Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Anh Là Ánh Trăng Nhưng Cũng Là Không Phải

Cập nhật: 13/10/2024
Tác giả: NHOMUAHE
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 128
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
     
     

Doãn Tuyết đang ngồi trong phòng làm việc của Thiếu Thành, nhìn anh đang cầm trong tay ống nghiệm màu hồng lắc lắc trước mặt khuôn mặt tập trung làm việc của anh đúng là rất mê hoặc người khác

"Doãn Tuyết" Thiếu Thành bất ngờ kêu cô nhìn thẳng vào mắt cô, anh biết cô nhìn anh từ nảy đến giờ "cô thích tôi không"

"hả...

.

.

.

cái gì" Doãn Tuyết bất ngờ với câu hỏi này

Thiếu Thành đặt ống thuốc xuống đi đến bên cô cúi người thấp xuống giam cô trong vòng tay "tôi hỏi cô thích tôi không"

"tôi.

.

.

tôi" Doãn Tuyết cảm thấy trong lòng như có một dòng nhiệt đang chạy khắp cơ thể vừa định mở miệng thì một khuôn mặt kề sát vào có cái gì mềm mềm trên môi cô, là anh đang hôn cô hôn rất sâu, đến khi hơi thở cả hai đều rối loạn thì anh buông cô ra

"anh thích em" câu nói của Thiếu Thành làm tim cô đập rất nhanh, cô luôn nghỉ tình cảm của cô là từ một phía nhưng đến khi nhận được câu nói của anh cô biết đây xuât phát từ hai người, nước mắt cô chảy xuống vì vui nhưng cũng vì khoảng cách của cả hai.

"em.

.

.

em"

"đừng nói gì em chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi"

Nhìn thấy ánh mắt thâm tình của anh trái tim cô loạn nhịp cô biết mình không xứng với anh nhưng cô không chống lại được trái tim mình, cô dang tay ôm anh

"em thích rất thích anh"

Nhận được câu trả lời của cô anh vui vẻ cười thành tiếng vì câu trả lời này mà anh bao đêm mất ngủ. Tình yêu rất đơn giản cũng rất phức tạp nhưng khi hai trái tim hướng về nhau dù có bao nhiêu khó khăn cũng không bao giờ buông tay.

Sân bay pháp, vừa đáp chuyến bay cả 3 người được cty đối tác cử người đến đoán đưa về khách sạn phòng của cô cùng tầng với anh, vừa bước chân vào phòng cô còn chưa nhìn hết căn phòng chưa được ngã lưng đã bị anh lôi đi gặp đối tác từ sáng đến tối muộn mới về vừa vào cô còn chưa kịp cởi áo khoác thì đã lăn ra ngủ trên giường

RENG RENG RENG

Chuông điện thoại của Tử Nguyệt reo lên cô còn chưa kịp nhìn là ai "alo"

"qua đây"

"ai đấy"

"ông chủ của cô"

Tử Nguyệt đang ngủ thì giật mình nhìn lại là Thiếu Diễn anh gọi cô lúc này làm gì nhìn đồng hồ thì 12h khuya thì ra cô đã ngủ được một tiếng "tối rồi có chuyện gì không"

"nếu không muốn trừ lương thì qua đây" Thiếu Diễn tắt máy đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ anh đang suy nghĩ anh đang làm gì vậy thật ra cuộc gặp gỡ ở pháp này không cần cô đi cùng nhưng anh vẫn đưa cô đi theo, tối nay thấy cô đói anh còn cố tình gọi đồ ăn khuya thật ra anh bị sao vậy.

CỐC CỐC CỐC

"vào đi"

"sếp anh.

.

.

.

" Tử Nguyệt đang định hỏi thì nhìn thấy đồ ăn trên bàn bụng cô thì réo lên nước miếng nuốt xuống

"qua đây"

"hả"

"ăn hết đi, khách hàng mời tôi không ăn khuya"

"sếp quá nhiều rồi"

"trừ lương"

"tôi ăn.

.

.

tôi ăn"

Tử Nguyệt ánh mắt vui vẻ ngồi ăn còn anh thì ngồi đối diện cô xem tài liêu lâu lâu anh lại cố ý nhìn phớt qua cô

"sếp anh không ăn à rất ngon"

"không"

"ồ"

Thiếu Diễn nhìn cô hỏi một câu "cô đã yêu ai chưa"

khụ khụ khụ

Câu hỏi bất ngờ làm cô bị sặc 'sếp sao anh hỏi cái này"

"thì hỏi thôi có vấn đề"

"không, nhưng anh hỏi sai người rồi tôi trước giờ không có yêu ai"

"ừm"

Tử Nguyệt khó hiểu người này kỳ quái thật hỏi xong rồi ừm vậy là xong rồi sao đúng là người giàu điều không bình thường

"cô ăn xong qua đánh máy dùm tôi tài liệu này"

Tử Nguyệt nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng rồi anh ta không định ngủ sao "sếp hay là.

.

.

.

"

"trừ lương"

Tử Nguyệt liếc mắt nhìn anh đúng là quỷ hút máu mà "vâng".