Ấm Áp

Ấm Áp

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Tiểu Thố
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 31,893
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Ngôn Tiểu Mễ nhốt mình trong phòng mấy ngày liền không ra ngoài. Trong đầu cô toàn là hình ảnh của mình và Tống Hàn trước đây.

Chia tay với Tống Hàn là quyết định của một mình cô. Nhưng sau khi chia tay anh, cô rất đau khổ.

Dù bản thân cô yêu anh không đủ sâu, nhưng nửa năm bên nhau, anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô.

Với Ngôn Tiểu Mễ, Tống Hàn còn hơn cả một người bạn tâm giao, giữa hai người có quá nhiều kỷ niệm ngọt ngào.

Bùi Linh rất tức giận, lên án Ngôn Tiểu Mễ quyết liệt: “Cậu là thứ không có bản lĩnh! Mẹ chồng lợi hại thì sao? Bộ trên đời này chỉ có mỗi cậu gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu ác chiến à?

Bùi Linh rất tức giận. Cô lên án Ngôn Tiểu Mễ kịch liệt: “Cậu là cái thứ không có tiền đồ gì hết! Mẹ chồng hung ác thì sao chứ? Thử hỏi trên đời có ai mà không gặp cảnh mẹ chồng nàng dâu xung đột? Từ trước đến nay, có đôi vợ chồng nào mà không cùng nhau nhẫn nhịn? Mẹ chồng ầm ĩ thì cứ để bà ấy ầm ĩ, hết hồi lại thôi!

”.

Ngôn Tiểu Mễ ôm chân, dựa vào góc tường, buồn bã nói: “A Linh, mình không làm được! Mình không muốn cãi nhau với cha mẹ của người khác!

”.

Bùi Linh chán nản lắc đầu: “Cậu bị sao vậy? Sao lại nói những lời không có ý chí chiến đấu như vậy chứ!

”.

Ngôn Tiểu Mễ tỉnh táo đôi chút: “Không sao đâu, mình sẽ mau chóng bình phục thôi! Cậu yên tâm đi”.

“Vậy cậu sẽ làm sao đây? Người có tiền thì không cần, người không có tiền thì không thích, vừa vặn một chút, không ít không nhiều như Tống Hàn thì lại đá đi! Cậu muốn cô độc một mình cả đời à?”.

“Mình và cậu cô độc cả đời đi!

”.

Bùi Linh im lặng nhìn Tiểu Mễ, bỗng nhiên có chút buồn phiền: “Tiểu Mễ, trên đời này không bữa tiệc nào là không tàn. Nếu một ngày mình chết đi thì lấy ai bầu bạn với cậu?”.

“Chờ ngày đó đến rồi nói sau!

” Ngôn Tiểu Mễ cười nói.

Lời nói của Bùi Linh làm lòng Ngôn Tiểu Mễ chua xót.

Cô một thân một mình nhiều năm, gắng gượng sống vui vẻ. May mắn lắm mới gặp được Tống Hàn – người đàn ông tình nguyện làm bạn với cô cả đời. Nhưng chính cô lại tự tay đẩy anh đi…

Chẳng lẽ sau này cô phải một mình cô độc đến già?

Trong một phút suy tư, cô muốn hành động… Muốn gọi cho Tống Hàn, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với cô thì mẹ chồng hung dữ có sao đâu! Cùng lắm thì cả đời không qua lại với nhau thôi…

May mắn là suy nghĩ này chợt đến rồi chợt đi. Ngôn Tiểu Mễ vẫn chưa hành động.

Cả ngày cô hết ăn rồi ngủ, tỉnh lại thì xem tiểu thuyết với Bùi Linh, xem đến quên hết sự đời, xem đủ thể loại, đủ tình tiết….

Bùi Linh rất lo cho bạn thân. Cô giấu Tiểu Mễ gọi cho Tống Hàn. Người đàn ông từng dịu dàng chăm sóc Tiểu Mễ kia trở nên rất lạnh lùng: “Bùi Linh, tôi thật sự rất yêu cô ấy, nhưng không có nghĩa là tôi cho phép cô ấy tùy ý chà đạp lên nó, muốn chia tay là chia tay, cô ấy xem tình cảm của tôi là gì!

”.

“Không phải như vậy, Tiểu Mễ không có cảm giác an toàn, thật đó, cô ấy bây giờ rất đau khổ!

”.

“Cô ấy nói chia tay là muốn ép tôi làm điều gì?” Giọng của Tống Hàn có vẻ tức giận.

Bùi Linh giật mình, sững sờ đến độ há to cả miệng. Một lúc sau mới cất tiếng: “Tống Hàn, uổng công anh theo đuổi Tiểu Mễ lâu như vậy! Xem ra, anh thật sự không hiểu hết con người cậu ấy!

”.

Vài ngày sau, Ngôn Tiểu Mễ nhận được điện thoại của chú. Ông ấy hỏi cô có rảnh hay không, nếu có thì đến công ty một chuyến, ông có việc cần bàn.

Công ty của Ngôn gia nằm ở ngoại ô, có ba văn phòng dùng để làm việc, chuyên về mảng quảng cáo.

Ngôn Phúc, giám đốc của công ty, chính là ba của Ngôn Tiểu Mễ.

Lúc giám đốc còn sống, công ty làm ăn rất tốt. Nhưng sau khi ông mất, lợi nhuận hàng năm cứ liên tục giảm. Bây giờ chỉ còn miễn cưỡng mà qua ngày.

Chú của Ngôn Tiểu Mễ ngồi trong văn phòng, rất vui khi thấy cô tiến vào: “Tiểu Mễ, lâu rồi không thấy cháu, dạo này có khỏe không?”.

“Dạ, rất tốt! Thím và Tiểu Nhạc có khỏe không chú?” Tiểu Nhạc là em họ cô, vừa tròn hai mươi. Cô nghe nói, gần đây nó muốn xuất ngoại.

Ngôn Khương thở dài: “Tiểu Nhạc nếu giống cháu lúc nhỏ thì tốt rồi, cả ngày nó chỉ muốn tìm việc ở mấy chỗ xa xôi, chú cũng chả biết tính sao”.

“Đó gọi là nhìn xa trông rộng! Ông cả ngày chì biết lo cho con người ta, còn con của mình thì lại bỏ mặc” Người phụ nữ ăn mặc thời thượng, vừa vào đã nói những câu trên chính là thím của Ngôn Tiểu Mễ - Vương Ái.

Từ trước đến nay, Vương Ái nói chuyện chưa bao giờ chừa mặt mũi cho người khác. Ngôn Tiểu Mễ nhìn thấy thì nhức cả đầu, trốn không được mà ở lại cũng chẳng xong, bất đắc dĩ cô phải kêu một tiếng “Thím”.

“Tiểu Mễ càng lúc càng xinh đẹp, sao rồi có bạn trai chưa?” Vương Ái cười tủm tỉm hỏi.

Ngôn Tiểu Mễ lắc đầu.

“Ầy, cái này cần phải biết nhanh tay đó cháu! Xã hội bây giờ thiếu nam lại thừa nữ!

” Vương Ái vỗ vỗ bả vai Ngôn Tiểu Mễ, ra vẻ thân thiết mà nói.

Ngôn Khương ho khan hai tiếng, không vui mà liếc vợ mình: “Bà đừng có nói lung tung!

”.

Vương Ái giận tái mặt: “Ông đã nói với Tiểu Mễ chưa?”.

Ngôn Khương nhìn cháu gái của mình, khó khăn mở lời: “Cháu nó mới vừa tới, huống chi đây cũng không phải nơi có thể nói chuyện đó!

”.

Vương Ái không kiên nhẫn nói thẳng: “Tiểu Mễ à, chú của cháu ngại nói thì thím nói thay vậy. Chú cháu thay mặt cháu quản lý công ty nhiều năm qua, sự nghiệp của mình cũng bỏ mặc. Giờ thì tốt rồi,

cháu đã trưởng thành, công ty này giao lại cho cháu, chú thím cuối cùng cũng có thể kết thúc trách nhiệm, không làm….

anh hai thất vọng”.

“Sao ạ?” Ngôn Tiểu Mễ ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, “Nhưng chú ơi! Cháu không biết gì về quảng cáo, nghiệp vụ lại càng không, hơn nữa, cháu còn chưa tốt nghiệp!

”.

“Không phải thím đã nói, con gái trong nhà, học thạc sĩ làm gì? Không bằng sớm lấy chồng cho rồi!

”. Vương Ái tiếp tục nói, “Con gái của bạn thím cũng cùng tuổi với cháu, năm nay đã mang thai, nay mai sẽ làm mẹ, còn cháu, thật khiến người ta phải lo lắng mà!

”.

Mặt Ngôn Tiểu Mễ trắng bệch, kiên nhẫn nói: “Thím à, cháu thích đọc sách!

”.

“Tiểu Mễ, đến nước này thì thím cũng nói thật cho cháu biết, công ty bây giờ không còn bất kì hy vọng gì rồi. Nếu cháu thích đọc sách thì cứ đọc đi, còn công ty thì đóng cửa, dù sao báo cáo tài chính cũng đã rối