Chương 1 - Anh Không Xứng Với Tôi
Chương 2 - Cố Nhân
Chương 3 - Đều Là Cáo Già
Chương 4 - Đây Là Rượu Giả?
Chương 5 - Quỳ Xuống
Chương 6 - Không Chịu Nổi Một Đòn Túi Trữ Vật!
Chương 7 - Giết Thì Sao Nào?
Chương 8 - Ngậm Miệng!
Chương 9 - Người Đâu
Chương 10 - Vương Đằng!
Chương 11 - Tuân Lệnh!
Chương 12 - Ngưng Chân Cảnh Sơ Kỳ Tầng Một!
Chương 13 - Đây Là Kinh Nghiệm
Chương 14 - Do Đó
Chương 15 - Đương Nhiên
Chương 16 - Đi Thật Xa
Chương 17 - Thổ Huyết
Chương 18 - Trăng Sao
Chương 19 - Ăn Nói Lỗ Mãng
Chương 20 - Buồn Bực
Chương 21 - Lạnh Lùng
Chương 22 - Nước Mắt Không Ngừng Rơi
Chương 23 - Bi Thảm
Chương 24 - Ép Buộc
Chương 25 - Đấm Ngực Dậm Chân
Chương 26 - Kết Cục Tốt
Chương 27 - Từ Xa Đến Gần
Chương 28 - Tê Dại
Chương 29 - Ngơ Ngác
Chương 30 - Bình Tĩnh Và Tự Tin
Chương 31 - Ưu Ái
Chương 32 - Trái Tim Lương Thiện
Chương 33 - Hồi Sinh
Chương 34 - Xua Đuổi
Chương 35 - Vô Duyên Vô Cớ Gán Tội
Chương 36 - Kết Giao Với Thiếu Chủ
Chương 37 - Hợp Tác
Chương 38 - Chậm Trễ
Chương 39 - Cung Kính Hành Lễ
Chương 40 - Tiếc Nuối Không Thôi
Chương 41 - Dậy Sớm
Chương 42 - Quá Mức
Chương 43 - Chó Canh Gác
Chương 44 - Ra Lệnh
Chương 45 - Lắc Đầu Thở Dài
Chương 46 - Bệnh Thần Kinh!
Chương 47 - Tại Sao Không Thể Là Tôi?
Chương 48 - Tại Sao Họ Lại Muốn Bắt Cô
Chương 49 - Cùng Có Chung Đáp Án
Chương 50 - Làm Giàu Trong Im Lặng!
Chương 51 - Đừng Quá Đáng Quá!
Chương 52 - Nợ Ân Tình
Chương 53 - Có Nghiêm Trọng Không?
Chương 54 - Anh Cứ Giả Vờ Tiếp Đi!
Chương 55 - Xưng Hô Lạ Nhỉ!
Chương 56 - Còn Là Ân Nhân
Chương 57 - Cô Em Vợ
Chương 58 - Em Họ Cướp Chồng Chị Họ
Chương 59 - Tìm Tôi Có Việc Gì?
Chương 60 - Cô Ta Đáng Bị Đánh
Chương 61 - Giải Thích Thế Nào?
Chương 62 - Cứu Lấy Hầu Gia
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Tôi Đã Có Suy Đoán
Chương 65 - Không Phải Mới Là Lạ!
Chương 66 - Tất Cả Đều Là Xe Sang!
Chương 67 - Cô Đến Tận Nhà Để Hỏi Tội Sao?
Chương 68 - Tôi Thua Ở Chỗ Nào?
Chương 69 - Tập Kích Đêm Khuya
Chương 70 - Bạch Thủ Sáo?
Chương 71 - Ác Giả Ác Báo
Chương 72 - Tống Thanh Diên Kích Động
Chương 73 - Lời Mời Dự Tiệc Rượu
Chương 74 - Không Thành Vấn Đề
Chương 75 - Em Không Có Bản Lĩnh Đến Vậy Đâu
Chương 76 - Sao Anh Lại Hỏi Em Nữa?
Chương 77 - Hồ Ly Tinh!
Chương 78 - Bớt Cầm Đồ Giả Ở Đây Ra Oai Đi?
Chương 79 - Anh Ta Là Muốn Trả Thù Em!
Chương 80 - Ăn No Rửng Mỡ
Chương 81 - Mọi Người Ngừng Một Chút Nào!
Chương 82 - Trả Lại Danh Thiếp Cho Tôi!
Chương 83 - Uống Nhầm Thuốc À?
Chương 84 - Muốn Tìm Ra Vị Cao Nhân Kia
Chương 85 - Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 86 - Sao Lại Đê Tiện Như Vậy Chứ?
Chương 87 - Tự Trọng
Chương 88 - Tuyên Chiến?
Chương 89 - Rút Cổ Phiếu
Chương 90 - Chỉ Cần Một Đôi Vớ Chân
Chương 91 - Giúp Người Chữa Bệnh?
Chương 92 - Gương Mặt Cực Kỳ Khủng Bố!
Chương 93 - Lừa Đảo?
Chương 94 - Ông Giỏi Thì Ông Đừng Có Lải Nhải Mãi!
Chương 95 - Không Nghe Khuyên Bảo
Chương 96 - Mười Triệu Không Quá Đáng Đúng Không
Chương 97 - Sỉ Nhục!
Chương 98 - Ông Ta Là Thứ Vô Sỉ!
Chương 99 - Đương Nhiên Không Phải!
Chương 100 - Còn Báo Cáo?
Chương 101 - Còn Chưa Đi Được Bao Xa
Chương 102 - Than Ôi!
Chương 103 - Thanh Y Đâu?
Chương 104 - Muốn Chết!
Chương 105 - Ai Cho Cậu Giả Mạo Vân Thạch?
Chương 106 - Em Có Lịch Sự Không Vậy??
Chương 107 - Ván Đã Đóng Thuyền
Chương 108 - Thiếu Gia Nói Đúng!
Chương 109 - Mày Chính Là Tôn Vân Thạch?
Chương 110 - Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 111 - Họ Chưa Xứng Đáng
Chương 112 - Đều Là Khoác Lác
Chương 113 - Trả Thủ!
Chương 114 - Muốn Làm Gì Thì Nói Thẳng Đi!
Chương 115 - Chôn Sống?
Chương 116 - Là Cháu Ruột Của Tân Long Chinh!
Chương 117 - Vậy Mới Đúng Chứ!
Chương 118 - Làm Sao Có Thể!
Chương 119 - Không Đi Diễn Kịch Đúng Là Uổng Phí Tài Năng
Chương 120 - Đuổi Thì Đuổi Đi!
Chương 121 - Mù Quáng
Chương 122 - Giải Quyết
Chương 123 - Cạn Kiệt Ngôn Ngữ
Chương 124 - Sống Không Bằng Chết
Chương 125 - Hưng Phấn Lạ Thường
Chương 126 - Tha Cho Tôi Đi!
Chương 127 - Mày Sợ Hả?
Chương 128 - Tôi Đánh Chết Tên Súc Sinh Này
Chương 129 - Nhạo Báng
Chương 130 - Vô Cùng Khinh Thường
Chương 131 - Tại Sao Con Phải Hối Hận?
Chương 132 - Em Đừng Có Đùa Như Vậy!
Chương 133 - Nào Dám Đắc Tội Tần Gia Chứ!
Chương 134 - Có Người Đến Thu Phí Bảo Hộ!
Chương 135 - Tiền Của Tôi Đúng Là Nhiều Thật
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Em Không Cố Ý
Chương 138 - Chúng Em Thật Sự Không Có Tiền
Chương 139 - Sa Thải
Chương 140 - Thân Thiết
Chương 141 - Chuyện Thú Vị?
Chương 142 - Gió Thoảng Qua Tai
Chương 143 - Con Số Lớn Đến 300 Triệu?
Chương 144 - Say Khướt
Chương 145 - Không Uy Tín
Chương 146 - Nũng Nịu
Chương 147 - Châm Biếm
Chương 148 - Sinh Vật Lạ
Chương 149 - Bỏ Cuộc
Chương 150 - Kích Động
Chương 151 - Vô Liêm Sỉ
Chương 152 - Bản Chất
Chương 153 - Nghi Hoặc
Chương 154 - Một Mất Một Còn
Chương 155 - Kiếm Tiền!
Chương 156 - Ông Đây Nhận Thua
Chương 157 - Hấp Dẫn
Chương 158 - Vậy Mà Còn Ăn Vạ?
Chương 159 - “Muốn Tiền Đúng Không?
Chương 160 - Vô Giá
Chương 1 - Anh Không Xứng Với Tôi
Chương 2 - Cố Nhân
Chương 3 - Đều Là Cáo Già
Chương 4 - Đây Là Rượu Giả?
Chương 5 - Quỳ Xuống
Chương 6 - Không Chịu Nổi Một Đòn Túi Trữ Vật!
Chương 7 - Giết Thì Sao Nào?
Chương 8 - Ngậm Miệng!
Chương 9 - Người Đâu
Chương 10 - Vương Đằng!
Chương 11 - Tuân Lệnh!
Chương 12 - Ngưng Chân Cảnh Sơ Kỳ Tầng Một!
Chương 13 - Đây Là Kinh Nghiệm
Chương 14 - Do Đó
Chương 15 - Đương Nhiên
Chương 16 - Đi Thật Xa
Chương 17 - Thổ Huyết
Chương 18 - Trăng Sao
Chương 19 - Ăn Nói Lỗ Mãng
Chương 20 - Buồn Bực
Chương 21 - Lạnh Lùng
Chương 22 - Nước Mắt Không Ngừng Rơi
Chương 23 - Bi Thảm
Chương 24 - Ép Buộc
Chương 25 - Đấm Ngực Dậm Chân
Chương 26 - Kết Cục Tốt
Chương 27 - Từ Xa Đến Gần
Chương 28 - Tê Dại
Chương 29 - Ngơ Ngác
Chương 30 - Bình Tĩnh Và Tự Tin
Chương 31 - Ưu Ái
Chương 32 - Trái Tim Lương Thiện
Chương 33 - Hồi Sinh
Chương 34 - Xua Đuổi
Chương 35 - Vô Duyên Vô Cớ Gán Tội
Chương 36 - Kết Giao Với Thiếu Chủ
Chương 37 - Hợp Tác
Chương 38 - Chậm Trễ
Chương 39 - Cung Kính Hành Lễ
Chương 40 - Tiếc Nuối Không Thôi
Chương 41 - Dậy Sớm
Chương 42 - Quá Mức
Chương 43 - Chó Canh Gác
Chương 44 - Ra Lệnh
Chương 45 - Lắc Đầu Thở Dài
Chương 46 - Bệnh Thần Kinh!
Chương 47 - Tại Sao Không Thể Là Tôi?
Chương 48 - Tại Sao Họ Lại Muốn Bắt Cô
Chương 49 - Cùng Có Chung Đáp Án
Chương 50 - Làm Giàu Trong Im Lặng!
Chương 51 - Đừng Quá Đáng Quá!
Chương 52 - Nợ Ân Tình
Chương 53 - Có Nghiêm Trọng Không?
Chương 54 - Anh Cứ Giả Vờ Tiếp Đi!
Chương 55 - Xưng Hô Lạ Nhỉ!
Chương 56 - Còn Là Ân Nhân
Chương 57 - Cô Em Vợ
Chương 58 - Em Họ Cướp Chồng Chị Họ
Chương 59 - Tìm Tôi Có Việc Gì?
Chương 60 - Cô Ta Đáng Bị Đánh
Chương 61 - Giải Thích Thế Nào?
Chương 62 - Cứu Lấy Hầu Gia
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Tôi Đã Có Suy Đoán
Chương 65 - Không Phải Mới Là Lạ!
Chương 66 - Tất Cả Đều Là Xe Sang!
Chương 67 - Cô Đến Tận Nhà Để Hỏi Tội Sao?
Chương 68 - Tôi Thua Ở Chỗ Nào?
Chương 69 - Tập Kích Đêm Khuya
Chương 70 - Bạch Thủ Sáo?
Chương 71 - Ác Giả Ác Báo
Chương 72 - Tống Thanh Diên Kích Động
Chương 73 - Lời Mời Dự Tiệc Rượu
Chương 74 - Không Thành Vấn Đề
Chương 75 - Em Không Có Bản Lĩnh Đến Vậy Đâu
Chương 76 - Sao Anh Lại Hỏi Em Nữa?
Chương 77 - Hồ Ly Tinh!
Chương 78 - Bớt Cầm Đồ Giả Ở Đây Ra Oai Đi?
Chương 79 - Anh Ta Là Muốn Trả Thù Em!
Chương 80 - Ăn No Rửng Mỡ
Chương 81 - Mọi Người Ngừng Một Chút Nào!
Chương 82 - Trả Lại Danh Thiếp Cho Tôi!
Chương 83 - Uống Nhầm Thuốc À?
Chương 84 - Muốn Tìm Ra Vị Cao Nhân Kia
Chương 85 - Ngọa Hổ Tàng Long
Chương 86 - Sao Lại Đê Tiện Như Vậy Chứ?
Chương 87 - Tự Trọng
Chương 88 - Tuyên Chiến?
Chương 89 - Rút Cổ Phiếu
Chương 90 - Chỉ Cần Một Đôi Vớ Chân
Chương 91 - Giúp Người Chữa Bệnh?
Chương 92 - Gương Mặt Cực Kỳ Khủng Bố!
Chương 93 - Lừa Đảo?
Chương 94 - Ông Giỏi Thì Ông Đừng Có Lải Nhải Mãi!
Chương 95 - Không Nghe Khuyên Bảo
Chương 96 - Mười Triệu Không Quá Đáng Đúng Không
Chương 97 - Sỉ Nhục!
Chương 98 - Ông Ta Là Thứ Vô Sỉ!
Chương 99 - Đương Nhiên Không Phải!
Chương 100 - Còn Báo Cáo?
Chương 101 - Còn Chưa Đi Được Bao Xa
Chương 102 - Than Ôi!
Chương 103 - Thanh Y Đâu?
Chương 104 - Muốn Chết!
Chương 105 - Ai Cho Cậu Giả Mạo Vân Thạch?
Chương 106 - Em Có Lịch Sự Không Vậy??
Chương 107 - Ván Đã Đóng Thuyền
Chương 108 - Thiếu Gia Nói Đúng!
Chương 109 - Mày Chính Là Tôn Vân Thạch?
Chương 110 - Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
Chương 111 - Họ Chưa Xứng Đáng
Chương 112 - Đều Là Khoác Lác
Chương 113 - Trả Thủ!
Chương 114 - Muốn Làm Gì Thì Nói Thẳng Đi!
Chương 115 - Chôn Sống?
Chương 116 - Là Cháu Ruột Của Tân Long Chinh!
Chương 117 - Vậy Mới Đúng Chứ!
Chương 118 - Làm Sao Có Thể!
Chương 119 - Không Đi Diễn Kịch Đúng Là Uổng Phí Tài Năng
Chương 120 - Đuổi Thì Đuổi Đi!
Chương 121 - Mù Quáng
Chương 122 - Giải Quyết
Chương 123 - Cạn Kiệt Ngôn Ngữ
Chương 124 - Sống Không Bằng Chết
Chương 125 - Hưng Phấn Lạ Thường
Chương 126 - Tha Cho Tôi Đi!
Chương 127 - Mày Sợ Hả?
Chương 128 - Tôi Đánh Chết Tên Súc Sinh Này
Chương 129 - Nhạo Báng
Chương 130 - Vô Cùng Khinh Thường
Chương 131 - Tại Sao Con Phải Hối Hận?
Chương 132 - Em Đừng Có Đùa Như Vậy!
Chương 133 - Nào Dám Đắc Tội Tần Gia Chứ!
Chương 134 - Có Người Đến Thu Phí Bảo Hộ!
Chương 135 - Tiền Của Tôi Đúng Là Nhiều Thật
Chương 136 - Chương 136
Chương 137 - Em Không Cố Ý
Chương 138 - Chúng Em Thật Sự Không Có Tiền
Chương 139 - Sa Thải
Chương 140 - Thân Thiết
Chương 141 - Chuyện Thú Vị?
Chương 142 - Gió Thoảng Qua Tai
Chương 143 - Con Số Lớn Đến 300 Triệu?
Chương 144 - Say Khướt
Chương 145 - Không Uy Tín
Chương 146 - Nũng Nịu
Chương 147 - Châm Biếm
Chương 148 - Sinh Vật Lạ
Chương 149 - Bỏ Cuộc
Chương 150 - Kích Động
Chương 151 - Vô Liêm Sỉ
Chương 152 - Bản Chất
Chương 153 - Nghi Hoặc
Chương 154 - Một Mất Một Còn
Chương 155 - Kiếm Tiền!
Chương 156 - Ông Đây Nhận Thua
Chương 157 - Hấp Dẫn
Chương 158 - Vậy Mà Còn Ăn Vạ?
Chương 159 - “Muốn Tiền Đúng Không?
Chương 160 - Vô Giá
Mình so tài với thẳng đó?
Nghe Ninh Chiết nói, Thạch Viễn khinh thường hừ lạnh: "Mày là cái thá gì? Mày xứng để so tài với tao sao?"
“Ba cái chuyện này ấy mà, chỉ có dám so hay không dám so, chứ ai lại đi bàn luận xứng hay không xứng ở đây" Ninh Chiết nhìn Thạch Viễn đây khiêu khích: “Không dám so thì cùng lắm bị người ta cười là hèn nhát thôi, việc gì mà phải xấu hổ...
"
"Anh Ninh, đừng anh ơi!
” Bạch Phi chật vật đứng dậy, tận tình khuyên nhủ Ninh Chiết:" Em biết anh đánh nhau rất giỏi, rất mạnh, nhưng đây là ở trên lưng ngựa, anh còn chưa biết cưỡi ngựa mà, anh đừng cậy mạnh.
"
Thứ này cũng giống như ky binh và bộ binh.
Ninh Chiết chính là điển hình của lính bộ binh.
Sau khi xuống ngựa, anh thừa sức cho Thạch Viễn một trận nhữ tử đến mức nhập viện.
Nhưng bây giờ so tài ở trên lưng ngựa thì khó nói.
Nghe lời Bạch Phi nói, Thạch Viễn vẻ mặt khinh thường cười lớn: 'Người ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi còn dám so với tao?"
Mày cũng có dám so với người mà ngựa cũng không biết cưỡi là tao đâu! Mày tự hào cái mẹ gì!
" Ninh Chiết bĩu môi, vẻ mặt buồn cười.
“Dám nói chuyện với Thạch thiếu như vậy, mày muốn chết à!
”
“Thạch thiếu, nhất định phải cho thắng đó một bài học!
”
"Đúng vậy, cho thẳng đó biết Thạch thiếu lợi hại như thế nào, thằng đó chắc chưa biết Mã vương gia có bao nhiêu con mắt!
" (Mã vương gia có bao nhiêu con mắt: ý chỉ người đó có bao nhiêu lợi hại, đây là câu nói nổi tiếng hay được dùng trên mạng.
)
"Đợi lát nữa bị thương, tao không ngại giúp mày gọi xe cứu thương.
.
.
"
Ninh Chiết vừa dứt lời, mấy người bên cạnh Thạch Viễn liền kêu gào.
Một thẳng vô danh tiểu tốt, còn dám coi khinh Thạch thiếu?
Không thấy ngay cả Bạch Phi cũng thua sao?
Thạch Viễn lạnh lùng nhìn Ninh Chiết: "Mày đã muốn thử cảm giác ngã ngựa, ông đây ngại gì mà không giúp mày một tay. Nhưng mà mày có tiền không?”
“Tao không có nhưng Bạch thiếu có!
" Ninh Chiết chỉ qua phía Bạch Phi.
Bạch Phi thấp giọng hỏi: “Anh Ninh, anh chơi thật à?"
Ninh Chiết gật đầu: "Nếu thua thì coi như số tiền đó là tôi mượn anh.
"
“Đây không phải vấn đề tiền bạc” Bạch Phi thấp giọng kêu rên: "Em sợ anh bị thương đó!
”
Đây chính là người mà anh phải cung phụng như tổ tiên đó!
Nếu Ninh Chiết bị thương mà để cho lão già Bạch Nhạc Chương biết, lão già đó sẽ lột da của anh luôn!
“Yên tâm đi! Tôi biết tôi đang làm gì mà” Ninh Chiết tràn đây tự tin nói
Anh rất muốn cảm thụ một chút cái trò chơi cưỡi ngựa đấu thương này.
Có thể tìm lại được ký ức quen thuộc, còn có thể kiếm tiền nữa, ngu gì mà không làm chứt
Kiếm tiền! Kiếm tiền!
Ninh Chiết ở trong lòng hô hào.
Khuyên mãi không có kết quả, Bạch Phi chỉ có thể đồng ý chỉ tiền.
Có Bạch Phi đứng ra đảm bảo, Thạch Viễn cũng không sợ Ninh Chiết quỵt tiền.
Sau đó Ninh Chiết cũng ký hợp đồng miễn trách nhiệm với trường đua ngựa, nhanh chóng hoàn thành khâu chuẩn bị quần áo bảo hộ.
Bạch Phi thấp thỏm bất an nhìn Ninh Chiết: “Anh Ninh, anh cẩn thận vào nha anh, anh làm ơn ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện gì đó!
"
Bộ dạng của Bạch Phi trông còn khẩn trương hơn lúc nãy anh tự mình thi đấu nữa.
“Yên tâm đi!
"
Ninh Chiết cho Bạch Phi một ánh mắt trấn an.
Anh bây giờ có thể khẳng định chắc chắn Bạch Phi không còn ý định muốn hại anh nữa.
Chỉ là anh vẫn không biết nguyên nhân nào khiến cho thái độ của Bạch Phi đối với anh thay đổi nhiều như vậy.
“Mày đợi nhập viện đi!
”
Thạch Viễn tay cầm thương, hung tợn nhìn Ninh Chiết.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, mà đã buông lời tàn nhẫn.
Ninh Chiết khế mím môi, tặng cho Thạch Viễn nụ
cười nửa miệng gợi đòn: "Tuy rằng suy nghĩ của mày đáng ăn đập lầm nhưng mà tao vẫn sẽ nương tay với mày chút đỉnh vậy!
"
Ninh Chiết vừa nói xong, cả đám người lại bắt đầu nhao nhao cười nhạo.
“Thằng đó nói xạo cũng không sợ bị gió cắt lưỡi kìa tụi mày!
"
"Mày thì biết gì! Nó đang kiếm cớ sẵn đó, để lát thua thì nó đỡ nhục!
"
“Đúng, đúng! Lát mà thua nó sẽ nói là nó nương tay đó tụi mày!
Ninh Chiết cũng không để tâm đến sự cười nhạo của cái lũ này.
Tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, Ninh Chiết lập tức kẹp bụng ngựa, cầm thương trong tay xông về phía Thạch Viễn.
Thạch Viễn cũng đồng thời lao nhanh tới.
Bạch Phi đau lòng nhắm mắt lại, anh không dám nhìn nữa đâu.