Edit-Beta : Peruoi Sư phụ vừa quay đầu nhìn về phía nàng : “sư huynh của ngươi đối xử rất phúc hậu với mọi người lại chịu khó, sau này ngươi đi theo hắn học hỏi thêm, bây giờ ngươi tắm rửa nhanh rồi ngủ sớm một chút”. Nàng liên tục đồng ý, đưa sư phụ về phòng nghỉ ngơi xong nàng nhanh chóng xuống bếp phụ giúp sư huynh. Lúc đầu, sư huynh có chút xấu hổ, trên căn bản là nàng hỏi hắn đáp, tính tình của nàng vốn dễ gần, dần dần hắn cũng buông lỏng cùng nàng nói rất nhiều chuyện về sư phụ. Sư phụ không những đối nhân xử thế thiện tâm, hơn nữa y thuật cao minh. Sư phụ từng là một vị đạo sỹ, bởi vì không tuân theo môn quy nên mới bị đuổi ra ngoài lưu lạc, trên đường may mắn làm quen một vị thánh y liền bái làm sư học y thuật, sau tới chổ này dựa vào nghề y mà kiếm sống. Sư huynh còn nói cho nàng biết sư phụ còn có đôi mắt âm dương, ban đêm có thể nhìn thấy đồ vật người khác nhìn không thấy, cũng may những thứ đó không hại sư phụ nên dần dần sư phụ cũng không sợ những thứ đó. Sư huynh càng nói càng ly kỳ, nàng càng nghe càng thật tình, trong lòng có tính toán nhỏ nhặt, bắt đầu đối với sư phụ vô cùng sùng bái. Rửa mặt xong, sư huynh an bài cho nàng một căn phòng nhỏ, vừa lấy chăn đệm trải trên giường cho nàng, bận rộn sắp xếp hết thảy, vừa dặn dò nàng khi ngủ nhất định phải đóng kín cửa, bất kể nghe được cái gì cũng không cần biết. Nàng gật đầu, nhìn sư huynh đi ra ngoài liền đóng cửa, tắt đèn, tới nằm chết dí trên giường. Bởi vì ban ngày ngủ nhiều nên buổi tối nàng không muốn ngủ, mãi cho đến sau nửa đêm nàng vẫn không ngủ được. Đêm khuya yên ắng, nàng nghe bên ngoài có động tĩnh không bình thường, cho nên nàng lặng lẽ đến bên cửa sổ, chỉ nghe rất xa truyền đến tiếng thở bị đè nén của rất nhiều người làm cho người ta đau đầu không thôi. Vương Nha Nha tứ chi phát run, thở hổn hển ngồi bệt dưới đất đến sáng. Lúc sư huynh đến gọi nàng, chỉ thấy nàng ngồi trên đất ngẩn người, tưởng nàng xảy ra chuyện gì vội vàng ôm nàng đi tìm sư phụ. Sư phụ châm cứu lúc đó nàng mới tỉnh lại. Vừa thấy sư phụ Vương Nha Nha quỳ xuống khóc lóc đem sự tình xảy ra kể lại, sư phụ sau khi nghe xong sắc mặt ngưng trọng, mày nhíu lại rất chặt, sợ rằng lần này cũng không giúp được gì, phân phó nàng tạm thời không ra khỏi cửa, chờ mọi chuyện qua rồi hãy nói. Vương Nha Nha ban ngày ở hậu đường phụ giúp sư phụ, buổi tối núp ở gian phòng nhỏ không ra ngoài, coi như là bình an vô sự qua hai ngày. Nhưng hai ngày sau mọi chuyện lại không suôn sẻ như lúc trước.