Hai người đến hiện trường lễ ra mắt phim, đi vào từ cửa sau liền nhìn thấy đám người đông nghịt, trong khán đài hình như mỗi người đều đang giơ banner và bảng đèn led.
Lục Nghiên Thanh và Trương Khải Hàng đều chưa từng đu Idol nên đến hiện trường mới cảm thấy vô cùng không hợp với mọi người.
Trương Khải Hàng cầm vé Tiểu Huyên đưa cho cậu ấy, tìm được vị trí ngồi phía trên cùng, kéo Lục Nghiên Thanh qua đó ngồi.
Vị trí của hai người cách sân khấu rất gần, Lục Nghiên Thanh nhìn chăm chú người con gái ở trên sân khấu, cho dù xung quanh đang huyên náo nhưng trong ánh mắt của anh chỉ còn lại một mình Uyển Yên.
Cô gái trên sân khấu mặt mày tinh xảo, mái tóc dài đen như mun hơi xoăn buông xõa xuống, cặp môi đỏ mọng quyến rũ động lòng người, mặc bộ váy xẻ tà chéo tua rua màu trắng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt của Lục Nghiên Thanh rơi trên người cô, cảm xúc đang ẩn sâu giữa hai mày.
Từ sau đêm đó, hai người vẫn chưa gặp nhau, anh không biết có phải do mình mới khiến Uyển Yên kích động liên lạc với bác sĩ Lâm lần nữa hay không.
Trương Khải Hàng ngồi một bên nhìn thấy Lục Nghiên Thanh ngây người, vì vậy chọt chọt cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Lão đại, chút nữa kết thúc lễ ra mắt phim, chúng ta có cần đi tìm chị Uyển Yên không?"
Khóe môi Lục Nghiên Thanh mím chặt, liếc nhìn cậu ấy: "Làm sao tìm đây?"
Trương Khải Hàng cười hì hì: "Liên lạc với Tiểu Huyên chứ sao.
"
"Hai thư mời lễ ra mắt phim này chính là cô ấy cho đấy.
"
Vì tình yêu của lão đại và chị Uyển Yên, cậu ấy và Tiểu Huyên quả thật là lo muốn vỡ tim.
Lục Nghiên Thanh không nói gì, cả người lại rơi vào trầm mặc.
Nếu như đổi lại là trước đây, có lẽ anh sẽ cố gắng tìm cách để xuất hiện trước mặt cô, còn bây giờ nếu như cô không chịu gặp anh, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng.
Thấy lão đại do dự không quyết, Trương Khải Hàng lại cảm thấy kì lạ, đây không giống với tác phong thường ngày của anh.
Tiết mục phỏng vấn của phóng viên sắp kết thúc, một chiếc micro bỗng nhiên phá vỡ rào cản, liều lĩnh chặn trước mặt Uyển Yên.
Uyển Yên mím môi, liền nhìn thấy một nữ phóng viên cầm micro cố hết sức chen qua đám người để đi vào, ngước mắt nhìn cô, giọng nói cũng cất cao lên: "Mạnh Uyển Yên, xin hỏi chuyện 'đập đá' của Triệu Chỉ Huyên có liên quan đến cô không?"
Nữ phóng viên này dường như cũng không cho cô bất kì cơ hội do dự phản bác nào, một tràng câu hỏi như lửa đạn trực tiếp ném cho cô.
"Tối hôm đó video 'đập đá' của Triệu Chỉ Huyên bị tung ra có phải là cô tìm người quay không?"
"Làm sao cô biết lịch sử 'đập đá' của cô ấy?"
"Từ lúc cô debut đến nay vẫn luôn từ chối quay cảnh hôn, xin hỏi có phải là giở thói ngôi sao hay không hay là có một nguyên nhân khác, cô có thể giải thích một chút không?"
Các câu hỏi của phóng viên ở hiện trường đều đã được sàng lọc qua trước đó, không ngờ lại có một nữ phóng viên ra chiêu bài không theo lẽ thường, hơn nữa còn là lúc sắp kết thúc, rõ ràng là có chuẩn bị mới đến.
Mạnh Uyển Yên liếc nhìn logo trên micro, là của Giải trí Nam Đô.
Cô kéo kéo khóe môi, đáy mắt đã không còn ý cười nữa, trong lòng lập tức kéo Giải trí Nam Đô vào danh sách đen.
Giải trí Nam Đô vừa hỏi, các phóng viên khác hình như cũng nhận được khích lệ, đưa micro đến trước mặt của Uyển Yên như ong vỡ tổ, các câu hỏi lúc trước đã chuẩn bị xong nhưng lại bị gạch mất, bây giờ tất cả đều hỏi ra không sót một câu nào.
"Xin hỏi chuyện hot search 'nữ minh tinh ba chữ hẹn hò bạn trai thần bí' lúc trước, cư dân mạng đều suy đoán là cô, cô có muốn giải thích gì không?"
"Liên quan đến chuyện chị có con ngoài giá thú, cuối cùng là thật hay giả vậy? Nếu như là thật thì ba của đứa trẻ đó là ai?"
Câu hỏi của các phóng viên tới tấp không ngơi, ngay lúc nghe thấy chữ 'con ngoài giá thú' từ trong miệng của một người phóng viên nam, Uyển Yên hơi nhíu mày, sắc mặt từ từ đóng băng.
Bàn tay cô nắm lại, cực lực khắc chế xúc động muốn vung một bạt tai, chỉ có thể nhẫn nhịn nhắm chặt nắm đấm.
Cô lạnh mặt nhìn tên phóng viên nam kia, đáy mắt như ngưng tụ một tầng sương băng, ngữ khí không nhanh không chậm nói: "Mẹ cậu không dạy cậu nói tiếng người như thế nào à?"
Vừa dứt lời, các phóng viên đang vây thành vòng líu ríu lập tức im lặng, tên phóng viên nam đó cũng bị làm cho đỏ mặt tía tai.
Người hiểu Mạnh Uyển Yên đều biết đây là dấu hiệu báo trước cho việc cô sắp nổi đóa, Cố Vũ Thần ngồi một bên thấy tình hình không ổn, nhận lấy micro của tên phóng viên nam đó, giọng nói ôn hòa giải vây: "Triệu Chỉ Huyên đã rút khỏi giới rồi, nếu như mọi người không muốn hỏi gì liên quan đến bộ phim, thì buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc.
"
Thái độ của Cố Vũ Thần rất mềm mỏng, hơn nữa lại là một tiểu sinh đang nổi, phần đông phóng viên chỉ đành nói sang chuyện khác.
Tên phóng viên nam kia tuy rằng không cam lòng nhưng cũng không dễ để xích mích trực tiếp với Mạnh Uyển Yên, nhưng trong lòng đã suy nghĩ xong rồi, sau khi quay về sẽ viết về Mạnh Uyển Yên trong bài báo tin tức như thế nào rồi.
Lục Nghiên Thanh ngồi cách sân khấu không xa, nghe thấy các câu hỏi chạm vào giới hạn, vô đạo đức, sắc bén của đám phóng viên, mặt anh lạnh lùng trầm xuống, nắm đấm siết chặt vang lên rôm rốp.
Trương Khải Hàng tức giận nói: "Cái đám phóng viên này đớp cứt để lớn à? Hỏi toàn mấy câu lung tung gì đâu không! Chả liên quan gì tới bộ phim một chút nào hết.
"
Viền môi của Lục Nghiên Thanh căng cứng, dưới đáy mắt sự tàn ác đang cuộn trào.
Anh rất khó tưởng tượng nổi, lúc Uyển Yên đối mặt với những câu hỏi bén nhọn đó, trong lòng có cảm giác gì.
MC trên sân khấu tuyên bố buổi lễ ra mắt phim kết thúc, dưới sân khấu cũng từ từ bắt đầu xôn xao, rất nhiều fans đã không nhịn được mà rời khỏi chỗ ngồi, cầm món quà đã chuẩn bị tỉ mỉ muốn tặng cho thần tượng, Trương Khải Hàng cũng vội vàng kéo Lục Nghiên Thanh đứng lên, "Lão đại, anh lẹ lên, rất nhiều fans muốn kí tên đấy, anh phải chủ động một chút chứ.
"
Vì tình yêu của lão đại, Trương Khải Hàng còn tích cực hơn chuyện của mình nữa.
Cách người con gái trên sân khấu càng ngày càng gần, lần đầu tiên trong đời Lục Nghiên Thanh muốn lùi bước.
Bước chân anh chậm lại, giọng điệu hạ thấp mình: "Cô ấy không muốn gặp tôi.
"
Thời cơ quý báu thế này tuyệt đối không thể bỏ lỡ, Trương Khải Hàng nhanh tay lẹ mắt cởi chiếc nón lưỡi trai trên đầu của mình xuống chụp lên đầu của Lục Nghiên Thanh, tỏ vẻ hiểu lòng người mà lên tiếng: "Lão đại anh đội cái này lên đi, chắc chắn chị Uyển Yên không nhìn ra đâu!
"
Lục Nghiên Thanh hơi nhíu mày, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Anh siết chiếc nón lưỡi trai trên đầu, vành nón che đi đôi mắt đen kịt trong veo đó, yên tĩnh như đầm nước, lúc này nhìn chằm chằm cô gái trên sân khấu không hề nhúc nhích.
Một đám phóng viên vây quanh vẫn còn chưa tản ra, chính trong lúc này, trong đám fans bỗng nhiên truyền đến một trận náo loạn.
Cùng với tiếng hét kinh hoàng chói tai thì một bóng người không mảnh vải che thân bỗng nhiên lao nhanh về phía những người trên sân khấu.
Cũng chính trong thời gian một nháy mắt đó, nữ phóng viên ở gần sân khấu nhất bị dọa hét lên tránh ra, mà người đàn ông trung niên kia nửa người trên ở trần, mục tiêu của ông ta nhắm ngay vào Mạnh Uyển Yên, trần truồng trùi trụi dang cánh tay ra bổ nhào về phía cô gái như điên.
Hiện trường la hét cả một vùng, người MC nam cách Uyển Yên gần nhất nhảy ra như phản xạ có điều kiện, lác đác một vài bảo an cũng bị tình huống đột ngột trước mắt làm cho kinh hãi trong chớp mắt.
Uyển Yên hoảng sợ lùi về phía sau, mãi cho đến khi lưng chạm vào tấm background dày nặng kia, không còn đường lui, một thân một mình.
Vào khoảnh khắc người đàn ông trung niên hèn hạ đó sắp kéo đến lễ phục của cô thì một bóng người cao lớn nhanh chống lao lên sân khấu, giống như tia chớp.
Người đàn ông hèn hạ kia không chạm vào Uyển Yên được, giây tiếp theo, một cánh tay mạnh mẽ phía sau lưng trực tiếp hung hăng ghìm chặt cổ của ông ta, nhanh chóng kéo ra khoảng cách giữa ông ta và Uyển Yên.
Cổ họng của người đàn ông bỗng chốc bị kẹp chặt, như bị một chiếc khóa sắt trói lại, hô hấp đều khó khăn.
Đáy mắt của Lục Nghiên Thanh là một mảnh hung ác, khuôn mặt dưới vành nón lộ ra sự tàn nhẫn.
Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng lên, con ngươi trừng lên còn lớn hơn chuông đồng, thè lưỡi, người đàn ông phía sau lưng kìm ở cổ của ông ta, giống như chỉ cần nhấc tay lên thì có thể dễ dàng cắt đứt cổ của ông ta.
Động tác của Lục Nghiên Thanh rất nhanh, gần như không có ai nhìn rõ anh xông lên từ lúc nào, mọi người chớp mắt một cái thì liền nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đã khống chế được người đàn ông hèn hạ phát rồ kia.
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng hét của người xung quanh, Lục Nghiên Thanh ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch hoảng hốt của Uyển Yên, ý thức của anh trấn tĩnh lại.
Khoảnh khắc Lục Nghiên Thanh thả tay ra, không đợi người trung niên kịp lấy hơi, anh đã nắm chặt nắm đấm, hung hăng vung mạnh về phía mặt của người đó, dùng hết mười phần sức, từng quyền đều mang theo sự tàn độc trí mạng.
Khóe mắt, mũi, môi của người đàn ông trung niên đều là máu, đến cả câu xin tha cũng đã không thể cất lên nổi.
Hốc mắt Lục Nghiên Thanh đỏ ngầu, nắm đấm cứng như thép, không hề có điệu bộ muốn dừng lại.
Uyển Yên sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt, trái tim đập thình thịch loạn xạ, người đàn ông đội nón lưỡi trai thấp vành bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, gân xanh kéo căng trên mu bàn tay, mà lúc này người đàn ông trung niên tập kích bất ngờ kia đã sớm bị máu tươi làm nhòe khuôn mặt.
Hiện trường hỗn loạn, nhân viên bảo an vội vàng đi qua, Trương Khải Hàng nhảy lên sân khấu trước, dùng sức kéo Lục Nghiên Thanh ra, đè thấp âm thanh hấp tấp nói: "Lão đại! Còn đánh nữa thì sẽ chết người đó!
"
Nhìn thấy Trương Khải Hàng từ phía dưới khán đài lao lên, Uyển Yên bỗng chốc trừng to mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đội nón lưỡi trai trước mặt này.
Cuối cùng đã khẳng định được suy đoán trong lòng, nhận ra anh là ai.
Khung cảnh hiện trường hỗn loạn, cùng lúc nhiều nhân viên bảo an vội đến thì mấy nghệ sĩ trên sân khấu cũng nhanh chóng rút lui.
Uyển Yên còn đang hoảng hồn, rời đi dưới sự bảo vệ của một đám nhân viên công tác.
Trước khi rời đi, cô nhìn thấy Lục Nghiên Thanh ngước mắt lên, dưới vành nón lưỡi trai màu đen kia là đôi mắt mà cô quen thuộc nhất.
Hai người cách nhau một đám người hỗn loạn, tầm mắt giao nhau.
Chỉ hai giây ngắn ngủi rồi lại bị ép tách ra.
Mấy diễn viên chính lui đến phòng nghỉ ngơi ở sau cánh gà, xung quanh vẫn còn mấy bảo an đứng trông giữ.
Nhớ đến một màn vừa nãy, trong lòng các diễn viên chính đều sợ hãi, Lê Sở Mạn chú ý đến khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Uyển Yên, đi qua nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, "Uyển Yên, cô không sao chứ?"
Cố Vũ Thần cũng lo lắng nhìn cô, tình huống vừa nãy quá đột ngột, giữa hai người người bị ngăn cách bởi một người MC, khi Cố Vũ Thần đang muốn xông lên thì lại bị nhân viên công tác túm lại.
Mạnh Uyển Yên sững sờ ngước mắt, lắc đầu, đầu ngón tay lạnh ngắt, giống như bị một cái gai đâm nát cổ họng cô, nuốt xuống cũng thấy khó chịu.
Cố Vũ Thần vẫn còn muốn an ủi cô nhưng lại thấy cô gái xoay người, không để ý đến sự ngăn cản của bảo an mà trực tiếp đi ra khỏi phòng nghỉ.
Cuối hành lang không có người nào, Mạnh Uyển Yên yếu ở dựa vào vách tường, lúc này mới cảm thấy sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, gió lùa qua thổi mái tóc dài của cô, phần mái phía trước lòa xòa quét qua bên tai.
Tiểu Huyên tìm cô khắp nơi một lượt, cuối cùng nhìn thấy Uyển Yên ở cuối hành lang lập tức thở phào, cô ấy vội vàng chạy qua: "Chị Uyển Yên, chị không bị thương chứ?"
Trong buổi lễ ra mắt phim, Tiểu Huyên và mấy trợ lý của nghệ sĩ khác vẫn luôn chờ trong phòng chờ, không biết gì về tình huống ở hiện trường, vừa nãy cũng là nghe người khác nói, có một người đàn ông hèn hạ tập kích Uyển Yên bất ngờ nên cô ấy mới lo lắng chạy đến trước sân khấu nhìn một lượt rồi mới tìm đến đây.
Uyển Yên đang dựa vào vách tường lạnh băng, ánh mắt trống rỗng nhìn dưới mặt đất, giọng nói cũng khàn khàn: "Tiểu Huyên, anh ấy thế nào rồi?"
Tiểu Huyên nhìn cô, thấp giọng an ủi: "Lục đại ca và Trương Khải Hàng đều vẫn còn ở trong phòng thẩm vấn, tên biến thái đó bị thương rất nghiêm trọng, rụng hai chiếc răng cửa, sống mũi cũng bị gãy luôn.
"
Nghe Tiểu Huyên nói, trái tim của Uyển Yên như bị ai nắm chặt lấy, siết chặt lại từng chút một, máu cũng không còn lưu thông nữa.
Tiểu Huyên sợ cô lo lắng, vội vàng nói: "Chị Uyển Yên chị yên tâm đi, em đã nói với nhân viên bảo an đó là vệ sĩ mà chúng ta mời đến, xuất phát từ việc phòng thân chính đáng có lẽ sẽ không sao đâu.
"
Tiểu Huyên vừa dứt lời, khoang mũi của Uyển Yên chua xót, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, lông mi cô run rẩy, chất lỏng mặn chát ấm nóng trong hốc mắt chực chờ.
Hình như Tiểu Huyên còn muốn nói gì nữa nhưng khoảnh khắc vừa ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện cách đó không xa, vì thế vội vàng an ủi: "Chị Uyển Yên, chị đừng buồn nữa, chắc chắn Lục đại ca không sao đâu!
"
Nói xong, Tiểu Huyên tìm cơ hội nhanh chóng chạy đi.
Uyển Yên cúi đầu, bả vai co rúm lại, cố chớp chớp hốc mắt chua xót, một giọt nước mắt long lanh 'lách tách' rơi xuống đất.
Không bao lâu, trước mắt bỗng nhiên nhiều thêm một đôi giày nam màu đen, ánh mắt cô dừng lại, tầm mắt từ từ di chuyển lên trên, trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên thì liền nhìn thấy khuôn mặt của Lục Nghiên Thanh.
Người đàn ông ở trước mặt đội nón lưỡi trai thấp vành, đường nét ngũ quan sắc nét lạnh lùng, đôi mắt đen kịt, mắt hai mí với nếp mí rất sâu trầm tĩnh thâm thúy, lúc này đang nhìn thẳng vào cô, khóe môi hơi mím, đường cong quai hàm căng cứng.
Uyển Yên cắn môi, cánh môi dần dần trắng bệch, cô cố gắng khống chế hô hấp nhưng không nhịn được, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra không ngừng, trong suốt, từng giọt từng giọt.
Cổ họng Lục Nghiên Thanh siết chặt, như nuốt phải gai, trái tim cũng sắp nứt toạc ra.
Uyển Yên đỏ vành mắt, bên trên hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt, chóp mũi cũng đỏ đỏ, lúc này đã tháo bỏ ngụy trang, tất cả yếu đuối và chật vật đều trần trụi trước mặt anh.
Lục Nghiên Thanh yên lặng không lên tiếng nhìn cô chuyên chú, cả người như bị đóng đinh, nhìn cô gái đang khóc nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, trái tim treo lơ lửng ở cổ họng, máu cũng không còn lưu thông, dường như đang chờ một trận xét xử.
Mãi cho đến khi âm mũi nặng nề của cô gái gọi tên của anh: "Lục Nghiên Thanh.
"
Một tiếng gọi này, tựa như cho Lục Nghiên Thanh dũng khí để đến gần cô.
Khóe môi anh mím chặt, cúi người ôm cô vào trong ngực, giọng nói dịu dàng lưu luyến: "Yên Nhi không sợ nữa.
"
"Có anh ở đây.
"
Anh vừa lên tiếng, nước mắt cô chảy đầy mặt.