Sau khi Lục Nghiên Thanh điều về Kinh Đô vẫn luôn làm việc trong tổ điều tra của đại đội chống ma túy.
Từ chỗ của Uyển Yên quay lại, anh đến cục không bao lâu thì liền bị gọi đi họp, trong cuộc họp cục trưởng An có đề cập đến một vụ án buôn bán ma túy vừa bị phá và bắt giam, nghi phạm bị bắt khai ra một danh sách những người sử dụng và buôn bán ma túy, mà trong những người này còn có bốn người đang lăn lộn trong giới giải trí, một người là người đại diện, ba người còn lại là nghệ sĩ trong giới, danh tiếng rất cao.
Một loạt danh sách nhân viên này có liên quan đến bước tiến triển trong vụ án buôn bán ma túy lớn, chuyện này có tầm quan trọng lớn, người hiềm nghi còn là nhân vật công chúng, nhất định sẽ có sức ảnh hưởng xã hội nhất định cho nên trước khi chưa có chứng cứ xác thực thì bên cảnh sát vẫn không thể hành động khinh suất.
Trong cuộc họp có người cảm khái, trong mọi ngành nghề thì ngành giải trí là lộn xộn nhất, đừng thấy mấy minh tinh đó bề ngoài xinh đẹp hào nhoáng nhưng thật ra sau lưng đã sa đọa tan hoang từ lâu rồi.
Lục Nghiên Thanh lẳng lặng lắng nghe, không nói gì.
Sau khi cuộc họp kết thục, cục trưởng An cố ý gọi Lục Nghiên Thanh đến văn phòng.
An Vệ Đông: “Lần này tình thế rất nghiêm trọng, trước mắt chúng ta vẫn chưa nắm giữ đủ bằng chứng về nghi phạm, giới giải trí quá khác biệt với ngành này của chúng ta, đặc biệt là mấy nghệ sĩ đó, bây giờ chúng ta không có cách nào để tìm bằng chứng trực tiếp cả.
”
"Thời điểm mấu chốt không thể đánh rắn động cỏ.
"
An Vệ Đông nhìn thiếu niên lạnh lùng thanh tú đẹp đẽ trước mặt, đừng thấy Lục Nghiên Thanh là người nhỏ tuổi nhất trong tổ điều tra nhưng anh lại có kinh nghiêm nằm vùng dài đến bốn năm, từng xâm nhập vào hang ổ của kẻ buôn bán ma túy ở biên giới, vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần mới có thể sống sót trở về.
Đây chính là một quân nhân có ý kiên cường và giàu tinh thần hi sinh đúng nghĩa, cũng là anh hùng của nhân dân và tổ chức.
Lục Nghiên Thanh ngẩng đầu, lông mày nghiêm nghị hơi cong xuống, có một đôi mắt khiến người ta đoán không ra.
An Vệ Đông trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Nếu muốn thu thập bằng chứng của đám nghệ sĩ buôn bán ma túy kia thì trước tiên phải tiếp cận bọn họ, cậu có kinh nghiệm nằm vùng, cấp trên nhất trí phái cậu đi.
"
Sau khi bàn bạc xong phương án cụ thể, Lục Nghiên Thanh không có ý kiến khác, trong tay nhận lấy phần danh sách từ cục trưởng An, trong đó có tên của một người phụ nữ hết sức quen mắt.
Ra khỏi chỗ của cục trưởng An, điện thoại trong tay của Lục Nghiên Thanh rung lên, anh lấy ra xem, là một tin nhắn xác minh thêm bạn trên Wechat.
Thông qua tìm kiếm bằng số điện thoại, thông tin xác minh: Mạnh Uyển Yên.
Anh mím môi, trực tiếp nhấn thông qua.
Hình đại diện của cô gái rất đơn giản, một hình tượng Anime, Totoro.
Lục Nghiên Thanh nhìn chăm chú vào khung chat của hai người, lòng bàn tay đang cầm điện thoại đã toát mồ hôi ẩm ướt.
Anh không biết Uyển Yên chủ động thêm anh có phải là cho thấy mối quan hệ của hai người còn có chỗ để xoay chuyển hay không.
Trương Khải Hàng đi ra khỏi phòng hồ sơ thì nhìn thấy đội trưởng Lục đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào điện thoại, trạng thái cả người đều không giống lúc bình thường.
Trương Khải Hàng ôm tài liệu trong tay đi qua, cười hì hì sáp lại bên cạnh Lục Nghiên Thanh, thần bí nói: "Lão đại, thứ ba tuần sau anh có rảnh không?"
Giọng điệu của Lục Nghiên Thanh lạnh nhạt: "Buổi sáng phải huấn luyện.
"
Trương Khải Hàng: "Vậy buổi chiều thì sao?"
Cuối cùng tầm mắt của Lục Nghiên Thanh cũng dời khỏi màn hình điện thoại, ngước mắt nhìn cậu ấy: "Chuyện gì?"
Trương Khải Hàng cười hi hi, úp úp mở mở: "Dù sao cũng là chuyện tốt, đến lúc đó anh đi cùng em đến chỗ kia là biết à.
"
Tóm lại là chuyện tốt, lão đại đi rồi thì sẽ cảm kích cậu ấy!
Lục Nghiên Thanh không mặn không nhạt thu hồi ánh mắt, lúc này điện thoại rung lên.
Anh rũ mắt, một tin nhắn bắn ra trong khung chat.
Yên Nhi: [Chuyển khoản 2000, ghi chú: phí phục vụ.
]
...
.
Khoảnh khắc nhận được chuyển khoản, vẻ mặt của Lục Nghiên Thanh hơi ngớ ra, một chút hi vọng vừa mới nhóm lên lập tức đã bị một thùng nước lạnh dội sạch sẽ.
Đầu ngón tay của anh khẽ nhúc nhích, trái tim như bị một hòn đá nặng trịch lấp kín, nhất thời cũng không nên trả lời thế nào.
Trương Khải Hàng ở một bên chớp mắt: ".
.
.
"
Á đù! Cậu ấy vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Đại minh tinh chuyển cho lão đại phí phục vụ 2000 đồng bạc???
Chẳng lẽ là phí phục vụ phương diện kia?
Sau đêm đó, cả người Mạnh Uyển Yên lại rơi vào trong vòng tuần hoàn lo âu, dưới đáy lòng luôn có một giọng nói nói với cô, cô không có cách nào nghĩ thoáng được việc năm năm nay Lục Nghiên Thanh biến mất, dù cho an ủi mình rằng chắc chắn là anh có nỗi khổ tâm không thể nói rõ nhưng trái tim vẫn cứ có một cây gai, chạm nhẹ một cái thì sẽ đau.
Lâm Tử Hằng biết Uyển Yên sẽ đến, cho nên mới sáng sớm đã chờ cô ở phòng tư vấn tâm lý.
Uyển Yên vẫn ăn mặc gần giống như cũ, trang bị cho mình đầy đủ kín đáo, bất kì ai nhìn cũng không nhận ra.
Cô gái bước vào cửa tháo nón và kính ra để lộ ra khuôn mặt mộc không son phấn, trắng trẻo sạch sẽ, quầng thâm màu xanh dưới đáy mắt vô cùng rõ ràng, trên mặt không che dấu được sự mệt mỏi.
Lâm Tử Hằng vừa nhìn thấy cô đã hết hồn: "Có phải mấy ngày nay cô đều không nghỉ ngơi cho tốt đúng không?"
Uyển Yên gật đầu, cả người tựa như vô cùng mệt mỏi, ngã ra nằm trên ghế.
Lâm Tử Hằng đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nhìn cô: "Hôm nay cô vẫn định sẽ nghỉ ngơi ở chỗ tôi đủ rồi thì lại đi?"
Lâm Tử Hằng hiểu rõ tình hình hiện tại của Uyển Yên, trầm cảm nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào thuốc để khống chế cảm xúc, mà cô vẫn luôn không chịu phối hợp trị liệu, rất nhiều khi đều chỉ lấy thuốc rồi đi.
Uyển Yên hơi nghiêng đầu, suy nghĩ buông thả trong hai giây, cô chớp chớp hốc mắt chua xót, chất lỏng ấm nóng liền trào ra.
Lâm Tử Hằng đã điều trị cho rất nhiều bệnh nhân, việc gặp phải bệnh nhân bị mất kiểm soát cảm xúc là chuyện thường thấy nhưng đây là lần đầu tiên Uyển Yên bộc lộ cảm xúc yếu đuối của mình trước mặt anh ấy.
Tuy rằng Lâm Tử Hằng là bác sĩ tâm lý nhưng dường như cô chưa bao giờ nhận rõ mối quan hệ của hai người, vẫn luôn có phòng tuyến với anh, thế cho nên hai năm nay, Lâm Tử Hằng tự mắt nhìn thấy Uyển Yên càng lún càng sâu trong cảm xúc của mình nhưng lại chỉ có thể bất lực.
Khuôn mặt của Uyển Yên chôn trong lòng bàn tay, lúc này giống như một chiến sĩ cởi bỏ áo giáp, bả vai gầy yếu mảnh mai khẽ run.
Lâm Tử Hằng đưa khăn giấy trong tay cho cô, sau khi đắn đo, giọng điệu dịu dàng nói: "Có phải cô gặp được Lục Nghiên Thanh?"
Nghe vậy, Uyển Yên ngẩng đầu, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, chóp mũi cũng đỏ, cô nhận khăn giấy của Lâm Tử Hăng đưa qua, lau nước mũi không hề có chút gánh nặng thần tượng nào, "Sao anh biết?"
Lâm Tử Hằng cười cười, mặt mày điềm đạm: "Có thể khiến cảm xúc của cô bị mất khống chế thì có lẽ chỉ có một mình cậu ta.
"
Nói cũng đúng, Uyển Yên giật giật khóe môi như tự giễu: "Nếu như anh ấy không xuất hiện thì tôi đã tưởng rằng bản thân mình sắp khỏe lại rồi.
"
Nhưng giây phút nhìn thấy Lục Nghiên Thanh cô mới phát hiện, sự yếu đuối và kiên cường của một người đều ngoài sức tưởng tượng.
Nghĩ đến chuyện cũ có thể rơi nước mắt đầy mặt, nhưng nhìn thấy người đó cũng có thể cắn răng tâm cứng như đá.
Uyển Yên hít mũi, dường như còn đang xoắn xuýt chuyện của đêm hôm đó.
Lục Nghiên Thanh còn sống quay lại, nút thắt dưới đáy lòng cô giống như đã mở nhưng khi hai người ở riêng với nhau, cô vẫn còn khúc mắc trong lòng.
Thời gian năm năm nói dài cũng không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn, ai có thể vài ba câu rồi dễ dàng xóa hết đi mấy năm này.
Lâm Tử Hằng hiểu rõ tình cảm của Uyển Yên đối với Lục Nghiên Thanh trong mấy năm nay, tất cả cảm xúc tâm tình của cô dường như đều dừng lại ở năm năm trước, thường xuyên đắm chìm vào trong chuyện cũ rồi một mình đi vào chỗ bế tắc, cùng lúc nhớ nhung Lục Nghiên Thanh và cũng không buông tha cho chính mình.
Mà sự thân mật của hai người vào đêm đó giống như dồn nén vào thần kinh vẫn luôn căng cứng trong thời gian dài như thế của Uyển Yên.
Lắng nghe Uyển Yên nói đến cô và Lục Nghiên Thanh gặp lại, dây dưa sau đó, đáy lòng Lâm Tử Hằng hiểu rõ, đưa cho cô một ly nước nóng, đề nghị: "Một phần lớn vấn đề tâm lí của cô nguyên nhân có liên quan đến Lục Nghiên Thanh, nếu như cô còn muốn khỏe lên.
"
Bác sĩ Lâm dừng lại một chút: "Cô có thể tiếp xúc nhiều với Lục Nghiên Thanh, nếu đã không buông xuống được vậy thì cho bản thân một cơ hội lần nữa đi.
"
Người cố chấp thâm tình, có lẽ không chỉ có một mình cô.
Nghe vậy, Uyển Yên vô thức lắc đầu, đáy mắt có sự chùn bước, "Anh ấy không biết tôi bị bệnh.
"
Lâm Tử Hằng: "Có câu châm ngôn, tâm bệnh thì cần tâm dược, nếu như thuốc hóa học không có tác dụng nhiều với cô thì chúng ta có thể thử đổi cách khác.
"
Uyển Yên ngước mắt nhìn anh ấy, không hiểu lắm.
Lâm Tử Hằng tuần tự từng bước, như thăm dò hỏi: "Nếu như cô phát hiện, Lục Nghiên Thanh vẫn là Lục Nghiên Thanh của năm năm trước, chưa từng thay đổi một chút nào.
"
"Vậy cô vẫn sẽ ở bên cạnh cậu ta không?"
Uyển Yên sững sờ trong chốc lát, vẻ mặt mệt mỏi chôn vào lòng bàn tay, thấp giọng, ".
.
. Tôi không biết nữa.
"
Ở phòng tư vấn cả một buổi chiều, lúc sắp đi Lâm Tử Hằng tiễn Uyển Yên xuống lầu.
Khi hai người tạm biệt nói mấy câu, Uyển Yên đeo kính râm đang muốn lên xe thì khóe mắt nhanh chóng xoẹt qua một cái bóng, cô cảnh giác quay đầu, quả nhiên ở bồn hoa cách đó không xa nhìn thấy hai người dáng dấp như tay săn ảnh, lúc chờ cô lên xe đuổi theo thì hai người đó đã chạy mất bóng từ lâu rồi.
Uyển Yên cúi đầu nhìn cách ăn mặc của bản thân, người bình thường vốn dĩ sẽ nhìn không ra, trừ khi mấy tay săn ảnh đó đã theo dõi cô ngay từ đầu.
Nghĩ đến đây, Uyển Yên tức đến muốn mắng người, Lâm Tử Hằng ở phía sau chạy chậm qua theo, vừa nãy nhìn thấy dáng vẻ lo lắng không yên của cô, nhất thời anh ấy sững sờ, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, liếc thấy hai bóng dáng lén la lén lút kia thì Lâm Tử Hằng mới hiểu rõ rồi đi qua.
Anh ấy hơi cau mày, "Vừa nãy chúng ta ở cùng nhau có phải bị phóng viên giải trí chụp được rồi không?"
Uyển Yên gật đầu, không hiểu sao lại có cảm giác mệt mỏi, bản thân cô cũng không đếm nổi, đây đã là lần thứ mấy bị đám săn ảnh theo dõi rồi, loại người này ở trong giới giải trí có thể so sánh với phần tử khủng bố, các nghệ sĩ tránh còn không kịp.
Lâm Tử Hằng biết từ khi Uyển Yên debut vẫn luôn có những tin tức tiêu cực bủa vây người, tư liệu giả lộn xộn truyền ra ngoài, ngoài trừ fans chân chính, làm gì còn ai sẽ thật sự đi làm rõ chân tướng của mọi chuyện.
Lâm Tử Hằng có chút lo lắng: "Có ảnh hưởng gì đến cô không?"
Uyển Yên đeo kính râm lại lần nữa, giọng nói rất nhạt: "Vấn đề không lớn, anh đừng lo lắng.
"
Loại chuyện này trong giới giải trí, Lâm Tử Hằng cũng không biết ứng phó như thế nào, lời đến bên miệng anh ấy lại cảm thấy bất lực, dứt khoát không hỏi gì thêm nữa.
Buổi chiều, Uyển Yên đang ở nhà chuẩn bị thử vai cho kịch bản mới “Trường Phong Độ” thì nhận được tin nhắn do Bạch Cảnh Ninh gửi đến.
Bạch: [Hôm nay có tay săn ảnh chụp được ảnh của em và bác sĩ Lâm, lần sau hai người gặp mặt tốt nhất là đổi địa điểm đi.
]
Uyển Yên: [Bị tung ra rồi?]
Bạch: [Ừm, chị nhìn thấy có một bài tung tin nhiệt độ không cao lắm nhưng chủ đề lại đứng phía trên, chắc chắn là có người mua hot search cố ý bôi nhọ em rồi.
]
Tiếp đó, Bạch Cảnh Ninh gửi đến một liên kết Weibo.
Nhấn mở liên kết, đầu Uyển Yên chợt phình to, cô không ngờ rằng, câu 'vấn đề không lớn lắm' của mình nói với bác sĩ Lâm lại trực tiếp lên hot search.
#Tiểu hoa 3 chữ nào đó hẹn hò với bạn trai trên phố, hai người không nỡ tách rời, nhìn nhau thâm tình#
Bên dưới chủ đề còn có bức ảnh động thái mà tay săn ảnh tung ra, người đàn ông trong ảnh mặc quần áo thường ngày, mà người đứng bên cạnh anh ấy lại đội mũ che lớn rộng, kính râm có thể che hết nửa khuôn mặt, chiếc áo khoác dài màu cà phê nhạt, thứ duy nhất có thể nhìn ra chính là thân hình mảnh mai, là nữ.
[Lượt thích Weibo chưa đến 10.
000 mà có thể lên hot search rồi sao?? Hơn nữa hai người trong ảnh GIF chỉ có thể phân biệt ra một nam một nữ thôi, làm gì có ngôi sao nữ ba chữ nào? Con chó con mèo nào cũng có thể dọn ra lừa bịp người sao?]
[Cái tay săn ảnh này hoặc là muốn nổi tiếng muốn điên rồi hoặc là không hề chuyên nghiệp một chút nào, đến cả khuôn mặt của ngôi sao nữ cũng không lộ ra mà còn hẹn hò bạn trai trên phố, ai biết được có phải là hai người qua đường hay không.
]
[Có ông trùm nào giải mã được không! Vốn dĩ chả nhìn ra được hai người này là ai, rốt cuộc là tuyến 18 ở đâu ra thế???]
[Nói trước một chút, tôi cũng chỉ hóng drama từ chỗ khác thôi nha, cô gái này hình như là Mạnh Uyển Yên, khả năng rất lớn đó.
]
[Thiệt hay giả vậy, cái này nhìn ra kiểu gì vậy???]
Uyển Yên đọc khu bình luận sương sương, cũng may bình luận nhắc đến cô không nhiều, có có một bộ phận lớn đã bị Bạch Cảnh Ninh kịp thời tìm người đè xuống.
Buổi tối, Lâm Tử Hằng tan làm về đến nhà, anh ấy vừa bước xuống xe thì từ xa xa liền nhìn thấy dưới chung cư, một dáng người cao lớn thẳng tắp.
Màn đêm buông xuống, dưới đèn đường vài ngọn đèn phát ra ánh sáng mờ áo, người đó hơi cúi đầu, nửa thân mình khuất trong bóng tối, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi phả ra một vòng khói thuốc.
Lâm Tử Hằng hơi sững sờ, trong vầng sáng trắng xanh lạnh lẽo cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Quả nhiên, người nên đến thì nhất định sẽ đến.
Lục Nghiên Thanh lại đến sớm hơn trong tưởng tượng của anh ấy.
Lâm Tử Hằng đi qua, lúc này Lục Nghiên Thanh cũng ngước mắt lên, lập tức dập tắt điếu thuốc giữa ngón tay, ném vào thùng rác.
Lần cuối cùng Lâm Tử Hằng gặp Lục Nghiên Thanh là ba năm trước, người đàn ông trước mặt không thay đổi chút nào, mày mắt đen kịt, ngũ quan kiên nghị đẹp trai.
Gặp lại người xưa, Lâm Tử Hằng cười dịu dàng: "Không ngờ anh lại tìm đến đây rồi.
"
Mặt Lục Nghiên Thanh trầm tĩnh, cũng không biết đã chờ ở đây bao lâu rồi, ngay khi anh nhìn thấy tin liên quan đến Uyển Yên trên mạng, anh đã chạy qua đây.
Người khác không nhận ra Lâm Tử Hằng nhưng anh lại nhận ra.
Lục Nghiên Thanh chỉ biết Lâm Tử Hằng là bác sĩ tâm lý nhưng lại không nghĩ tới Uyển Yên sẽ ở bên anh ấy.
Người đàn ông trước mặt thâm trầm lại tỉnh táo, nhưng quanh người từ đầu đến cuối đều vòng quanh một luồng khí thế vô hình, mang theo sự áp bức xâm lược.
Trong lòng Lâm Tử Hằng hơi sợ hãi nhưng cũng đoán được, chắc chắn Lục Nghiên Thanh đã nhìn thấy tin tức trên mạng, lo lắng anh sẽ hiểu lầm nên Lâm Tử Hằng mở miệng trước, giọng điệu bình tĩnh: "Quan hệ của tôi và Uyển Yên rất đơn thuần, không phải như trên mạng đăng đâu.
"
Tuy là Lâm Tử Hằng đã cho một lời giải thích nhưng áp suất thấp trên người của Lục Nghiên Thanh lại không hề giảm.
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Tử Hằng, giọng hơi hoang mang: "Lâm Tử Hằng, anh là bác sĩ tâm lý.
"
Lâm Tử Hằng quả là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, đối diện với ánh mắt sắc bén tĩnh mịch của Lục Nghiên Thanh, anh ấy có hơi căng thẳng, trong đó có nhiều hơn sự soi xét.
Dựa vào giao tình ba năm trước, hai người có lẽ cũng được tính là bạn bè.
Lâm Tử Hằng biết Lục Nghiên Thanh muốn biết nhiều hơn nhưng anh ấy có đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của một bác sĩ tâm lý.
Tình hình của bệnh nhân tuyệt đối không thể tiết lộ.
Hai người im lặng giằng co, Lâm Tử Hằng thua trận trước, anh ấy khẽ thở dài: "Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, Uyển Yên là bệnh nhân của tôi.
"
"Cái khác không thể trả lời.
"