Hai người họ một người thì nắm tóc còn một người thì đánh lên mặt của Kiều Ân ,
từ nãy giờ đã gần 1 tiếng đồng hồ rồi . Không những đánh mà còn quay clip lại nữa ,
Bạch Nhi cô ta muốn dùng những thứ này để khiến cho Kiều Ân phải nhục nhã nhất,
và Trần Hùng sẽ ghét cô ta mà thôi .
" Bạch Nhi đừng đánh nữa ...
.
á .
.
đau .
.
.
đau quá .
.
" .
" Hức. .
.
hức. .
.
.
a.
.
.
đau .
".
" Bạch Nhi như thế này là được rồi, nếu không sẽ chết người đấy .
".
" Nó còn mở miệng được thì chưa có chết đâu ,
mau cởi đồ của nó ra đi .
".
" Ừm " sau đó thì Khánh Uyên cũng làm theo .
Bạch Nhi lấy khăn nhét vào trong miệng của Kiều Ân ,
bàn tay thì bóp cằm của cô .
" Mày câm miệng lại cho tao , nếu không tao kêu người vào cưỡng bức mày luôn đó .
". .
" Trịnh Kiều Ân mày đã làm cái nghề này rồi thì sợ cái gì chứ ,
đúng là giả tạo mà .
". .
.
.
.
" Hức. .
hức. ". .
.
Khánh Uyên cởi đồ của Kiều Ân ra ,
cô mặc áo sơ mi màu xanh và chân váy dài qua đầu gối .
Cô ta rất nhanh đã cởi ra được,
trên người của Kiều Ân bây giờ chỉ còn có một bộ đồ lót mà thôi .
" Ư .
.
a.
.
.
đừng. .
đừng mà. .
hức. ".
" Xin. .
xin cô đấy .
.
hức. .
hức. ". .
" Haha .
.
.
xem ra cũng được đấy nhỉ,
hèn gì nó mới mồi chày đàn ông giỏi như thế này ,
cái thân này cũng ngon .
. Nhưng mà qua hôm nay thì nó sẽ nổi tiếng mà thôi .
". .
.
" Khánh Uyên mày nắm nó lại đi , để tao chụp cho .
".
" Ừm. ". .
Hai người họ đổi vị trí cho nhau ,
Bạch Nhi lấy điện thoại ra rồi chụp ảnh lại , không những chụp bên ngoài mà còn có bên trong nữa. .
Kiều Ân giơ chân đạp loạn xạ lung tung , nhưng mà cũng không làm được gì .
" Con quỷ này ,
mày dám đạp tao hả .
" .
" Chát .
" .
Bạch Nhi bực bội tát cho Kiều Ân một cái , rồi sau đó thì lại vén quần áo của cô lên rồi chụp tiếp tục, không những chụp mà còn quay từ trên xuống dưới nữa ,
cả khuôn mặt đầy nước mắt của cô. .
.
Mọi thứ đã kết thúc thật rồi, cuộc đời của Kiều Ân đã chấm dứt ,
tại sao cô lại bị đối xử như thế này chứ ,
cơ thể của cô đã bị bọn họ thấy hết, không những thấy mà còn đem ra cười nhạo và đùa giỡn nữa .
Nhục nhã quá đi ,
cô cảm thấy rất nhục nhã. Cơ thể của cô đã bị bọn họ đụng chạm , từng tấm hình đã được lưu vào máy của Bạch Nhi. .
" Đừng. .
đừng chụp.
nữa. .
.
hức. .
hức. ".
" Tao thích chụp đấy ,
cơ thể của mày đẹp thì tao chụp thôi,
.
. Không chừng ngày mai đăng lên mạng còn có người khen mày đẹp nữa đó ,
có thể giúp mày kéo khách thêm nữa mà. ".
" Đủ rồi đó .
". .
" Nhưng tao cảm thấy chưa đủ, không biết tại sao mày vào được cái trường này nữa. Không biết là có đi cửa sau hay không . .
" '
" Đương nhiên là có rồi,
chứ nó làm sao mà vào được ngôi trường danh giá này chứ .
" .
" Khánh Uyên ,
mày nói rất là đúng .
""".
.
" Để tao xem mày còn dám nhìn mặt ai hay không? Và nhất là anh Trần Hùng ,
anh ấy sẽ ghê tỏm mày cho mà xem và anh ấy cũng không thích mày nữa. ". .
.
" Ngày hôm qua may mắn lắm tao mới gặp được anh Đông, vậy mà mày cũng phá nữa ,
tại mày mà anh ấy mất vui .
,
.
"'. .
.
Tại sao cái gì trên đời này cũng là tại cô hết vậy ? Chẳng lẽ việc sinh ra có thể chọn hoàn cảnh của mình sao ,
số phận của cô đâu có tốt như bọn họ đâu ,
ai nấy cũng trách cô cả ,
là tại cô khiến cho Cận Đông không vui ,
ai ai cũng nghĩ cho anh ấy vậy còn cô thì sao đây ,
bộ cô không biết buồn sao .
Cô đâu có quyến rũ ai đâu ,
Trần Hùng là bạn của cô mà .
Hai người là bạn thân ,
là bạn học cùng lớp chỉ đơn giản như vậy mà thôi .
Cuộc đời của cô nó chưa đủ đau khổ hay sao ? Hết chuyện này rồi đen chuyện kia ập đến khiến cho Kiều Ân không thể chịu nổi nữa rồi, thật sự rất đau đớn và khổ sở .
.
.
" Khánh Uyên ,
xả nước ra đi ,
tao hôm nay phải cho biết Bạch Nhi này không dễ động vào .
". .
" Ừm .
". .
.
Từ nãy giờ cô đã bị nhấn nước 3 lần rồi,
vậy mà bọn họ cũng chẳng tha cho cô .
.
Cả người cũng chẳng còn sức lực gì nữa ,
quần áo cũng không có ,
nói chung là rất thảm hại , đến chính cô còn không muốn nhìn vào bản thân của mình nữa mà chứ nói gì là người khác. .
.
Tay chân của cô nó rã rời hết rồi,
ở chân và hông điều có vết bầm ,
ở trên trán và cằm điều có vết thương ,
máu cũng đã khô rồi, nhưng mà vẫn rất đau ,
cô có thể cảm nhận được nó giống như là ai đang đánh liên tục vào người của mình vậy .
.
Hai mắt muốn sụp lại luôn rồi,
mọi thứ nó vẫn cứ mờ ảo khiến cho Kiều Ân không biết bản thân mình đang bị gì nữa .
Còn bọn họ thì cứ làm những gì mà mình muốn,
mặc kệ là người khác có đau khổ như thế nào, chỉ cần bản thân mình vui vẻ và thoả mãn cuộc chơi của chính mình là được .
.
" Bạch Nhi,
nó ngất rồi kìa .
" Khánh Uyên có chút hốt hoảng .
" Kệ đi ,
cứ làm tiếp .
. Phải làm cho nó sống dở chết dở ,
có như vậy thì nó mới sợ .
".
" Nhưng mà. " .
" Sợ hả ,
mới có bao nhiêu đây mà sợ .
.
Mày lo cái gì chứ ,
mấy cái này ba tao lo được .
" .
'" Ừm. "' .
Bạch Nhi tiến lại nắm tóc của Kiều Ân rồi nhấn vào bồn nước,
đầu thì va đập vào thành bồn , khiến cho dòng nước loan ra màu đỏ .
.
Khánh Uyên thấy vậy liền ngăn cản Bạch Nhi lại không cho cô bạn của mình làm nữa ,
lỡ như có án mạng thì sẽ phải ở tù. .
.
Nhưng mà cho dù có nói như thế nào thì Bạch Nhi vẫn chịu ,
cô ta cứ nắm tóc của Kiều Ân mà hành hạ.
.
Khánh Uyên cảm thấy sợ hãi ,
cô ôm miệng của mình lại ,
sau đó thì đi lại kéo Bạch Nhi ra một lần nữa , nhưng mà vẫn không được, liệu như vậy thì có chết người hay không,
từ nãy giờ đã nhấn đầu Kiều Ân chừng 4 lần rồi. .
" Bạch Nhi , Bạch Nhi đừng làm nữa. ".
" Xin cậu .
".
" Khánh Uyên sau mày nhát gan quá vậy , không làm thì cút ra chỗ khác đi .
". .
.
Khánh Uyên thấy vậy cũng đành lao mồ hôi trên trán của mình, sau đó thì mặc áo khoác rồi chạy nhanh ra ngoài .
.
Nhưng mà xui cho cô ta là đã đụng trúng phải Hỷ Lân ,
Khánh Uyên sợ quá cho nên đã nhanh chóng đứng dậy rồi rời khỏi đây .
.