Chương 1 - Anh Không Xứng Với Tôi
Chương 2 - Cố Nhân
Chương 3 - Đều Là Cáo Già
Chương 4 - Đây Là Rượu Giả?
Chương 5 - Quỳ Xuống
Chương 6 - Không Chịu Nổi Một Đòn Túi Trữ Vật!
Chương 7 - Giết Thì Sao Nào?
Chương 8 - Ngậm Miệng!
Chương 9 - Người Đâu
Chương 10 - Vương Đằng!
Chương 11 - Tuân Lệnh!
Chương 12 - Ngưng Chân Cảnh Sơ Kỳ Tầng Một!
Chương 13 - Đây Là Kinh Nghiệm
Chương 14 - Do Đó
Chương 15 - Đương Nhiên
Chương 16 - Đi Thật Xa
Chương 17 - Thổ Huyết
Chương 18 - Trăng Sao
Chương 19 - Ăn Nói Lỗ Mãng
Chương 20 - Buồn Bực
Chương 21 - Lạnh Lùng
Chương 22 - Nước Mắt Không Ngừng Rơi
Chương 23 - Bi Thảm
Chương 24 - Ép Buộc
Chương 25 - Đấm Ngực Dậm Chân
Chương 26 - Kết Cục Tốt
Chương 27 - Từ Xa Đến Gần
Chương 28 - Tê Dại
Chương 29 - Ngơ Ngác
Chương 30 - Bình Tĩnh Và Tự Tin
Chương 31 - Ưu Ái
Chương 32 - Trái Tim Lương Thiện
Chương 33 - Hồi Sinh
Chương 34 - Xua Đuổi
Chương 35 - Vô Duyên Vô Cớ Gán Tội
Chương 36 - Kết Giao Với Thiếu Chủ
Chương 37 - Hợp Tác
Chương 38 - Chậm Trễ
Chương 39 - Cung Kính Hành Lễ
Chương 40 - Tiếc Nuối Không Thôi
Chương 41 - Dậy Sớm
Chương 42 - Quá Mức
Chương 43 - Chó Canh Gác
Chương 44 - Ra Lệnh
Chương 45 - Lắc Đầu Thở Dài
Chương 46 - Bệnh Thần Kinh!
Chương 47 - Tại Sao Không Thể Là Tôi?
Chương 48 - Tại Sao Họ Lại Muốn Bắt Cô
Chương 49 - Cùng Có Chung Đáp Án
Chương 50 - Làm Giàu Trong Im Lặng!
Chương 51 - Đừng Quá Đáng Quá!
Chương 52 - Nợ Ân Tình
Chương 53 - Có Nghiêm Trọng Không?
Chương 54 - Anh Cứ Giả Vờ Tiếp Đi!
Chương 55 - Xưng Hô Lạ Nhỉ!
Chương 56 - Còn Là Ân Nhân
Chương 57 - Cô Em Vợ
Chương 58 - Em Họ Cướp Chồng Chị Họ
Chương 59 - Tìm Tôi Có Việc Gì?
Chương 60 - Cô Ta Đáng Bị Đánh
Chương 61 - Giải Thích Thế Nào?
Chương 62 - Cứu Lấy Hầu Gia
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Tôi Đã Có Suy Đoán
Chương 65 - Không Phải Mới Là Lạ!
Chương 66 - Tất Cả Đều Là Xe Sang!
Chương 67 - Cô Đến Tận Nhà Để Hỏi Tội Sao?
Chương 68 - Tôi Thua Ở Chỗ Nào?
Chương 69 - Tập Kích Đêm Khuya
Chương 70 - Bạch Thủ Sáo?
Chương 71 - Ác Giả Ác Báo
Chương 72 - Tống Thanh Diên Kích Động
Chương 73 - Lời Mời Dự Tiệc Rượu
Chương 74 - Không Thành Vấn Đề
Chương 75 - Em Không Có Bản Lĩnh Đến Vậy Đâu
Chương 76 - Sao Anh Lại Hỏi Em Nữa?
Chương 77 - Hồ Ly Tinh!
Chương 78 - Bớt Cầm Đồ Giả Ở Đây Ra Oai Đi?
Chương 79 - Anh Ta Là Muốn Trả Thù Em!
Chương 80 - Ăn No Rửng Mỡ
Chương 81 - Mọi Người Ngừng Một Chút Nào!
Chương 82 - Trả Lại Danh Thiếp Cho Tôi!
Chương 83 - Uống Nhầm Thuốc À?
Chương 84 - Muốn Tìm Ra Vị Cao Nhân Kia
Chương 85 - Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 86 - Sao Lại Đê Tiện Như Vậy Chứ?
Chương 87 - Tự Trọng
Chương 88 - Tuyên Chiến?
Chương 89 - Rút Cổ Phiếu
Chương 90 - Chỉ Cần Một Đôi Vớ Chân
Chương 91 - Giúp Người Chữa Bệnh?
Chương 92 - Gương Mặt Cực Kỳ Khủng Bố!
Chương 93 - Lừa Đảo?
Chương 94 - Ông Giỏi Thì Ông Đừng Có Lải Nhải Mãi!
Chương 95 - Không Nghe Khuyên Bảo
Chương 96 - Mười Triệu Không Quá Đáng Đúng Không
Chương 97 - Sỉ Nhục!
Chương 98 - Ông Ta Là Thứ Vô Sỉ!
Chương 99 - Đương Nhiên Không Phải!
Chương 100 - Còn Báo Cáo?
Chương 101 - Còn Chưa Đi Được Bao Xa
Chương 102 - Than Ôi!
Chương 103 - Thanh Y Đâu?
Chương 104 - Muốn Chết!
Chương 105 - Ai Cho Cậu Giả Mạo Vân Thạch?
Chương 106 - Em Có Lịch Sự Không Vậy??
Chương 107 - Ván Đã Đóng Thuyền
Chương 108 - Thiếu Gia Nói Đúng!
Chương 109 - Mày Chính Là Tôn Vân Thạch?
Chương 110 - Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 111 - Họ Chưa Xứng Đáng
Chương 112 - Đều Là Khoác Lác
Chương 113 - Trả Thủ!
Chương 114 - Muốn Làm Gì Thì Nói Thẳng Đi!
Chương 115 - Chôn Sống?
Chương 116 - Là Cháu Ruột Của Tân Long Chinh!
Chương 117 - Vậy Mới Đúng Chứ!
Chương 118 - Làm Sao Có Thể!
Chương 119 - Không Đi Diễn Kịch Đúng Là Uổng Phí Tài Năng
Chương 120 - Đuổi Thì Đuổi Đi!
Chương 121 - Mù Quáng
Chương 122 - Giải Quyết
Chương 123 - Cạn Kiệt Ngôn Ngữ
Chương 124 - Sống Không Bằng Chết
Chương 125 - Hưng Phấn Lạ Thường
Chương 126 - Tha Cho Tôi Đi!
Chương 127 - Mày Sợ Hả?
Chương 128 - Tôi Đánh Chết Tên Súc Sinh Này
Chương 129 - Nhạo Báng
Chương 130 - Vô Cùng Khinh Thường
Chương 131 - Tại Sao Con Phải Hối Hận?
Chương 132 - Em Đừng Có Đùa Như Vậy!
Chương 133 - Nào Dám Đắc Tội Tần Gia Chứ!
Chương 134 - Có Người Đến Thu Phí Bảo Hộ!
Chương 135 - Tiền Của Tôi Đúng Là Nhiều Thật
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Em Không Cố Ý
Chương 138 - Chúng Em Thật Sự Không Có Tiền
Chương 139 - Sa Thải
Chương 140 - Thân Thiết
Chương 141 - Chuyện Thú Vị?
Chương 142 - Gió Thoảng Qua Tai
Chương 143 - Con Số Lớn Đến 300 Triệu?
Chương 144 - Say Khướt
Chương 145 - Không Uy Tín
Chương 146 - Nũng Nịu
Chương 147 - Châm Biếm
Chương 148 - Sinh Vật Lạ
Chương 149 - Bỏ Cuộc
Chương 150 - Kích Động
Chương 151 - Vô Liêm Sỉ
Chương 152 - Bản Chất
Chương 153 - Nghi Hoặc
Chương 154 - Một Mất Một Còn
Chương 155 - Kiếm Tiền!
Chương 156 - Ông Đây Nhận Thua
Chương 157 - Hấp Dẫn
Chương 158 - Vậy Mà Còn Ăn Vạ?
Chương 159 - “Muốn Tiền Đúng Không?
Chương 160 - Vô Giá
Chương 1 - Anh Không Xứng Với Tôi
Chương 2 - Cố Nhân
Chương 3 - Đều Là Cáo Già
Chương 4 - Đây Là Rượu Giả?
Chương 5 - Quỳ Xuống
Chương 6 - Không Chịu Nổi Một Đòn Túi Trữ Vật!
Chương 7 - Giết Thì Sao Nào?
Chương 8 - Ngậm Miệng!
Chương 9 - Người Đâu
Chương 10 - Vương Đằng!
Chương 11 - Tuân Lệnh!
Chương 12 - Ngưng Chân Cảnh Sơ Kỳ Tầng Một!
Chương 13 - Đây Là Kinh Nghiệm
Chương 14 - Do Đó
Chương 15 - Đương Nhiên
Chương 16 - Đi Thật Xa
Chương 17 - Thổ Huyết
Chương 18 - Trăng Sao
Chương 19 - Ăn Nói Lỗ Mãng
Chương 20 - Buồn Bực
Chương 21 - Lạnh Lùng
Chương 22 - Nước Mắt Không Ngừng Rơi
Chương 23 - Bi Thảm
Chương 24 - Ép Buộc
Chương 25 - Đấm Ngực Dậm Chân
Chương 26 - Kết Cục Tốt
Chương 27 - Từ Xa Đến Gần
Chương 28 - Tê Dại
Chương 29 - Ngơ Ngác
Chương 30 - Bình Tĩnh Và Tự Tin
Chương 31 - Ưu Ái
Chương 32 - Trái Tim Lương Thiện
Chương 33 - Hồi Sinh
Chương 34 - Xua Đuổi
Chương 35 - Vô Duyên Vô Cớ Gán Tội
Chương 36 - Kết Giao Với Thiếu Chủ
Chương 37 - Hợp Tác
Chương 38 - Chậm Trễ
Chương 39 - Cung Kính Hành Lễ
Chương 40 - Tiếc Nuối Không Thôi
Chương 41 - Dậy Sớm
Chương 42 - Quá Mức
Chương 43 - Chó Canh Gác
Chương 44 - Ra Lệnh
Chương 45 - Lắc Đầu Thở Dài
Chương 46 - Bệnh Thần Kinh!
Chương 47 - Tại Sao Không Thể Là Tôi?
Chương 48 - Tại Sao Họ Lại Muốn Bắt Cô
Chương 49 - Cùng Có Chung Đáp Án
Chương 50 - Làm Giàu Trong Im Lặng!
Chương 51 - Đừng Quá Đáng Quá!
Chương 52 - Nợ Ân Tình
Chương 53 - Có Nghiêm Trọng Không?
Chương 54 - Anh Cứ Giả Vờ Tiếp Đi!
Chương 55 - Xưng Hô Lạ Nhỉ!
Chương 56 - Còn Là Ân Nhân
Chương 57 - Cô Em Vợ
Chương 58 - Em Họ Cướp Chồng Chị Họ
Chương 59 - Tìm Tôi Có Việc Gì?
Chương 60 - Cô Ta Đáng Bị Đánh
Chương 61 - Giải Thích Thế Nào?
Chương 62 - Cứu Lấy Hầu Gia
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Tôi Đã Có Suy Đoán
Chương 65 - Không Phải Mới Là Lạ!
Chương 66 - Tất Cả Đều Là Xe Sang!
Chương 67 - Cô Đến Tận Nhà Để Hỏi Tội Sao?
Chương 68 - Tôi Thua Ở Chỗ Nào?
Chương 69 - Tập Kích Đêm Khuya
Chương 70 - Bạch Thủ Sáo?
Chương 71 - Ác Giả Ác Báo
Chương 72 - Tống Thanh Diên Kích Động
Chương 73 - Lời Mời Dự Tiệc Rượu
Chương 74 - Không Thành Vấn Đề
Chương 75 - Em Không Có Bản Lĩnh Đến Vậy Đâu
Chương 76 - Sao Anh Lại Hỏi Em Nữa?
Chương 77 - Hồ Ly Tinh!
Chương 78 - Bớt Cầm Đồ Giả Ở Đây Ra Oai Đi?
Chương 79 - Anh Ta Là Muốn Trả Thù Em!
Chương 80 - Ăn No Rửng Mỡ
Chương 81 - Mọi Người Ngừng Một Chút Nào!
Chương 82 - Trả Lại Danh Thiếp Cho Tôi!
Chương 83 - Uống Nhầm Thuốc À?
Chương 84 - Muốn Tìm Ra Vị Cao Nhân Kia
Chương 85 - Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 86 - Sao Lại Đê Tiện Như Vậy Chứ?
Chương 87 - Tự Trọng
Chương 88 - Tuyên Chiến?
Chương 89 - Rút Cổ Phiếu
Chương 90 - Chỉ Cần Một Đôi Vớ Chân
Chương 91 - Giúp Người Chữa Bệnh?
Chương 92 - Gương Mặt Cực Kỳ Khủng Bố!
Chương 93 - Lừa Đảo?
Chương 94 - Ông Giỏi Thì Ông Đừng Có Lải Nhải Mãi!
Chương 95 - Không Nghe Khuyên Bảo
Chương 96 - Mười Triệu Không Quá Đáng Đúng Không
Chương 97 - Sỉ Nhục!
Chương 98 - Ông Ta Là Thứ Vô Sỉ!
Chương 99 - Đương Nhiên Không Phải!
Chương 100 - Còn Báo Cáo?
Chương 101 - Còn Chưa Đi Được Bao Xa
Chương 102 - Than Ôi!
Chương 103 - Thanh Y Đâu?
Chương 104 - Muốn Chết!
Chương 105 - Ai Cho Cậu Giả Mạo Vân Thạch?
Chương 106 - Em Có Lịch Sự Không Vậy??
Chương 107 - Ván Đã Đóng Thuyền
Chương 108 - Thiếu Gia Nói Đúng!
Chương 109 - Mày Chính Là Tôn Vân Thạch?
Chương 110 - Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 111 - Họ Chưa Xứng Đáng
Chương 112 - Đều Là Khoác Lác
Chương 113 - Trả Thủ!
Chương 114 - Muốn Làm Gì Thì Nói Thẳng Đi!
Chương 115 - Chôn Sống?
Chương 116 - Là Cháu Ruột Của Tân Long Chinh!
Chương 117 - Vậy Mới Đúng Chứ!
Chương 118 - Làm Sao Có Thể!
Chương 119 - Không Đi Diễn Kịch Đúng Là Uổng Phí Tài Năng
Chương 120 - Đuổi Thì Đuổi Đi!
Chương 121 - Mù Quáng
Chương 122 - Giải Quyết
Chương 123 - Cạn Kiệt Ngôn Ngữ
Chương 124 - Sống Không Bằng Chết
Chương 125 - Hưng Phấn Lạ Thường
Chương 126 - Tha Cho Tôi Đi!
Chương 127 - Mày Sợ Hả?
Chương 128 - Tôi Đánh Chết Tên Súc Sinh Này
Chương 129 - Nhạo Báng
Chương 130 - Vô Cùng Khinh Thường
Chương 131 - Tại Sao Con Phải Hối Hận?
Chương 132 - Em Đừng Có Đùa Như Vậy!
Chương 133 - Nào Dám Đắc Tội Tần Gia Chứ!
Chương 134 - Có Người Đến Thu Phí Bảo Hộ!
Chương 135 - Tiền Của Tôi Đúng Là Nhiều Thật
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Em Không Cố Ý
Chương 138 - Chúng Em Thật Sự Không Có Tiền
Chương 139 - Sa Thải
Chương 140 - Thân Thiết
Chương 141 - Chuyện Thú Vị?
Chương 142 - Gió Thoảng Qua Tai
Chương 143 - Con Số Lớn Đến 300 Triệu?
Chương 144 - Say Khướt
Chương 145 - Không Uy Tín
Chương 146 - Nũng Nịu
Chương 147 - Châm Biếm
Chương 148 - Sinh Vật Lạ
Chương 149 - Bỏ Cuộc
Chương 150 - Kích Động
Chương 151 - Vô Liêm Sỉ
Chương 152 - Bản Chất
Chương 153 - Nghi Hoặc
Chương 154 - Một Mất Một Còn
Chương 155 - Kiếm Tiền!
Chương 156 - Ông Đây Nhận Thua
Chương 157 - Hấp Dẫn
Chương 158 - Vậy Mà Còn Ăn Vạ?
Chương 159 - “Muốn Tiền Đúng Không?
Chương 160 - Vô Giá
Bạch Nhạc Chương cúp điện thoại, mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Này mẹ nó!
Con hàng Tôn Vân Thạch này, nói xạo thiệt hả?! Con hàng này điên rồi!
Loại chuyện này cũng có thể xạo sao mày?
Cái này, cái vỏ hào nhoáng của hai cha con họ. Tôn chắc là đi tong rồi ha?
“Không đúng!
"
Lúc này, có người kịp phản ứng: "Vậy lúc trước là ai giúp Tô gia hoà giải với Bạch tứ gia?"
" Là Ninh Chiết!
”
Tôn Vân Thạch nhe răng nhếch miệng nói: "Anh ta nói anh ta biết một người tên là Diệp...
. Diệp gì gì đó, là người nọ giúp đỡ.
.
. giúp hoà giải giữa Tô gia và Bạch Tứ gia.
.
.
"
Trả thủ!
Tôn Vân Thạch nhất định phải trả thủ Ninh Chiết!
Nếu Ninh Chiết không giả mạo anh, đi đánh người của Tần thiếu, anh làm sao mà bị bẻ gãy tay cơ chứ!
Không quan tâm những lời Ninh Chiết lúc trước nói với anh có phải thật hay không thì bây giờ anh đều phải kéo thăng mất dạy đó xuống nước!
Anh đã không dễ chịu, Ninh Chiết cũng đừng mong dễ chịu!
Lại liên quan đến Ninh Chiết?
“Chuyện này của các ngươi, thật đúng là phức. tạp!
"
Tân Trang khẽ nhíu mày: "Tôi chỉ muốn tìm người giết gà dọa khi mà thôi, sao lại phiền phức như vậy?”
Tôn Vân Thạch vẻ mặt văn vẹo, giơ tay chỉ Tô Thanh Y: "Tần thiếu, cô ấy có số điện thoại của Ninh Chiết, ngài có thể bảo cô ta gọi Ninh Chiết tới!
"
"Ồ, vậy sao?”
Ánh mắt Tăn Trang trong nháy mắt rơi vào trên người Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y trong lòng sợ hãi, không ngừng cầu nguyện Ninh Chiết mau tới
"Không cần phiền toái vậy, tới rồi đây!
”
Ông trời phẳng phất như nghe được lời cầu nguyện của Tô Thanh Y, giọng nói quen thuộc của Ninh Chiết đột nhiên từ con đường nhỏ cách đó không xa vang lên.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, đã thấy Ninh Chiết cách bọn họ không quá hai mươi mét, đang chậm rãi đi tới
Nhìn thấy Ninh Chiết, Tô Thanh Y rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vui rạo rực chạy về phía Ninh Chiết, oán trách nói: "Sao giờ này anh mới tới!
"
Ninh Chiết cạn lời nhìn nàng: "Xin nhờ, bà chủ Phượng chạy vội lâm rồi đấy, hiện đau đầu tiền đình mà nằm trong xe kìa, cũng nôn mửa mấy lần đấy! Em còn dám chê tôi đến chậm?”
Tô Thanh Y nghe vậy, nhất thời ngượng ngùng cười cười.
“Ninh Chiết!
”
“Mày.
.
.
.
. Tiểu nhân đê tiện vô sỉ!
”
“Tiểu nhân!
”
Tôn Vân Thạch nghiến răng nghiến lợi rít gào, đôi mắt gắt gao trừng Ninh Chiết, tròng mắt cũng sắp rớt ra.
“Tôn thiếu, anh đây là làm sao vậy?”
Ninh Chiết dùng sức nhịn cười, ra vẻ kinh ngạc. nói: "Ở Giang Châu, còn có ai dám không nể mặt Tôn thiếu anh vậy?"
Một câu nói, thiếu chút nữa khiến Tôn Vân Thạch tức đến hộc máu
Tôn Vân Thạch không thèm đấu võ mồm với Ninh Chiết, chỉ vào Ninh Chiết hét lớn: "Tân thiếu, chính là thắng đó đánh người, tôi.
.
. tôi là bị thắng đó hãm hại.
.
.
”
Tôn Vân Thạch vẻ mặt bi phẫn, hận không thể đem Ninh Chiết băm thây vạn đoạn.
Tần Trang hơi nâng mí mắt, hứng thú nhìn Ninh Chiết: 'Là mày đánh người của tao?”
"Ờ.
" Ninh Chiết gật đầu nói: "Là Tôn thiếu bảo tôi đánh”
“Tao đệttt.
.
.
. đệt cả nhà mày!
”
Tôn Vân Thạch nóng nảy, vẻ mặt bối rối kêu oan: "Tần thiếu, tôi.
.
. tôi thật sự oan uổng, sáng nay tôi không có ở đây! Ngài đừng tin thăng đói”
Tần Trang hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tôn Vân Thạch: "Tao tự có phán đoán, mày muốn lắm lời không?"
Một ánh mắt liếc qua, nhất thời làm Tôn Vân Thạch sợ tới mức cả người run rẩy, không dám nói nhiều thêm một chữ, vẻ mặt đây hận ý nhìn Ninh Chiết
Nếu như có thể, anh hận không thể xông lên cắn chết Ninh Chiết.
Tần Trang đã nhìn ra, Tôn Vân Thạch này là một tên hèn nhát, tuyệt đối không có gan động đến người của hẳn.
Hiện tại đã rất rõ ràng, chính là Ninh Chiết đánh người của hẳn, sau đó báo lại tên của Tôn Vân Thạch.
“Mày có biết hậu quả cho việc đánh người của tao không?”
Tần Trang vẻ mặt bình tĩnh nhìn chấm châm Ninh Chiết.
“Không biết.
"
Ninh Chiết lắc đầu nói: "Anh đâu có đem hậu quả khi đánh người của anh khắc lên mặt mấy thẳng đó, tôi biết thế quái nào được”
“Láo xược!
" Sắc mặt Tông Phổ đột nhiên lạnh. lùn:
Dám nói chuyện với thiếu gia như vậy, có phải mày chán sống rồi không?"