Ngôn Mặc được Bạch Đạm cõng về nhà . Mặc dù cô nhiều lần phản kháng , nhưng vẫn bị Bạch Đạm trấn áp . Vì thế , trước ánh mắt mang theo chán ghét của mẹ , Bạch Đạm cõng Ngôn Mặc vào phòng cô , sau đó cầm thuốc để lên đầu giường Ngôn Mặc , cầm nạng đặt dựa vào một bên , lại lấy ra từng loại thuốc cẩn thận nói rõ cách dùng cho Ngôn Mặc một lần , sau đó lo lắng dặn dò rất nhiều mới rời đi .
Lúc gần đi khỏi , Bạch Đạm lạnh lùng nói với mẹ Ngôn Mặc : "Em ấy cần tĩnh dưỡng , cho nên bác đừng giao việc nặng trong nhà cho em ấy.
"
"Hừ , đây là chuyện nhà chúng tôi. "Tốt nhất là bác nên nhớ kỹ , bạo lực gia đình không phải là việc nhà bình thường"
Bạch Đạm bước tới gần mẹ Ngôn Mặc , hai mắt sắc bén nhìn vào khuôn mặt không còn nét thanh xuân xinh đẹp , trong lời nói tràn ngập ám chỉ.
Mẹ Ngôn Mặc mở to mắt có phần hoảng sợ nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo của Bạch Đạm , không lên tiếng nói này nọ nữa.
Ngôn Mặc ngồi trên giường , cầm hộp thuốc lên nhìn . Mẹ cô đẩy cửa ra , bà đứng trước cửa.
"Hôm nay tao không đánh mày , cho nên mày khỏi phải khẩn trương.
" Nhìn thấy bộ dạng giống như con mèo nhỏ xù lông phòng bị bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chống lại kẻ thù của Ngôn Mặc , bà miễn cưỡng mở miệng nói "Con nhóc chết tiệt này , lúc tao đang bận rộn như vậy mày lại dám bị thương . Đúng là đứa phiền toái . Như vậy mà còn có thể đi dụ đỗ con trai , một thằng vừa rời đi , lại còn thêm một thằng nữa gọi điện tới.
"
"Có người tìm con?"
"Quỷ mới biết là ai , có một thằng gọi không dưới mười cuộc điện thoại đến , đầu óc thằng này có phải biến thái hay không vậy? Mày cẩn thận một chút cho tao , đừng có ở bên ngoài gặp mấy đứa ghê tởm như bố mày . Còn có hai đứa bạn gái của mày cũng gọi nhiều lắm , thật sự là đáng ghét , sau này bảo bạn mày đừng có gọi điện đến nhà nữa , chuông điện thoại khiến tao đau đầu.
" Mẹ cô lên giọng nói xong cũng không nhìn đến chỗ chân bó thạch cao của Ngôn Mặc , thản nhiên quay về phòng mình đóng sập của lại .
Hai bạn gái nhất định là Yên Nhiên và Tiểu Nhã.
Người gọi không dưới mười cuộc ?
Ngôn Mặc nghĩ nghĩ , có lẽ là Nam Cung Nguyên . Vất vả chống nạng đi đến phòng tắm , rửa mặt chải đầu qua loa một chút , cả quá trình làm việc không thể nói là khó khăn bình thường được.
Mãi đến khi lau sạch sẽ mồ hôi trên người , Ngôn Mặc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút . Cô chậm rãi đi về phòng , nhưng vừa mới đi qua phòng khách thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên .
Mới vang lên hai tiếng , mẹ cô ở bên trong phòng đã quát lên : "Còn không mau nhận đi , mày muốn lỗ tai tao bị tiếng chuông điện thoại chết tiệt này mài đến chai hả ?"
"A lô , ai vậy ?" Ngôn Mặc lập tức nhận điện thoại , không dám chậm trễ một giây .
"Là Tả Ngôn Mặc sao ?"
Đầu bên kia điện thoại quả nhiên là Nam Cung Nguyên .
"Ừ , là tôi"
"Phù , cuối cùng cậu cũng về . Bác sĩ nói thế nào?"
Ngôn Mặc cầm điện thoại vào trong phòng , ngồi lên giường rồi nói tiếp : "Không có gì , rạn xương , bó thạch cao cố định một thời gian.
"
"Vậy mà còn nói không có gì ?" Tiếng Nam Cung Nguyên vang lên ngạc nhiên
"Đã rạn xương , bó thạch cao còn không bất tiện?"
"Vẫn ổn , tôi có thể tự lo liệu.
"
Ngôn Mặc cúi đầu nhìn cái chân mình bị bó thạch cao dày cộm che phủ cả mắt cá chân , thế nào gọi là tự gây nghiệt khó sống , lúc này cũng coi như là cô đã rõ rồi.
"Cậu đúng là không cẩn thận chút nào , giả bộ cũng không biết giả bộ .
"
"Cậu nói gì?"
Ngôn Mặc kinh sợ , cậu ta nói cô giả bộ ? Có ý gì? "Tôi biết cậu không muốn đứng thứ nhất nên cố ý ngã , nhưng mà không ngờ lại từ giả thành thật . Đúng không?" Trong lời nói của cậu có chút ý cười , nhưng nhiều hơn nữa là lo lắng và không đồng tình .
"Làm sao cậu biết?'
Ngôn Mặc cũng không phủ nhận .
"Tôi chỉ cảm thấy tính cách của cậu sẽ thúc đẩy cậu làm như vậy .
" Thật ra là bởi vì cậu chưa có một giây rời khỏi người cô .
"Cậu rất hiểu tôi?" Ngôn Mặc bật cười , Nam Cung Nguyên nói như thể nắm rõ Tả Ngôn Mặc cô trong lòng bàn tay , nghe cậu lộ ra chút giọng điệu thân thiết , Ngôn Mặc đột nhiên cảm thấy có hứng thú muốn tâm sự cùng cậu .
"Cũng tạm đi , so với những người trong lớp , tôi tự thấy mình tương đối hiểu cậu.
"
Ngôn Mặc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ , người đi qua lại dưới con ngõ nhỏ không ít . Ánh trăng không lạnh lẽo như vào đông , ôn nhu giống như tơ nhện treo trên tường , chiếu lên lớp rêu xanh biếc loang lổ , chạm tay vào còn cảm thấy mát .
Ngọn đèn mờ nhạt lẫn với ánh trăng sáng , thổi bùng khói lửa nhân gian . Nhưng chính không khí như vậy mới là kiểu Ngôn Mặc thích nhất , có thể làm cho lòng cô thoáng được an bình.
Mà lúc này , bên tai còn có một câu một lời Nam Cung Nguyên vừa nói xong , giọng của cậu vốn rất êm tai , nghe qua điện thoại lại càng cảm thấy say lòng , chầm chậm thông qua tai cô thẩm thấu đến khắp nơi trên cơ thể , dần dần làm tê dại thần kinh của Ngôn Mặc .
Ban đầu còn mơ hồ nghe cậu nói với cô cái gì mà hạng đầu trong ban , tiếp tục sau đó Ngôn Mặc cũng không nghe thấy gì nữa. Đèn bàn ở đầu giường chiếu ánh sáng mỏng mạnh lên gương mặt đang ngủ của Ngôn Mặc , hàng mi rậm khẽ nhếch lên , nhịp thở an ổn , trên tay cô còn cầm điện thoại , ống nghe vẫn dán trên lỗ tai.
"Cho nên , cậu như vậy rồi phải chú ý nghỉ ngơi , đừng làm thêm gì cả , xương cốt không dưỡng tốt sẽ rất phiền phúc.
"
Nam Cung Nguyên nói liên miên cằn nhằn nửa ngày , cuối cùng phát hiện đầu bên kia điện thoải quá mức yên tĩnh , "Này , Tả Ngôn Mặc ? A lô , cậu đang nghe không đấy?"
Trong điện thoại rất yên tĩnh , trả lời cậu chỉ có tiếng hít thở đều đều của Ngôn Mặc .
Nam Cung Nguyên cười đến chính bản thân cũng cảm thấy bó tay , xem ra cậu đúng là không có một chút hấp dẫn gì với Ngôn Mặc , như vậy mà cũng có thể ngủ được . Cũng có thể cô thật sự mệt mỏi rồi.
Mặc dù biết cô không nghe được , Nam Cung Nguyên vẫn tiếp tục nói : "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi . Chúc ngủ ngon.
"
Nhẹ nhàng cúp điện thoại , Nam Cung Nguyên lấy máy ảnh ra , bên trong đều là ảnh buổi chiều cậu chụp cho Ngôn Mặc . Lần đầu tiên cậu thấy cô buộc mái tóc dài lên , nhìn thoáng qua cũng thấy làm cho mặt cô thanh tú hơn nhiều , dáng vẻ cô chạy rất đẹp , giống như một con tuần lôc lao nhanh dưới ánh trăng . Cậu nghĩ cô không giỏi thể thao , không ngờ cô gái này chân nhân bất lộ tướng đến mức này .
Nhưng chỉ mới như vậy vẫn chưa thể nói rõ điều gì , cô che dấu quá sâu , cậu chỉ có thể từ từ thăm dò . Nam Cung Nguyên lại rời tầm mắt tới chiếc áo thể thao vắt ở một bên , đó là chiếc áo hôm nay cậu mặc , còn chưa có giặt . Bởi vì cậu phát hiện trên lưng áo mình có một vết ố vàng lớn cỡ lòng bàn tay , trên vai cũng có , đây không phải dấu mồ hôi của cậu , như vậy chỉ có thể là do Ngôn Mặc lưu lại khi tựa vào lưng cậu .
Nam Cung Nguyên nghi hoặc lấy tay chạm vào vết này , nghĩ đến khuôn mặt Ngôn Mặc bị mồ hôi gột rửa , giống như đoán được điều gì đó.
Tối hôm qua Ngôn Mặc có được một giấc ngủ cực kỳ tốt , nhưng lúc tỉnh lại không biết mình mơ thấy gì , tay vẫn còn cầm điện thoại , trong điện thoại không ngừng vang lên tiếng "tút tút" . Hình như hôm qua cô cứ để nguyên như vậy mà ngủ , đến đèn bàn còn chưa tắt . Không biết lúc ấy Nam Cung Nguyên có cảm giác gì , Ngôn Mặc nhìn lớp mưa bụi dần dày thêm , trời đã sáng rõ , tắt đèn đi , Ngôn Mặc nhìn đồng hồ báo thứ , đã sắp giữa trưa . Ngôn Mặc chưa từng ngủ đến muộn như vậy , chính cô cũng cảm thấy có chút giật mình , mà mẹ cô vậy mà lại không giận dữ kéo cô dậy cũng khiến cho cô giật mình.
Ra khỏi phòng mới phát hiện , trong nhà chỉ có một mình cô . Trên bàn ăn đặt mấy món đơn giản , vài miếng bánh mì nướng cùng một cốc sữa.
Là mẹ chuẩn bị sao ? Ngôn Mặc ngây ngốc đi về phía bàn ăn , nhìn cốc sữa nguội đã kết một lớp màng , hơi dinh dính , mùi thơm bay lên kích thích dịch vị . Mặt bánh nướng vàng óng thơm giòn , chắc lúc còn nóng rất thơm .
Ngôn Mặc không định ăn sáng , tâm tình phức tạp , nỗi chua xót lớn hơn . Từ lúc Ngôn Mặc sáu tuổi đến giờ mẹ cô không nấu cơm cho cô ăn nữa . Lúc trước thì cô qua nhà hàng xóm ăn chung , lớn hơn có thể làm việc thì tự mình giải quyết , còn giờ lại là đến chỗ cha ăn . Hôm nay đột nhiên thế này là sao ? Lương tâm của bà bỗng ngộ ra hay là chỉ thuận tay mà thôi ?
Đồ ăn trong miệng dường như vẫn còn mang theo hơi ấm , nhưng trong đầu Ngôn Mặc ngoại trừ xuất hiện những hình ảnh bị ngược đãi chồng chéo lên nhau ra không còn gì khác . Cuối cùng , cô cũng chỉ ăn hai miếng bánh , uống một ngụm sữa liền thôi . Nhìn thấy dòng sữa trắng chậm rãi chảy xuống rãnh thoát nước , để lại mấy vết trắng nhạt , Ngôn Mặc ngẩng đầu lên , cố gắng mở hai mắt , vứt hết những hình ảnh bạo lực trong đầu , sau đó , nhanh chóng thu dọn mọi thứ sạch sẽ .
Tính từ hôm nay , Ngôn Mặc có bảy ngày nghỉ ngơi.
May mà sau khi đại hội thể thao kết thúc nối tiếp chính là ngày mùng một tháng năm quý báu , trường học cũng không sắp xếp buổi học bù nào , Ngôn Mặc có thể an tâm ở nhà dưỡng bệnh , mặc dù phải nhìn sắc mặt của mẹ , nhưng Ngôn Mặc có thể làm bộ như không nhìn thấy cũng được . Điều tiếc nuối duy nhất chính là kế hoạch đi chơi của Bạch Đạm đã bị mắc cạn .
Chỗ tốt của việc nghỉ học chính là Ngôn Mặc không phải hạn chế giấc ngủ . Chân bị thương , cô cũng chẳng thể đi lại , mặc dù vẫn phải làm bài tập , nhưng bây giờ cô không ham muốn hoạt động chút nào.
Yên Nhiên và Tiểu Nhã chia nhau gọi điện đến thăm hỏi , cảm giác dựa lưng vào đầu giường nói chuyện với bạn bè khiến Ngôn Mặc cảm thấy rất thích thú , nói chuyện xong cũng đã tốn không ít thời gian . Mặc dù , bạn gái nói chuyện với nhau chỉ đơn giản là nới rộng một chủ đề vô nghĩ , hơn phân nửa là Ngôn Mặc đảm đương việc nghe , vào lúc thích hợp thì phát ra tiếng tỏ vẻ là cô đang nghe .
Nhưng sau khi trả lời việc các cô oán hận việc điện thoại gọi không được , ngăn cản ý nghĩ muốn đến thăm của các cô , trấn an lòng lo lắng của các cô đối với mình , nói thêm vào đề tài vô nghĩa nữa , tai Ngôn Mặc mới được coi là yên tĩnh trở lại , lúc này cô đã không còn cảm thấy nói chuyện với các cô bạn này là chuyện gì thích thú nữa . Đau lưng khỏi nói , còn phải tốn nước miếng "binh đến tướng cản , nước đến đất ngăn" nữa. Nhớ lại lời muốn nói lại thôi của hai cô bạn vào lúc cuối cùng , Ngôn Mặc không cần đoán cũng biết hai người muốn hỏi chuyện Nam Cung Nguyên . Có điều nếu hai người không có can đảm trực tiếp mở miệng hỏi , cô cũng sẽ chẳng ngốc đến độ đưa mình tới cửa , cho nên qua lại mấy vòng , tất cả đều mệt mỏi , đành phải cúp điện thoại.
Thật ra mọi chuyện cũng không nhẹ nhàng như Ngôn Mặc tưởng . Cô chưa từng ngờ được bản thân mình lại có "nhân duyên" như vậy . Sáu ngày ở nhà , điện thoại cả ngày không ngừng . Nam Cung Nguyên và Bạch Đạm ngày nào cũng gọi đến , đối với Nam Cung Nguyên , Ngôn Mặc luc này lịch sự nhưng không mất phần lạnh nhạt , còn đối với Bạch Đạm thì vẫn tự nhiên như từ trước đến giờ . Yên Nhiên và Tiểu Nhã thì thường xuyên quấy rầy , đối với hai người bạn này Ngôn Mặc cũng thấy hơi đau đầu , sau mỗi lần đối phó với hai người này cô đều phải ngủ một giấc . Còn có Thi Hoa , anh Air , cả điện thoại của cha , còn ngạc nhiên hơn nữa là , ngay cả "lão yêu" và lớp trưởng cũng gọi tới hỏi về chấn thương của cô . "Lão yêu" còn tiếc thay cho tấm huy chương vàng giùm cô , lại khen gợi cô có tinh thần thi đấu , Ngôn Mặc chỉ bình thản đối đáp , nói mấy câu liền cúp điện thoại . Còn chỗ lớp trưởng thì chẳng biết nói gì , Ngôn Mặc không nói gì được bởi dù sao hai người cũng chẳng quen biết gì.
Thời gian sáu ngày chớp mắt đã tan thành khói bụi , không lưu lại một chút vết tích nào .
Mẹ cô cũng không gây khó dễ như trong tưởng tượng của Ngôn Mặc , mấy ngày này bà đi sớm về trễ , nhưng cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ ăn để trên bàn . Ngôn Mặc không chạm mặt bà , lúc bà đi ra ngoài , cô nằm ngủ , lúc bà trở về , cô đã ngủ rồi .
Cho nên ngoài việc ăn uống , giữa hai người không có mở miệng nói nhiều thêm điều gì. Tới buổi chiều ngày thứ bảy , ngồi nhà chưa từng có khách đến của Ngôn Mặc đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa , Ngôn Mặc đi ra mở cửa , ngay lúc mở cửa ra cô liền hóa đá đứng ngẩn tại chỗ.