• An Nguyên Tiền Truyện •

• An Nguyên Tiền Truyện •

Cập nhật: 04/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 357
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
Tiên hiệp
Lịch sử
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Ngược
Cổ Đại
Nữ Cường
     
     

Sau khi có được binh khí, cô nhớ hai tên yêu quái có nói hình như người đàn ông kia bị rơi xuống vách núi. Chắc chắn giờ đây hắn không chết thì chỉ còn một nửa cái mạng, à 1/3 hay 1/4 thôi. An Nguyên lập tức chạy đi tìm hắn, mong là cô có thể làm được gì đó.

Sau nửa giờ tìm kiếm thì cuối cùng An Nguyên đã tìm thấy hắn. Bên cạnh hắn là chó con, hình như nó lại bị thương thì phải.

Cô tiến đến bắt mạch và xem vết thương cho hắn thì phát hiện hắn chỉ bị thương ngoài da. Cô hỏi chó con:

- Thiên Lang tinh, là ngươi đã cứu hắn?

Con chó con biến thành dạng người, nó hỏi cô:

- Sao cô biết ta là Thiên Lang tinh?

- Ta là người tu luyện, vừa nhìn qua đã biết. Ngươi cũng bị thương phải không, để ta xem giúp ngươi.

An Nguyên dùng phép chữa thương cho Sói tinh. Cô phát hiện ra hắn không chỉ bị thương ngoài da mà lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương quá nhiều. Có lẽ mấy vết thương ấy là do hai con yêu quái kia gây nên.

Sói tinh hỏi:

- Cô có cách chữa khỏi chân cho ta?

- Vừa nãy thì có thể, nhưng bây giờ e rằng không được nữa. Ta tốn quá nhiều pháp lực để thu phục yêu quái, ngươi lại bị thương nặng như vậy. Với năng lực của ta hiện tại chỉ đành lực bất tòng tâm.

An Nguyên nhìn người đàn ông kia rồi hỏi Sói tinh:

- Hắn vừa nuốt nhân sâm ngàn năm phải không?

Chỉ thấy Lang yêu gật đầu, cô lại nói tiếp:

- Nếu bây giờ ngươi ăn thịt hắn thì cánh tay ngươi sẽ hoàn toàn hồi phục. Nhưng mà ta nghĩ là ngươi không lỡ đâu. Về thôi.

An Nguyên đeo giỏ thảo dược rồi đi về, phía sau là Lang yêu đang cõng chủ nhân hắn đi theo.

Về đến nơi, Lang yêu đặt người đàn ông kia lên giường. An Nguyên lấy một ít máu của hắn bỏ vào lọ, cô nói với Lang yêu:

- Do lúc nãy ngươi ẩu đả với hai tên yêu quái nên vết thương càng ngày càng trầm trọng, ta không đủ khả năng để chữa trị cho ngươi. Ngươi uống hết chỗ máu này rồi lên núi Ngọc Tuyền động Kim Hà, cứ nói ngươi là bằng hữu của Vương An Nguyên thì sư phụ ta sẽ giúp ngươi.

Chó con gật đầu nhưng hắn không nhận lọ máu kia, hắn nói:

- Lúc chủ nhân tỉnh lại nhờ cô nói với người là ta đã chết.

Thiên Lang tinh nói xong thì bay đi mất. Cô dõi theo bóng lưng của hắn rồi cất lọ máu ấy đi, biết đâu có ngày cô lại cần dùng đến nó.

Một lúc sau thì người kia tỉnh lại, hắn nhận ra bản thân còn sống nên rất đỗi vui mừng. Hắn quay đi quay lại tìm kiếm thì chẳng thấy ai, chó con của hắn cũng đi đâu mất. Hắn chạy ra ngoài sân tìm thử thì chỉ thấy An Nguyên đang sắn quần sắn áo phơi thảo dược.

Hắn hỏi cô:

- Cô nương, cô có thấy chó con của tôi không?

An Nguyên trả lời:

- Cứu huynh. Chết rồi.

Hắn không nói gì rồi buồn bã đi vào trong bếp. An Nguyên nói với hắn:

- Số thảo dược này có lẽ huynh cũng không cần tới. Nhưng ngày ngày huynh cho mỗi loại một ít rồi đun sôi lấy nước uống, cơ thể ngươi sẽ ngày càng cường tráng. Ngoài ra còn giúp huynh ngủ ngon hơn, mát gan giải độc và rất nhiều tác dụng khác nữa.

Hắn không nói gì, An Nguyên lại nói tiếp:

- Ta phải đi rồi, huynh ở lại nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.

Hắn quay lại, đang định nói gì đó với cô nhưng lại chẳng thấy cô đâu nữa. Hắn hét lớn:

- Cô nương, tên của cô là gì?

Nghe thấy tiếng nói từ đằng xa vọng lại:

- Vương An Nguyên.

Hắn cứ đứng như thế một lúc lâu không nói gì, một lúc sau mới chịu đi vào nhà.

Khi trở về, cô có hỏi sư phụ rằng có ai đến tìm người không thì sư phụ nói không có ai cả. Rốt cuộc Thiên Lang tinh đã đi đâu và tên của người đàn ông kia là gì cho đến hiện tại cô vẫn chưa biết.

Vì không thấy hắn đâu nữa nên An Nguyên chỉ nán lại một lúc rồi lại đằng vân đến Tây Kỳ.

• Tây Kỳ

Vừa mới đến nơi, An Nguyên thấy một binh sĩ hớt hải chạy vào trông vô cùng gấp rút. An Nguyên chặn hắn lại hỏi chuyện:

- Có chuyện gì mà nhìn huynh căng thẳng vậy?

Binh sĩ kia nhận ra cô, vì cứ dăm bữa nửa tháng cô lại đến chơi nên gần như ai cũng nhớ mặt cô ấy.

Binh sĩ đáp:

- An Nguyên cô nương, gần đây quân đội Triều Ca cử ra Tứ Thánh đến đây thảo phạt Tây Kỳ chúng tôi. Bốn người họ vô cùng lợi hại, đến cả thừa tướng cũng không làm gì được họ. Bọn họ bất chấp quân ta treo miễn chiến bài mà vẫn đứng ra khiêu chiến. Tiên phong Na Tra với tiểu công tử đã ra chiến trường rồi, tôi phải báo tin cho thừa tướng.

An Nguyên nghe tin hai sư đệ mình đang gặp nguy hiểm thì lo lắng lắm. Cô nói binh sĩ báo lại với Khương Tử Nha rằng cô sẽ cứu hai người họ về, bảo người đừng lo lắng. Nói rồi, An Nguyên vội vàng bay thẳng ra ngoài chiến tuyến cứu hai người kia.

Na Tra chính là đệ tử của Thái Ất chân nhân sư bá của cô. Tuy chưa đến mười tuổi nhưng cậu ta là Linh Châu Tử chuyển thế, được sư bá dạy pháp thuật từ nhỏ nên võ công rất cao cường, đã thế trên người còn có rất nhiều pháp bảo lợi hại. Vì vậy cậu ta lúc nào cũng ngạo mạn, làm việc thì hấp tấp. Một Na Tra chưa đủ còn cộng thêm cái tên Lôi Chấn Tử cái tính nóng nảy y chang.

Từ đằng xa, An Nguyên nhìn thấy Tứ Thánh đang dùng Hỗn Nguyên Châu bày ra trận pháp nhốt Na Tra và Lôi Chấn Tử bên trong. Dù cho pháp thuật của họ cao cường, tạm thời không có tổn hại nhưng một lát nữa thì không thể khẳng định được.

Nghe sư phụ nói Tứ Thánh dù võ công bình thường nhưng pháp bảo và thú cưỡi thì vô cùng lợi hại. Họ sở hữu Hỗn Nguyên Châu từ lúc khai thiên lập địa, ngoài ra mỗi người còn có một con thần thú làm vật cưỡi. Đứng đầu Tứ Thánh là Vương Ma cưỡi Bệ Ngạn, sau đó là Dương Sum cưỡi Toan Nghê, Cao Hữu Càng cưỡi Trạch Nanh còn Lý Hưng Bá cưỡi một con Beo gấm size XXL.

Xem ra một mình cô không thể đối phó với cả bốn người bọn họ, chỉ còn cách dương đông kích tây thì may ra cô mới có thể cứu hai thằng nhóc kia ra ngoài.

An Nguyên từ trên cao nghiên cứu trận pháp một hồi nhưng làm thế nào cũng không phát hiện ra điểm yếu của nó.

Cô làm liều phóng Lạc Lạc từ trên không đâm thẳng vào giữa trận pháp. Người ta có câu "sống chết có số, phú quý do trời". Ai mà có ngờ trận pháp của họ lại xuất hiện một lỗ hổng lớn, tuy không phá được trận nhưng có thể lợi dụng lúc Tứ Thánh không để ý để cứu người.

Tứ Thánh bị tấn công bất ngờ nên nhất thời hoảng loạn, bọn họ nhìn ngó xung quanh để tìm kẻ đánh lén. An Nguyên lợi dụng thời cơ biến thành con muỗi nhỏ bay vào trong trận pháp cứu Na Tra và Lôi Chấn Tử ra ngoài rồi ba người họ đằng vân trở về phủ Tây bá hầu.

Về đến nơi thì Mã Hồng - phu nhân của Khương Tử Nha chạy vội ra hỏi han:

- Bảo bối Na Tra của ta, con có sao không? Quay một vòng cho sư thúc mẫu xem nào.

Na Tra làm theo, sau khi thấy cậu nhóc không bị thương tích gì thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Chợt nhớ ra còn có cả Lôi Chấn Tử, Mã Hồng ân cần hỏi thăm:

- Tiểu công tử, con có bị làm sao không?

Lôi Chấn Tử đáp:

- Sư thúc mẫu, con không sao. May là có sư tỷ cứu bọn con.

Mã Hồng ngẩn người:

- Sư tỷ nào? Mấy đứa có sư tỷ từ bao giờ thế?

An Nguyên nấp sau lưng Lôi Chấn Tử, định chạy ra "ú oà" cho sư thúc mẫu bất ngờ một phen nhưng ai ngờ cái người bất ngờ lại là cô, sư thúc mẫu còn chẳng nhớ cô luôn.

Na Tra nói:

- Chính là sư tỷ Vương An Nguyên.

Mã Hồng phấn khích:

- Nguyên nhi hả? Nó đâu rồi?

An Nguyên ủ rũ từ sau lưng Lôi Chấn Tử bước ra:

- Sư thúc mẫu. Không ngờ người quên cả con luôn.

Nàng cười ngượng, tiến đến làm lành:

- Con biết sư thúc mẫu của con bị bệnh hay quên mà. Con đừng giận sư thúc mẫu nha. Trong số những sư điệt của ta, con là người ta thương nhất đó.

Na Tra ủy khuất:

- Sư thúc mẫu, vậy còn con thì sao?

Mã Hồng ấp úng:

- Con cũng thứ nhất. Tiểu công tử cũng như vậy luôn. Ta thương ba đứa nhất đấy nhé!

Mã Hồng tuy mới ngoài hai mươi nhưng Tử Nha đến nay đã gần tám mươi rồi, nàng còn có bệnh trong người nên không có khả năng sinh con. Vì thế nàng rất thương mấy đứa nhóc bọn họ.

Na Tra và Lôi Chấn Tử tuy có thân hình của thiếu niên trưởng thành nhưng thật ra mới có hơn mười tuổi. An Nguyên xuyên không nên ngoại hình chỉ dừng lại ở tuổi mười tám, chỉ cao đúng 1m58 nên cũng được cưng không kém hai người kia.

Trong các sư huynh đệ đồng môn, cô cũng thân với hai đứa nó nhất. Nhớ lúc còn trên núi tu luyện, cứ dăm bữa nửa tháng là cô trốn sư phụ đi chơi. Mà cứ mười lần trốn là chín lần cô đi tìm hai người bọn họ nên ba đứa từ lâu đã vô cùng thân thiết như thể người một nhà.

Khương Tử Nha từ trong sảnh chính bước ra, người nói với An Nguyên:

- Nguyên nhi, con đã tới rồi sao?

An Nguyên gật đầu, Tử Nha nói tiếp:

- Hôm qua sư huynh truyền âm tới nói con đang trên đường đến đây, ai ngờ lại nhanh như vậy. Nào, mau vào bái kiến hầu gia.

Khương Tử Nha là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, được sư phụ phái xuống núi giúp Vũ Vương diệt Trụ. Giờ đây ngài đang làm thừa tướng kiêm chức nguyên soái của quân đội Tây Kỳ. Tuy đã gần 80 nhưng do còn duyên nơi trần gian nên được Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa về hình dáng thời thanh niên.

Từ khi xuyên không đến đây, cuộc sống của Vương An Nguyên càng ngày càng áp lực. Không phải vì phải chinh chiến sa trường, cũng không phải vì tu luyện cực khổ mà vì đi đâu cũng nhìn thấy trai đẹp. Từ sư thúc, Na Tra, Lôi Chấn Tử đến cả 9981 các sư huynh đệ khác của cô người nào người nấy, ai cũng đều là nam thần. Đi một bước thấy một hot boy, đi hai bước thấy hai hot boy, đi ba bước thấy cả núi hot boy, "sì trét" quá, áp lực quá.

Vào đến đại sảnh, An Nguyên cùng mọi người cung kính chắp tay chào Tây bá hầu Cơ Xương. Người có khuôn mặt phúc hậu, vừa nhìn đã có thiện cảm ngay. Tây bá hầu tinh thông thuật bói toán, lại là một hầu gia tốt, luôn quan tâm đến đời sống của nhân dân. Ngài thường giảm sưu thuế, mở kho lương giúp đỡ người dân nên được người dân vô cùng yêu quý và kính trọng.

Tây bá hầu đi xuống đỡ mọi người đứng dậy. Ngài hỏi Nguyên:

- Cô bé, tên của con là gì?

Khi ngước lên nhìn Tây bá hầu, An Nguyên chết lặng vài giây. Hầu gia rất giống ông nội của cô, giống từ khuôn mặt đến cả giọng nói. Dù đã đến đây chơi rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp người. Cô ngẩn người nhìn Tây bá hầu mà không nói lời nào.

Thấy An Nguyên chứ chăm chăm nhìn mình, Cơ Xương hỏi:

- Cô bé, ta làm con sợ sao?

An Nguyên đáp:

- Dạ không có.

Tử Nha lên tiếng:

- Hầu gia, con bé là Vương An Nguyên. Nó là đệ tử của Ngọc Đỉnh Chân Nhân sư huynh của thần. Nghe sư huynh nói lại, tuy mới tu luyện được ba năm nhưng pháp thuật của nó không kém thần là bao, tu luyện thêm một vài năm có khi đến cả thần còn không đánh lại nó nữa.

Na Tra nói:

- Sư tỷ của con còn được mệnh danh là thần đồng Xiển giáo.

An Nguyên được khen thì phổng mũi tự hào, may là sư phụ không dìm hàng cô. Lần sau về nhất định phải mang thật nhiều quà về cho thầy ấy.

Cơ Xương nghe thấy thế thì vô cùng vui mừng, ngài quay sang hỏi cô:

- Nguyên nhi, con có muốn làm chức tướng quân không?

An Nguyên xua xua tay:

- Hầu gia, dù gì thì thần cũng là nữ nhi, tuổi tác lại nhỏ. Sợ là không hoàn thành tốt chức trách của một tướng quân.

Nói ngoài miệng vậy thôi chứ được làm chức quan lớn thì ai mà chẳng thích. Chẳng qua là cô muốn được làm tiên phong để đi chơi với Na Tra và Lôi Chấn Tử thôi.

Cơ Xương gật gù đồng tình.

Tử Nha nói:

- Hầu gia, trước giờ Nguyên nhi sống thoải mái không thích gò bó. Hay cứ tạm thời phong cho nó chức tiên phong đồng hành cùng với Na Tra và tiểu công tử để làm quen trước.

Khương Tử Nha biết ba đứa nhóc có tình cảm rất tốt nên đã làm theo ý nguyện của họ. An Nguyên, Na Tra và Lôi Chấn Tử nghe thấy thế thì thích lắm, bọn họ từ nay có thể ngày ngày gặp nhau rồi.

Cơ Xương cũng đoán được sự tình nên đã phong cho cô làm chức tiên phong. Nghe Tử Nha nói An Nguyên có tài luyện binh nên đã ban cho cô một nghìn binh mã để huấn luyện.

An Nguyên chắp tay đa tạ Tây bá hầu.

Tử Nha hỏi cô:

- Nguyên nhi, con đã làm cách nào để cứu Na Tra và tiểu công tử ra khỏi trận pháp của Tứ Thánh?

An Nguyên gãi đầu:

- Con cũng không biết. Con quan sát rất lâu vẫn không nhìn ra kết cấu của trận pháp đó là như thế nào. Con đành phải đánh liều phóng binh khí từ trên cao xuống, ai ngờ lại hiệu quả.

Tử Nha nói:

- Cho ta mượn binh khí của con.

An Nguyên đưa Lạc Lạc cho sư thúc xem thử. Tử Nha xem đi xem lại một hồi thấy Lạc Lạc không có gì đặc biệt nên trả lại cho cô.

Suy nghĩ một hồi lâu, Tử Nha nói với cô:

- Vạn vật trên đời đều có tương sinh tương khắc. Có lẽ binh khí của con và Hỗn Nguyên Châu có mối liên hệ nào đó.

An Nguyên lắc đầu:

- Sư thúc, thật ra Lạc Lạc của con là do hai con yêu quái bị con thu phục hai năm trước mà thành. Con nghĩ không phải lý do này.

An Nguyên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói với Tử Nha:

- Sư thúc, con có nghe sư phụ từng nhắc đến một con thần thú tên là Tứ Bất Tượng, nghe nói nó là vua của muôn thú. Con nghĩ khi có nó thì bốn con thú cưỡi kia sẽ không phải là vấn đề. Còn về Hỗn Nguyên Châu, không phải người có thiên thư sao?

Tử Nha gật gù tán thành rồi lấy ra thiên thư, ngài cung kính làm lễ rồi mở ra một cách thận trọng. Trong thiên thư hiện ra năm chữ "Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ".

Na Tra hỏi:

- Sư thúc, Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ là thứ gì?

Tử Nha đáp:

- Hạnh Hoàng kỳ là lá cờ hệ mộc trong Tiên Thiên Ngũ Phương Kỳ, ta biết lá cờ ấy ở đâu.

Tử Nha căn dặn bọn họ:

- Bây giờ ta sẽ đi tìm Hạnh Hoàng kỳ và Tứ Bất Tượng, ba đứa nhớ trước khi ta trở về thì không được tự ý ra trận. Nếu không khi ta về nhất định sẽ trị tội từng người.

Na Tra, Lôi Chấn Tử và An Nguyên ngoan ngoãn tuân lệnh rồi tạm biệt sư thúc.

Sau khi Tử Nha đi khỏi, An Nguyên bắt đầu công việc huấn luyện binh mã của mình. Do đã đến đây rất nhiều lần, binh sĩ cũng đã quen thuộc với An Nguyên nên cô rất thuận lợi lấy được sự tin tưởng của binh lính.