Bím Tóc Đuôi Sam Nhỏ Kia Rồi!
Chương 136 - Cốt Tủy!
Chương 137 - Không Bao Giờ Để Anh Ta Được Như Ý
Chương 138 - Vinh Quang Chi Diệu
Chương 139 - Hạng Nhất
Chương 140 - Cho Anh Ta Phục
Chương 141 - Chỉ Cho Phép Một Mình Em Đến
Chương 142 - Chúng Ta Làm Giao Dịch
Chương 143 - Kẹp Tóc Của Trẻ Em
Chương 144 - Thông Đồng Với Nhà Họ Hoắc
Chương 145 - Mở Đầu Nho Nhỏ
Chương 146 - Còn Không Phải Là Một Đứa Ngu Ngàn Năm
Chương 147 - Bê Bối Của Từ Uyển Nhan
Chương 148 - Cuộc Họp Báo Tdt
Chương 149 - Đừng Bảo Là Khao Khát Anh Đấy Nhé
Chương 150 - Đối Chiến
Chương 151 - Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 152 - Cô Có Phải Bị Điên Rồi Không?
Chương 153 - Ai Mới Là Thân Tượng Của Ai?
Chương 154 - Đường Hàn Khiết
Chương 155 - Không Dễ Lừa Gạt Kẻ Họ
Chương 156 - Không Cần Nói Lảng Sang Chuyện Khác
Chương 157 - Thực Hiện Theo Kế Hoạch
Chương 158 - Rời Đi
Chương 159 - Ghép Nối Thành Công
Chương 160 - Bôi Đen
Chương 161 - Cô Chủ Nhà Họ Bạch
Chương 162 - Bị Vứt Bỏ
Chương 163 - Tổng Giám Đốc Tần
Chương 164 - Vô Đề
Chương 165 - Từ Uyển Nhan Tố Cáo Đường Hoa Nguyệt Với Tân Dương
Chương 166 - Sẽ Bắt Cô Quỳ Xuống Sám Hối
Chương 167 - Mối Quan Hệ Giữa Đường Hoa Nguyệt Và Lục Xuyên Mạn
Chương 168 - Tôi Trách Oan Cô
Chương 169 - Hiện Tại Đền Bù Đi
Chương 170 - Thi Tịnh Nhìn Thấy Hoắc Anh Tuấn
Chương 171 - Hoắc Anh Tuấn Cảm Thấy Đứa Bé Này Rất Quen
Chương 172 - Phát Hiện Đường Hoa Nguyệt Không Phẫu Thuật
Chương 173 - Đưa Đứa Nhỏ Ra Nước Ngoài
Chương 174 - Không Thể Tìm Thấy
Chương 175 - Hãy Đi Cùng Nhau
Chương 176 - Thi Tịnh Tìm Đến Hoắc Anh Tuấn
Chương 177 - Hoắc Anh Tuấn Cứu Trợ
Chương 178 - Trở Về Chốn Cũ
Chương 179 - Cô Nhớ Tất Cả Tình Yêu Và Hận Thù Của Cô
Chương 180 - Anh Ta Điên Rồi À?
Chương 181 - Chúng Ta Về Nhà Có Được Không Mẹ
Chương 182 - Có Nhiều Người Muốn Làm Bố Của Bọn Trẻ Lắm
Chương 183 - Không Gọi Bố, Gọi Là Chú
Chương 184 - Mẹ Còn Thích Chú Bác Sĩ Hơn
Chương 185 - Hàn Nhạc Bị Bắt
Chương 186 - Sự Thật Mà Hoắc Cao Lãng Biết
Chương 187 - Lúc Ấy Đường Hoa Nguyệt Trả Lời Điện Thoại
Chương 188 - Sao Bác Sĩ Lại Khóc?
Chương 189 - Tạ Đình Phong Muốn Giết Từ Uyển Nhan
Chương 190 - Từ Uyển Nhan Muốn Ôm Đùi Tân Dương Chân
Chương 191 - Tại Sao Tôi Phải Nhường Ba Phần Còn Lại Cho Anh?
Chương 192 - Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Lợi Thế
Chương 193 - Đường Hoa Nguyệt Kinh Hoàng
Chương 194 - Lục Bạch Ngôn Rất Hâm Mộ Em Trai Và Em Gái Của Mình
Chương 195 - Lục Bạch Ngôn Quý Trọng Ảnh Của Mẹ
Chương 196 - Người Thay Thế
Chương 197 - Hoäc Anh Tuấn Biết Sự Thật
Chương 198 - Lục Xuyên Mạn Phải Chết Không Đất Chôn Thây
Chương 199 - Truyện Mà Hoắc Anh Tuấn Kể Vừa Cũ Rích Vừa Nhạt Nhẽo.
Chương 200 - Bóng Ma Ác Mộng Của Hoắc Anh Tuấn
Chương 201 - Hoäc Anh Tuấn Đáng Thương
Chương 202 - Con Cá Mắc Câu
Chương 203 - Mang Theo Đứa Bé Cùng Với Tân Dương Rời Đi
Chương 204 - Bị Nghi Ngờ
Chương 205 - Hoắc Anh Tuấn Cho Rằng Đường Hoa Nguyệt Đã Chết
Chương 206 - Suy Tim
Chương 207 - Muốn Trao Trái Tim Cho Cô Ấy
Chương 208 - Hoắc Anh Tuấn Ghép Tủy
Chương 209 - Anh Không Xứng
Chương 210 - Nghiệt Chủng! Đáng Chết!
Chương 211 - Tân Dương Ghen
Chương 212 - Trong Lòng Tân Dương Giống Như Vừa Rũ Bỏ Được Một Gánh Nặng
Chương 213 - Hoắc Cao Lãng Gặp Đường Hoa Nguyệt
Chương 214 - Tâm Trí
Chương 215 - Phúc Lợi Của Gấu
Chương 216 - Ảnh Gia Đình
Chương 217 - Sự Phản Công Của Hoắc Anh Tuấn
Chương 218 - Tối Mai Gặp
Chương 219 - Thời Khắc Phản Kích
Chương 220 - Lật Ngược Tình Thế
Chương 221 - Lục Xuyên Mạn Hoàn Toàn Bị Rơi Vào Địa Ngục.
Chương 222 - Hoắc Anh Tuấn Và Từ Uyển Nhan Cắt Đứt Quan Hệ
Chương 223 - Đưa Hoắc Anh Tuấn Đi
Chương 224 - Hoắc Anh Tuấn Ngại Ngùng .
Chương 225 - Ba Đứa Trẻ
Chương 226 - Đường Hoa Nguyệt Chưa Bao Giờ Tin Anh
Chương 227 - Con Át Chủ Bài
Chương 228 - Động Vật Máu Lạnh
Chương 229 - Cô Ta Xuống Địa Ngục Cũng Chưa Đủ
Chương 230 - Từ Uyển Nhan Diễu Võ Dương Oai
Chương 231 - Tập Đoàn Hoắc Huyễn Sắp Có Phó Giám Đốc Mới
Chương 232 - Lục Xuyên Mạn Muốn Tới @S
Chương 233 - Chốn Cũ
Chương 234 - Tuyệt Đối Không Để Hắn Ung Dung Ngoài Vòng Pháp Luật
Chương 235 - Hoắc Anh Tuấn Giống Kẻ Tình Nghỉ Nhất
Chương 236 - Hàn Nhạc Nói Ra Chân Tướng
Chương 237 - Hoắc Cao Lãng
Chương 238 - Một Nửa Văn Phòng Làm Việc Là Của Tôi
Chương 239 - Thiên Đàng Có Đường Mà Anh Ta Không Đi T
Chương 240 - Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 241 - Đường Hoa Nguyệt Không Có Tội.
Chương 242 - Xảy Ra Chuyện Rồi.
Chương 243 - Người Đảm Nhiệm Vị Trí Thẩm Phán.
Chương 244 - Sai Bảo Từ Uyển Nhan Như Người Giúp Việc.
Chương 245 - Hoắc Anh Tuấn Là Một Tên Đàn Ông Cặn Bã.
Chương 246 - Cô Gái Vẽ Tranh .
Chương 247 - Người Và Cá Đều Đáng Thương Như Nhau
Chương 248 - Một Chiếc Vòng Tay Bạc Màu
Chương 249 - Từ Uyển Nhan Bị Trêu Đùa
Chương 250 - Gạo Nấu Thành Cơm
Chương 251 - Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 252 - Từ Uyển Nhan Mắc Bẫy
Chương 253 - Sự Chu Đáo Của Tân Dương
Chương 254 - Tuyệt Đối Không Được Để Họ Tốt Lại
Chương 255 - Hoắc Anh Tuấn Hoài Nghi Trong Nhà
Chương 256 - Bác Sĩ Tân Kỳ Tân Mới Là Người Bố Lý Tưởng Trong Lòng Họ
Chương 257 - Bác Sĩ Tân Chính Là Bố
Chương 258 - Mẹ Và Hoắc Anh Tuấn Sẽ Không Ở Bên Nhau
Chương 259 - Có Một Số Việc Còn Đáng Quý Trọng Hơn Tình Yêu
Chương 260 - Vậy Mà Anh Ta Ở Đây Qua
Chương 261 - Vợ Sắp Bỏ Đi Theo Người Khác Rồi
Chương 262 - Mẹ Đi Hẹn Hò Đi
Chương 263 - Phát Hiện Điều Thú Vị
Chương 264 - Bố Đường Tỉnh Rồi
Chương 1 - Cô Sắp Chết Rồi
Chương 2 - Anh Ấy Vẫn Luôn Đối Với Em Rất Tốt
Chương 3 - Hoắc Anh Tuấn, Chúng Ta Còn Có Thể Quay Lại Được Không?
Chương 4 - Anh Trai Cô Xảy Ra Chuyện Rồi
Chương 5 - Đừng Làm Tổn Thương Tôi, Hoắc Anh Tuấn
Chương 6 - Sụp Đổ
Chương 7 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Thật Khiến Cho Người Ta Ngán Ngẩm
Chương 8 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Giỏi Thật Đấy
Chương 9 - Đường Hoa Nguyệt, Buông Tay
Chương 10 - Chúng Ta Ly Hôn Đi
Chương 11 - Anh Ấy Đối Xử Với Con Tốt Lắm
Chương 12 - Tín Vật Đính Ước Anh Đưa Cô
Chương 13 - Hoắc Anh Tuấn, Tôi Hận Anh
Chương 14 - Hoắc Anh Tuấn, Anh Thật Sự Rất Muốn Tôi Chết Sao?
Chương 15 - Cô Còn Thời Gian Một Tháng
Chương 16 - Năm Đó, Tôi Đụng Trúng Người Ở Đây
Chương 17 - Tôi Muốn Tận Tay Giết Chết Cô
Chương 18 - Anh Hận Cô, Rất Hận
Chương 19 - Sắc Mặt Của Anh Rất Tệ
Chương 20 - Đường Hoa Nguyệt, Tôi Vĩnh Viễn Sẽ Không Tha Thứ Cho Cô
Chương 21 - Cô Sắp Chết Rồi
Chương 22 - Khiến Cho Hoắc Anh Tuấn Đau Khổ Tột Cùng
Chương 23 - Đường Hoa Nguyệt, Lập Tức Cút Về Cho Tôi
Chương 24 - Là Cô Ấy Quá Ngây Thơ Rồi
Chương 25 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Còn Gì Để Nói Nữa Không?
Chương 26 - Em Kết Hôn Với Hoắc Anh Tuấn Sao?
Chương 27 - Ở Lại Địa Ngục Vĩnh Viễn
Chương 28 - Hoắc Cao Lãng Tỉnh
Chương 29 - Người Muốn Hại Chết Em Năm Đó
Chương 30 - Đường Hoa Nguyệt, Tôi Thà Rằng Cô Chết Từ Sớm Đi
Chương 31 - Đường Hoa Nguyệt, Mở Mắt
Chương 32 - Tại Sao Có Thể Tàn Nhãn Đến Thế?
Chương 33 - Thời Gian Của Tôi Không Còn Nhiều
Chương 34 - Truy Đuổi
Chương 35 - Chờ Một Ngày Hoắc Anh Tuấn Biết Được Sự Thật
Chương 36 - Đẳng Cho Cô Khóc Thì Thôi
Chương 37 - Trừ Khử Từ Uyển Nhan
Chương 38 - Đường Hoa Nguyệt, Cô Có Hối Hận Không?
Chương 39 - Hoắc Cao Lãng Tỉnh Lại Rồi
Chương 40 - Đường Hoa Nguyệt Thật Sự ¡ Sao?
Chương 41 - Sống Không Bằng Chết
Chương 42 - Mang Theo Cảm Giác Tội Lỗi Mà Sống Sót
Chương 43 - Chỉ Bằng Việc Tôi Là Chồng Của Cô
Chương 44 - Sớm Muộn Gì Cũng Có Ngày Hối Hận
Chương 45 - Căn Bệnh Nguy Hiểm Đến Tính Mạng
Chương 46 - Ung Thư Máu Giai Đoạn Cuối
Chương 47 - Chỉ Cần Cô Sống Sót
Chương 48 - Người Đàn Ông Thích Đường Hoa Nguyệt
Chương 49 - Không Cần Phải Đối Tốt Với Tôi
Chương 50 - Chúng Ta Có Thể Tránh Mặt Nhau Không?
Chương 51 - Cho Em Xem Thứ Này
Chương 52 - Cô Ly Hôn Với Hoắc Anh Tuấn
Chương 53 - Nhờ Anh Ấy Giúp Một Chuyện
Chương 54 - Cô Sợ Mình Sẽ Khóc!
Chương 55 - Cô Không Xứng Để Tôi Tha Thứ Cho Cô
Chương 56 - Đoạn Ghi Âm Nguy Hiểm Chết Người
Chương 57 - Tất Cả Đều Do Cô Gieo Gió Gặt Bão
Chương 58 - Cô Thích Không
Chương 59 - Nỗi Sợ Thầm Kín
Chương 60 - Ghi Âm
Chương 61 - Không Thấy Nữa
Chương 62 - Đường Uyển Dư Trở Về Rồi
Chương 63 - Xảy Ra Chuyện
Chương 64 - Tuyệt Đối Không Thể Bỏ Qua
Chương 65 - Người Nhà Chính Là Giới Hạn Của Tôi
Chương 66 - Sẽ Thật Tốt Nếu Cô Chưa Bao Giờ Gặp Hoắc Anh Tuấn
Chương 67 - Chuẩn Bị Tang Lễ
Chương 68 - Đường Hoa Nguyệt Hoàn Toàn Sụp Đổ
Chương 69 - Hoắc Anh Tuấn, Mang Theo Người Phụ Nữ Của Anh Cút Đi
Chương 70 - Cảm Xúc Của Cô Ấy Dường Như Trống Rỗng
Chương 71 - Cô Sẽ Báo Thù
Chương 72 - Đường Hàn Khiết Chạy Thoát Rồi
Chương 73 - Rối Loạn Tinh Thần
Chương 74 - Sợ Hãi
Chương 75 - Hoắc Anh Tuấn Đáng Nghi Nhất
Chương 76 - Mang Anh Em Mấy Người Cùng Nhau Rời Đi
Chương 77 - Anh Trai Chạy Rồi
Chương 78 - Sông Cạn Núi Mòn
Chương 79 - Chọn Một Trong Hai
Chương 80 - Vụ Nổ
Chương 81 - K
Chương 82 - Chú Kia Không Phải Là Thứ Tốt Lành Gì
Chương 83 - Game Của Chúng Ta Bị Hack
Chương 84 - Cả Đời Đều Trả Không Hết
Chương 85 - Trong Vòng Một Tuần
Chương 86 - Con Nhận Nhầm Người Rồi
Chương 87 - Công Nghệ Của Nhà Họ Đường
Chương 88 - Chính Thức Đối Đầu
Chương 89 - : Sự Phản Bội Của K
Chương 90 - Ra Chiến Thư!
Chương 91 - Chỗ Dựa
Chương 92 - Giám Đốc Hoắc Tham Dự Cuộc Họp Ký Kết Của K
Chương 93 - K Chính Là Đường Hoa Nguyệt
Chương 94 - Cô Chờ Đó Đường Hoa Nguyệt
Chương 95 - Kết Hôn Với Cậu Chủ Nhà Khác.
Chương 96 - Liên Thủ.
Chương 97 - Top Tìm Kiếm.
Chương 98 - Không Thể Là Đối Thủ Của Tôi!
Chương 99 - Dna
Chương 100 - Đi Nhìn Xem
Chương 101 - Gặp Gỡ
Chương 102 - Từ Uyển Nhan Đến Thăm
Chương 103 - Đóng Giả Thần Tượng
Chương 104 - Bắt Đầu Diễn
Chương 105 - Không Có Quy Định Không Thể Là Của Người Khác
Chương 106 - Dư Cơ Uyển Lộ Tẩy
Chương 107 - Cô Ấy Hẹn Hò Với Người Đàn Ông Khác
Chương 108 - Tổng Giám Đốc Hoắc Thật Là Không Thú Vị
Chương 109 - Bị Đá
Chương 110 - Xâm Nhập
Chương 111 - Đã Bị Chính Tay Anh Hại Chết Từ Năm Năm Trước Rồi
Chương 112 - Vạch Mặt
Chương 113 - Bị Vạch Trần
Chương 114 - Nghi Ngờ
Chương 115 - Bác Sĩ Tâm Lý Mới
Chương 116 - Báo Cáo Với Lục Xuyên Mạn
Chương 117 - Để Xem Anh Ta Có Khả Năng Đó Hay Không
Chương 118 - Anh Nghĩ Rằng Trên Tay Tôi Không Có Điểm Yếu Của Anh Sao?
Chương 119 - Sẽ Không Bao Giờ Hợp Tác Với Lục Hòa
Chương 120 - Bệnh Ung Thư Máu
Chương 121 - Tìm Được Bệnh Án
Chương 122 - Anh Ta Có Chữa Khỏi Bệnh Cho Em Không?
Chương 123 - Đường Hoa Nguyệt Tới
Chương 124 - Trong Giây Phút Khắc Nghiệt Ấy, Anh Đang Làm Gì?
Chương 125 - Thảm Hại Như Con Chó Lạc Đường!
Chương 126 - Ảo Tưởng
Chương 127 - Kẹo Vị Coca
Chương 128 - Cậu Rất Tốt
Chương 129 - Cô Bị Thương Tôi Sẽ Chết Mất?
Chương 130 - Đến Cùng Là Ai?
Chương 131 - Bỏ Lại Phía Sau
Chương 132 - Cho Nên Là Muốn Xử Lý Anh Ta
Chương 133 - Ba Tiểu Bảo Bối, Thật Thú Vị!
Chương 134 - Đứa Con Ngoài Giá Thú Kia Sẽ Phải Gặp Xui Xẻo
Chương 135 - Nhớ Ra Bím Tóc Đuôi Sam Nhỏ Kia Rồi!
Chương 136 - Cốt Tủy!
Chương 137 - Không Bao Giờ Để Anh Ta Được Như Ý
Chương 138 - Vinh Quang Chi Diệu
Chương 139 - Hạng Nhất
Chương 140 - Cho Anh Ta Phục
Chương 141 - Chỉ Cho Phép Một Mình Em Đến
Chương 142 - Chúng Ta Làm Giao Dịch
Chương 143 - Kẹp Tóc Của Trẻ Em
Chương 144 - Thông Đồng Với Nhà Họ Hoắc
Chương 145 - Mở Đầu Nho Nhỏ
Chương 146 - Còn Không Phải Là Một Đứa Ngu Ngàn Năm
Chương 147 - Bê Bối Của Từ Uyển Nhan
Chương 148 - Cuộc Họp Báo Tdt
Chương 149 - Đừng Bảo Là Khao Khát Anh Đấy Nhé
Chương 150 - Đối Chiến
Chương 151 - Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 152 - Cô Có Phải Bị Điên Rồi Không?
Chương 153 - Ai Mới Là Thân Tượng Của Ai?
Chương 154 - Đường Hàn Khiết
Chương 155 - Không Dễ Lừa Gạt Kẻ Họ
Chương 156 - Không Cần Nói Lảng Sang Chuyện Khác
Chương 157 - Thực Hiện Theo Kế Hoạch
Chương 158 - Rời Đi
Chương 159 - Ghép Nối Thành Công
Chương 160 - Bôi Đen
Chương 161 - Cô Chủ Nhà Họ Bạch
Chương 162 - Bị Vứt Bỏ
Chương 163 - Tổng Giám Đốc Tần
Chương 164 - Vô Đề
Chương 165 - Từ Uyển Nhan Tố Cáo Đường Hoa Nguyệt Với Tân Dương
Chương 166 - Sẽ Bắt Cô Quỳ Xuống Sám Hối
Chương 167 - Mối Quan Hệ Giữa Đường Hoa Nguyệt Và Lục Xuyên Mạn
Chương 168 - Tôi Trách Oan Cô
Chương 169 - Hiện Tại Đền Bù Đi
Chương 170 - Thi Tịnh Nhìn Thấy Hoắc Anh Tuấn
Chương 171 - Hoắc Anh Tuấn Cảm Thấy Đứa Bé Này Rất Quen
Chương 172 - Phát Hiện Đường Hoa Nguyệt Không Phẫu Thuật
Chương 173 - Đưa Đứa Nhỏ Ra Nước Ngoài
Chương 174 - Không Thể Tìm Thấy
Chương 175 - Hãy Đi Cùng Nhau
Chương 176 - Thi Tịnh Tìm Đến Hoắc Anh Tuấn
Chương 177 - Hoắc Anh Tuấn Cứu Trợ
Chương 178 - Trở Về Chốn Cũ
Chương 179 - Cô Nhớ Tất Cả Tình Yêu Và Hận Thù Của Cô
Chương 180 - Anh Ta Điên Rồi À?
Chương 181 - Chúng Ta Về Nhà Có Được Không Mẹ
Chương 182 - Có Nhiều Người Muốn Làm Bố Của Bọn Trẻ Lắm
Chương 183 - Không Gọi Bố, Gọi Là Chú
Chương 184 - Mẹ Còn Thích Chú Bác Sĩ Hơn
Chương 185 - Hàn Nhạc Bị Bắt
Chương 186 - Sự Thật Mà Hoắc Cao Lãng Biết
Chương 187 - Lúc Ấy Đường Hoa Nguyệt Trả Lời Điện Thoại
Chương 188 - Sao Bác Sĩ Lại Khóc?
Chương 189 - Tạ Đình Phong Muốn Giết Từ Uyển Nhan
Chương 190 - Từ Uyển Nhan Muốn Ôm Đùi Tân Dương Chân
Chương 191 - Tại Sao Tôi Phải Nhường Ba Phần Còn Lại Cho Anh?
Chương 192 - Ra Tay Trước Sẽ Chiếm Được Lợi Thế
Chương 193 - Đường Hoa Nguyệt Kinh Hoàng
Chương 194 - Lục Bạch Ngôn Rất Hâm Mộ Em Trai Và Em Gái Của Mình
Chương 195 - Lục Bạch Ngôn Quý Trọng Ảnh Của Mẹ
Chương 196 - Người Thay Thế
Chương 197 - Hoäc Anh Tuấn Biết Sự Thật
Chương 198 - Lục Xuyên Mạn Phải Chết Không Đất Chôn Thây
Chương 199 - Truyện Mà Hoắc Anh Tuấn Kể Vừa Cũ Rích Vừa Nhạt Nhẽo.
Chương 200 - Bóng Ma Ác Mộng Của Hoắc Anh Tuấn
Chương 201 - Hoäc Anh Tuấn Đáng Thương
Chương 202 - Con Cá Mắc Câu
Chương 203 - Mang Theo Đứa Bé Cùng Với Tân Dương Rời Đi
Chương 204 - Bị Nghi Ngờ
Chương 205 - Hoắc Anh Tuấn Cho Rằng Đường Hoa Nguyệt Đã Chết
Chương 206 - Suy Tim
Chương 207 - Muốn Trao Trái Tim Cho Cô Ấy
Chương 208 - Hoắc Anh Tuấn Ghép Tủy
Chương 209 - Anh Không Xứng
Chương 210 - Nghiệt Chủng! Đáng Chết!
Chương 211 - Tân Dương Ghen
Chương 212 - Trong Lòng Tân Dương Giống Như Vừa Rũ Bỏ Được Một Gánh Nặng
Chương 213 - Hoắc Cao Lãng Gặp Đường Hoa Nguyệt
Chương 214 - Tâm Trí
Chương 215 - Phúc Lợi Của Gấu
Chương 216 - Ảnh Gia Đình
Chương 217 - Sự Phản Công Của Hoắc Anh Tuấn
Chương 218 - Tối Mai Gặp
Chương 219 - Thời Khắc Phản Kích
Chương 220 - Lật Ngược Tình Thế
Chương 221 - Lục Xuyên Mạn Hoàn Toàn Bị Rơi Vào Địa Ngục.
Chương 222 - Hoắc Anh Tuấn Và Từ Uyển Nhan Cắt Đứt Quan Hệ
Chương 223 - Đưa Hoắc Anh Tuấn Đi
Chương 224 - Hoắc Anh Tuấn Ngại Ngùng .
Chương 225 - Ba Đứa Trẻ
Chương 226 - Đường Hoa Nguyệt Chưa Bao Giờ Tin Anh
Chương 227 - Con Át Chủ Bài
Chương 228 - Động Vật Máu Lạnh
Chương 229 - Cô Ta Xuống Địa Ngục Cũng Chưa Đủ
Chương 230 - Từ Uyển Nhan Diễu Võ Dương Oai
Chương 231 - Tập Đoàn Hoắc Huyễn Sắp Có Phó Giám Đốc Mới
Chương 232 - Lục Xuyên Mạn Muốn Tới @S
Chương 233 - Chốn Cũ
Chương 234 - Tuyệt Đối Không Để Hắn Ung Dung Ngoài Vòng Pháp Luật
Chương 235 - Hoắc Anh Tuấn Giống Kẻ Tình Nghỉ Nhất
Chương 236 - Hàn Nhạc Nói Ra Chân Tướng
Chương 237 - Hoắc Cao Lãng
Chương 238 - Một Nửa Văn Phòng Làm Việc Là Của Tôi
Chương 239 - Thiên Đàng Có Đường Mà Anh Ta Không Đi T
Chương 240 - Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 241 - Đường Hoa Nguyệt Không Có Tội.
Chương 242 - Xảy Ra Chuyện Rồi.
Chương 243 - Người Đảm Nhiệm Vị Trí Thẩm Phán.
Chương 244 - Sai Bảo Từ Uyển Nhan Như Người Giúp Việc.
Chương 245 - Hoắc Anh Tuấn Là Một Tên Đàn Ông Cặn Bã.
Chương 246 - Cô Gái Vẽ Tranh .
Chương 247 - Người Và Cá Đều Đáng Thương Như Nhau
Chương 248 - Một Chiếc Vòng Tay Bạc Màu
Chương 249 - Từ Uyển Nhan Bị Trêu Đùa
Chương 250 - Gạo Nấu Thành Cơm
Chương 251 - Muốn Làm Gì Thì Làm
Chương 252 - Từ Uyển Nhan Mắc Bẫy
Chương 253 - Sự Chu Đáo Của Tân Dương
Chương 254 - Tuyệt Đối Không Được Để Họ Tốt Lại
Chương 255 - Hoắc Anh Tuấn Hoài Nghi Trong Nhà
Chương 256 - Bác Sĩ Tân Kỳ Tân Mới Là Người Bố Lý Tưởng Trong Lòng Họ
Chương 257 - Bác Sĩ Tân Chính Là Bố
Chương 258 - Mẹ Và Hoắc Anh Tuấn Sẽ Không Ở Bên Nhau
Chương 259 - Có Một Số Việc Còn Đáng Quý Trọng Hơn Tình Yêu
Chương 260 - Vậy Mà Anh Ta Ở Đây Qua
Chương 261 - Vợ Sắp Bỏ Đi Theo Người Khác Rồi
Chương 262 - Mẹ Đi Hẹn Hò Đi
Chương 263 - Phát Hiện Điều Thú Vị
Chương 264 - Bố Đường Tỉnh Rồi
Đương nhiên lúc này còn có chuyện quan trọng hơn nhiều. Luật sư vừa gửi tin nhẫn đến để nhắc nhở anh rằng vụ án của Hàn Nhạc sẽ được xét xử sau hai ngày nữa.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở ghế sau, anh mệt mỏi nhằm mắt lại một lúc. Trong khoảng thời gian này anh bận rộn đến mức quên nói cho Đường Hoa Nguyệt nghe những gì anh đã moi được từ miệng của Hàn Nhạc. Lần trước gặp nhau, anh đã bị cô trách móc đến mức.
không ngóc đầu lên được… Thấy phiên tòa lầu, Hoắc Anh Tuấn có chút lo lắng, không biết đến lúc đó Đường Hoa Nguyệt có còn căn nhẫn anh nữa hay không.
Hoắc Anh Tuấn mở mắt ra, anh lấy điện thoại hẹn gặp Đường Hoa Nguyệt.
Anh không thể cho phép tình huống tồi tệ này kéo dài thêm nữa. Anh phải nỗ lực hết sức mới có thể lấy lại được thiện cảm trong mắt cô.
Đường Hoa Nguyệt nhìn nơi mà Hoắc.
Anh Tuấn hẹn gặp mặt cô trong tin nhắn, cô khẽ nhíu mày. Vì không có ý định trả lời nên cô liền xóa tin nhắn đi.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn không ngừng gửi tới rất nhiều tin nhắn khác.
“Thực sự rất quan trọng đấy.
”
“Ra ngoài gặp mặt một chút thôi”
“Tôi sẽ chờ em.
”
“Phiên tòa sắp bắt đầu rồi, lần này có lời thú nhận của Hàn Nhạc. Em thực sự không muốn biết sao?”
“Nếu em đến gặp tôi, tôi nhất định sẽ nói cho em nhiều manh mối hữu ích”
“Không nói dối em đâu.
”
Đường Hoa Nguyệt cảm thấy thật phiền phức, cô vốn miễn nhiễm với loại người đeo bám này, nhưng còn có chuyện của Hàn Nhạc, cô không thể thờ ơ được.
Bên bờ biển, con đường rợp bóng cây phong chạy dài như vô tận, tựa như chạm đến cả bầu trời.
Ngọn hải đăng cao vút màu trắng tinh khôi thắp lên ngọn đèn sáng rực mỗi đêm, soi đường chỉ lối cho những người còn đang lênh đênh trên biển.
Từ nhỏ, Đường Hoa Nguyệt đã thích biển. Lúc đi học về, cô có thể ngồi bên bờ biển cả buổi chiều chỉ đề nghe tiếng sóng võ Ì oạp.
Cảnh biển ở Hà Nội rất đẹp, khu nghỉ dưỡng bên bờ biển cũng rất phát triển. Lúc Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn yêu nhau, ngoại trừ việc chơi game, hai người thích nhất là thuê một ngôi nhà gỗ nhỏ bên bờ biển để nghỉ dưỡng. Cả hai người đều không phải làm gì, chỉ tận hưởng khoảng thời hạnh phúc bên nhau, tắm nắng, ngắm biển.
Nơi mà Hoắc Anh Tuấn hẹn gặp cô hôm nay là một căn biệt thự nghỉ dưỡng hướng biển mà họ từng đến, đây là một trong những lý do ban đầu Đường Hoa Nguyệt ban đầu không muốn đến cuộc hẹn này.
Hoắc Anh Tuấn trước kia đầy chân thành và nhiệt huyết, dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể tỏa ra năng lượng tích cực như ánh sáng mặt trời, chiếu rọi những người xung quanh. Khi đó, anh thích mặc đồ màu xanh da trời và màu trắng, những gam màu nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy thư thái hơn.
Hoắc Anh Tuấn có một chiếc áo phông phong cách retro màu xanh nhạt, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, chỉ biết sờ vào rất mịn khiến người khác thích mê. Đường Hoa Nguyệt từng rất thích nhìn anh mặc chiếc á đó. Mỗi khi mùa hè đến, cô còn lấy chiếc áo ấy của anh để mặc khi đi ngủ.
Trước khi Hoắc Anh Tuấn đến bãi biển, không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nhớ tới chuyện này. Nhưng giờ đây anh đã không còn là cậu nhóc hoạt bát, trong sáng ngày nào, cho nên anh cũng không tìm được bộ quần áo nào như thế trong tủ đồ của mình cả.
Anh bực bội tháo cà vạt ra, mặc một chiếc áo sơ sọc xanh, chải hết tóc ra sau đầu, vừa buồn cười lại vừa thận trọng. Anh chỉ muốn Đường Hoa Nguyệt nhớ lại quá khứ ngày ấy, dù chỉ là một giây thôi cũng được.
Khi Đường Hoa Nguyệt đến nơi thì mặt trời đang từ từ lặn xuống. Ánh sáng rực rỡ màu đỏ cam phản chiếu trên mặt biển như thể đang đốt lên một ngọn lửa lớn.
Nghe thấy tiếng động, Hoắc Anh Tuấn quay đầu lại nhìn, anh thấy Đường Hoa Nguyệt mặc một bộ đồ trắng tinh khôi đang đứng ở ngưỡng cửa. Dưới ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt cô lãnh đạm, các đường nét hoàn hảo không có chút khuyết điểm nào giống như một bức tượng vô cảm với mọi thứ trên đời.
Hoắc Anh Tuấn đã quên mất những lời định nói, anh chỉ biết say mê ngắm nhìn cô gái trước mắt.
Hoắc Anh Tuấn không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi sắc đẹp, mà Đường Hoa Nguyệt cũng vậy.
Cô có thể nhìn ra được rằng Hoắc Anh Tuấn cố ý chọn nơi này và mặc quần áo như thế, chẳng qua là để cô nhớ lại quá khứ không thể xóa nhòa giữa hai người bọn họ.
Đường Hoa Nguyệt cũng quan sát kỹ người đàn ông đang bận rộn bên bàn ăn. Đã gần mười năm trôi qua nhưng gương mặt của anh vẫn không có chút dấu vết gì của năm tháng, gian nan vất vả cũng không thay đổi được vẻ ngoài của anh, mà chỉ có thể làm thay đổi tâm tình của anh.
Đường Hoa Nguyệt tiến lên phía trước, cô khẽ cười một tiếng. Hoắc Anh Tuấn không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng chỉ cần bọn họ trở lại chốn cũ, anh cố gắng sảm vai chàng trai của nhiều năm về trước, thì cô có thể coi những rạn nứt trong thời gian qua như không tồn tại đấy chứ? Anh nghĩ cô có thể nói chuyện với anh rất vui vẻ sao?
Cho dù Hoắc Anh Tuấn xuất hiện trước mặt cô với bộ dạng như xưa, nhưng trong giây lát Đường Hoa Nguyệt cũng có thể nhận ra, anh đã không còn là cậu thiếu niên đầy nhiệt huyết ngày đó nữa. Ánh dương trên người anh đã biến mất từ lâu rồi, ánh mắt anh không thể lừa được cô.
Thời gian là con đường một chiều, nó chỉ có thể trôi về phía trước, mọi thứ không thể quay ngược trở lại được.
Đường Hoa Nguyệt cúi đầu đi tới bàn ăn, lúc này Hoắc Anh Tuấn mới sực tỉnh. Lúc.
Đường Hoa Nguyệt đến gần, anh mới phát hiện ra cô hoàn toàn không trang điểm, mái tóc còn tùy tiện vén ra sau đầu. Quần áo của cô cũng rất đơn giản, áo phông trắng, quần trắng và giày thể thao màu trằng. Dường như cô không quá coi trọng buổi “hẹn hò” này.
Thế nhưng vừa rồi anh vẫn bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô.
Yết hầu của Hoắc Anh Tuấn hơi động đây, anh có chút lo lắng đi tới gần cô, sốt sắng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô.
Đường Hoa Nguyệt hơi khựng người lại, nhưng cô nhanh chóng bước ra một bước, kéo một chiếc ghế khác để ngồi xuống.
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt, bàn tay đặt trên lưng ghế siết chặt lại, sau đó anh lắng lặng đi về vị trí của mình.
Đường Hoa Nguyệt mở miệng trước: “Hoắc Anh Tuấn, anh không cần phải làm những việc dư thừa này. Nếu anh có chuyện muốn nói thì mau nói, còn nếu không thì tôi sẽ đi ngay.
”