Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Cập nhật: 13/10/2024
Tác giả: NHOMUAHE
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 128
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

RẦM

"lũ vô dụng có hai người mà cũng không tìm được" Trạch Hàn nóng giận đạp mạnh cái bàn trước mặt mình, suốt một tuần qua anh cho người tìm vẫn không tìm được người, anh không tin hai cô gái như vậy mà người của anh vẫn không tìm ra trừ khi có người phía sau cố tình che đi thông tin, nhưng ở cái nước này ai mà lại có thế lực mạnh như vậy.

"lục tung hết thành phố phải tìm cho ra"

"vâng"

Hai người áo đen kia rời khỏi phòng, Trạch Hàn lại ngồi trong phòng tối một mình trên tay cầm ly rượu bóng tối như nuốt chửng một nửa con người anh "Doãn Tuyết em gái của anh, em nghĩ em trốn được anh sao" nụ cười không chút biểu cảm của anh kết hợp với ánh mắt hằn lên tia lửa giận làm cho anh như biến thành một con sói khát máu. Suốt một năm qua anh không thể nào ngủ yên giấc cứ nhắm mắt là lại mơ về khung cảnh khi ba mẹ anh mất trước mặt mình, nhiều đêm anh phải uống thuốc an thần để ngủ, anh luôn hỏi trong đầu tại sao anh lại có mặt trên thế giới này, anh biết Doãn Tuyết không có lỗi trong chuyện này, anh cũng biết cô là em gái mình nhưng anh không thể nào kiềm chế được sự tức giận, ngọn lửa trả thù trong lòng anh khi nhìn thấy cô y như nhìn thấy ba của cô vậy, nó làm anh thêm phần khó chịu.

"ba mẹ con làm vậy có đúng không, con nên làm sao đây" anh đưa tay lên chạm vào mặt mình không biết từ lúc nào nó lại ướt đi, anh khóc sao, đây là lần đầu tiên anh khóc kể từ ngày ba mẹ anh mất đi, trước đó anh là một chàng trai luôn vui vẻ, nhưng kể từ ngày đó từ vui vẻ không còn xuất hiện trên gương mặt này, ngoài vẻ lạnh lùng khát máu thì không còn gì cả, có đôi lúc anh cũng quên đi con người trước đó của mình.

CẠCH

"mẹ nó giao cho mình cái nhiệm vụ gì vậy chứ" một giọng nói của một cô gái phát ra trong bóng tối, thân hình mảnh mai nhưng bước chân thì rất uyển chuyển nhẹ nhàng, cô đi trong bóng đêm như hòa làm một với cô.

"cái tên lão già này rốt cuộc tại sao lại giao cho mình việc này chứ" cô vừa đi vừa chửi ai đó, vừa tìm tồi một cái gì đó.

"muốn tìm gì" Trạch Hàn nảy giờ ngồi im trong góc phòng trên ghế nhìn theo cô gái đang tìm gì đó trong phòng làm việc của mình, lúc đầu anh còn nhíu mài định là một phát bắn chết cô gái này nhưng khi nhìn thấy cô vừa tìm kiếm gì đó vừa lẩm nhẩn chửi ai đó thì anh lại thấy buồn cười

"AAAA anh...

.

.

.

anh là quỷ à" cô nghe giọng của một người nam thì hết hồn nhảy lên bàn làm việc ánh mắt nhìn về phía bóng đen.

" cũng có thể là vậy"

"sao không đi đào thai đi"

"hahaha cô gái làm gì trong đây thế"

" sao tôi phải nói với anh"

"oh" BỐC Trạch Hàn búng tay đèn trong phòng sáng lên, trước mặt anh là một cô gái dáng người nhỏ nhắn làn da trắng đôi mắt long lanh môi đỏ nhìn rất dễ thương, nhìn cô như này ai mà biết cô là siêu trộm chứ.

Cô gái nhìn người đàn ông trước mặt, đứng hình lại nhìn không chóp mắt trong lòng cô kêu lên " tên này ăn cái gì mà đẹp vậy trời".

"đẹp không"

"đẹp" cô vô thức trả lời câu hỏi của anh, lúc sau mới ý thức được mình đang nói cái gì "hả.

.

.

.

.

đẹp gì chứ"

"nói đi cô tìm gì"

"liên quan gì anh, anh ở đây làm gì"

"liên quan gì cô"

"anh.

.

.

.

anh"

Trạch Hàn cảm thấy cô gái này khá thú vị, nhưng có gì đó không đúng nhà anh có trộm vào lục lội phòng anh mà anh lại thấy thú vị với tên trộm này, anh thu nụ cười lại "cô có người thân không"

"làm gì"

"cô nhớ hôm nay ngày mấy tháng mấy không"

"anh điên à"

"không tôi chỉ muốn nói với cô nếu như có người thân thì nói với người đó ngày hôm nay là ngày giỗ của cô thôi" Trạch Hàn nhếch mép cười rút trong áo ra một khẩu súng nhỏ chải thẳng về cô.

"anh.

.

.

.

anh"

"hửm không sao không đau đâu"

" tôi.

.

.

tôi nói" cô nhắm mắt lại la lên, nói cô là siêu trộm thì không đúng lắm nhưng nói cô là đệ tử thì đúng hơn, hôm nay là ngày đầu tiên cô làm nhiệm vụ nhưng nếu ngày đầu làm nhiệm vụ mà chết thì có lẽ trong lịch sử ăn trộm sẽ ghi tên cô là vụ trộm chết nhanh nhất.

"nói"

"tôi lấy tài liệu"

"ai kêu cô lấy"

"không biết chúng tôi chỉ được sự phân phó của người đứng đầu, chỉ có ông ấy mới làm việc với những người đó"

"gan không nhỏ"

"tôi.

.

.

.

tôi là ngày đầu tiên tha cho tôi đi"

Trạch Hàn nhìn cô gái nhỏ trước mắt, đúng là ngây thơ có ai đi trộm bị bắt mà xin tha chứ, lần đầu tein6 hắn gặp một tên trộm thế này, vừa định nói ra gì đó thì anh lại ngửi thấy mùi hương gì đó nó rất giống mùi hương trên người mẹ của anh, lúc nhỏ mẹ thường ôm anh ru ngủ cũng lâu lắm rồi anh không ngửi được mùi này. Nhưng hình như hương thơm này là từ người của cô gái đang xin anh tha đang ngồi trên bàn kia.

"lại đây"

"hả"

"không nhắc lại"

Cô bước từng bước lại gần đứng trước mặt anh, nhìn xa thì thôi đi lại gần thì càng đẹp hơn "anh muốn làm gì"

"cúi người xuống"

"tôi.

.

.

.

tôi á"

Cô còn đang không biết làm gì thì bị Trạch Hàn ôm lại anh vùi mặt vào hỏm cổ của cô ngửi mùi hương trên người cô mùi lavender rất nhẹ dễ chịu, do bị ôm quá bất ngờ cô không kịp phản ứng nhưng khi ở cổ vừa ngứa vừa khó chịu cô lại muốn vùng ra nhưng bị anh ôm lại

"cô tên gì"

im lặng

"nếu không nói thì hôm nay.

.

"

"Nguyệt Thủy.

.

.

.

.

.

.

Nguyệt Thủy là tên tôi" cô vội vàng trả lời.

"kể từ bây giờ cô là nô lệ của tôi, nếu cô có ý định thoát thì.

.

.

.

" anh cố kéo dài, cô chợt nhận ra gì đó liền vội vàng trả lời "được con tin thì con tin"

"không phải"

"hả"

"là nô lệ không phải con tin"

Thủy Nguyệt nhìn anh nhăn mặt cái tên này có bệnh à có cần phải rạch chữ dữ vậy không " ồ"

"đi ngủ" Trạch Hàn nắm tay cô đi lại giường nhưng chưa kịp nằm xuống thì cô hất mạnh tay ra.

"tôi.

.

.

.

.

tôi ngủ ở đâu"

Trạch Hàn nhìn cô rồi đảo mắt qua chiếc giường "cùng tôi"

"HẢ anh bị điên à"

"đúng tôi điên, viên đạn trong cây súng cũng điên"

Nguyệt Thủy nghe đến đây vội chạy đến giường vén chăn nhảy vào nằm xuống ngoan ngoãn, Trạch Hàn cũng theo đó nằm cùng anh vươn tay kéo cô sát lại mình lưng cô quay về phía anh, tim đập nhanh, nhưng hình như cô nghĩ sai về anh, suốt buổi tối anh chỉ ôm cô ngủ không làm gì chỉ có cô suy nghĩ linh tinh lo sợ suốt đêm.