Ánh Sáng Nơi U Tối

Ánh Sáng Nơi U Tối

Cập nhật: 02/01/2025
Tác giả: Thúy Liễu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 5,053
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Hài Hước
     
     

‘‘Vậy thì không chơi.

’’

Cô kiên quyết nói:’‘Không được! Phải chơi!

’’

Cô cố gắng tìm một trò chơi, cuối cùng lại đặt lòng tin vào trò “nhà ma” ở trung tâm khu vui chơi.

Anh nhíu mày:’‘Em thật sự muốn chơi?’’

Cô gật đầu chắc chắn:’‘Em muốn chơi.

’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn bộ dáng cô mà nhịn không được mà buồn cười. Cái bộ dáng không biết gì nhưng vẫn không biết sợ này thật sự rất đáng yêu

Ở thành phố Giang Lâm nổi tiếng nhất chính là sự đáng sợ của những ngôi nhà ma trong khu vui chơi.

Dù là người Thành Tây hay là bất kì nơi nào thì cũng phải công nhận những trò chơi ở thành phố Giang Lâm thật sự giống như những cơn ác mộng chết chốc.

Thương Mộ Nghiêm dẫn đường đi trước, đường đi có chút tối nên cô nắm lấy góc tay áo Thương Mộ Nghiêm để tránh để lạc. Cô đánh giá những trò chơi khác, cảm thấy nhà ma là trò nhẹ nhàng nhất.

Cô có lòng tin rằng nhà ma chỉ là những thứ được tạo dựng lên, đi sợ một thứ biết rõ được làm giả trông thật buồn cười, không có gì phải sợ cả.

Nhưng đến khi cánh cửa nhà ma đóng chặt lại, căn phòng tối tăm đột nhiên được bừng lên ngọn đèn yếu ớt, cô không biết chỉ ngay giây sau suy nghĩ “không có gì phải sợ” đó ngay lập tức phải thay đổi hoàn toàn.

Căn phòng đầu tiên chỉ là một căn phòng nhỏ, ánh đèn màu xanh chiếu vào căn phòng, âm u lại yên ắng. Chính giữa căn phòng chính là…

Tịch Ngưng nắm chặt lấy góc tay áo anh, thấp thỏm hỏi:’‘Này…này là do con người làm sao? Thật là biết…biết đánh vào tâm lý, nguyên cái đầu người…Ôi trời ơi! Nó…nó mở mắt kìa!

! Gặp quỷ rồi!

’’ Giọng cô đột nhiên run rẩy, hắn giọng khiếp sợ.

Tim Tịch Ngưng loạn nhịp, cô hoảng tới mức không dám chớp mắt, cô sợ mình vừa chớp mắt thì một giây sau nó sẽ bò tới trước mặt mình.

Mồ hôi trên trán Tịch Ngưng tiết ra, căng thẳng tới mức tay chân đều cứng đờ.

Thương Mộ Nghiêm cong môi lên cười.

Chờ tới một lúc sau, cô mới không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn anh.

Lại phát hiện anh vẫn luôn nhìn mình.

Cô khó hiểu ngập ngừng hỏi:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh sao vậy?’’

Thương Mộ Nghiêm vẫn cụp mắt, vẫn nhìn chằm chằm cô, không mở miệng.

Ánh mắt đen sâu thẳm mang một chút dụ hoặc, lại thâm thuý mê người.

Cô dù đã nhìn vào đôi mắt ấy rất nhiều lần. Nhưng vẫn chưa có cách làm nào khiến bản thân không bị nó mê hoặc.

Thương Mộ Nghiêm thật sự rất đẹp trai.

Đến cả hơi thở cũng tràn ra một khí chất mạnh mẽ trầm ổn, ánh mắt anh gần đây nhìn cô có chút lạ, giống như là dịu dàng cũng giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Tịch Ngưng suy nghĩ một lát, chớp mắt phản ứng lại: ‘‘Anh cũng sợ sao?’’

‘’…’’

Một lát sau giọng nói khàn khàn Thương Mộ Nghiêm vang lên:’‘Tịch Ngưng.

’’

‘‘Hả?’’

Tịch Ngưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng bên trong đã rối loạn hết cả lên.

Đây là lần đầu tiên sau hơn nhiều tháng tiếp xúc anh chủ động gọi tên cô. Cảm giác lạ lẫm này khiến cô như được ai đó nâng lên chín tầng mây, bay lơ lửng trong không trung.

Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm nhìn lên mặt cô không hề có ý lạnh nhạt hay bài xích:’‘Những thứ ở đây chỉ là giả.

’’

Tịch Ngưng ngây ngốc gật đầu.

Thương Mộ Nghiêm thở dài:’‘Em đừng sợ, chỉ là giả thôi.

’’

Tịch Ngưng lại tiếp tục gật đầu.

‘‘Em biết rồi.

’’

‘‘Vậy chúng ta đi tiếp nhá?’’

Tịch Ngưng gật đầu, lấy thêm dũng khí nói:’‘Được.

’’

Thương Mộ Nghiêm tiến lên phía trước vài bước, bất ngờ cả cánh tay của cô cũng nâng cao theo.

Tịch Ngưng mở to mắt, kinh ngạc phát hiện nhìn Thương Mộ Nghiêm đang nắm chặt bao trọn lấy bàn tay cô.

Không phải chứ, cô đâu sợ tới mức độ nghiêm trọng thế này.

Tịch Ngưng bước qua cái đầu người vẫn đang chớp mắt ở giữa phòng, chuẩn bị bước qua bỗng nhiên cái đầu đó đột nhiên quay qua nhìn cô.

Tịch Ngưng tái mặt, chết đứng tại chỗ.

Cô hoảng hốt nắm chặt bàn tay Thương Mộ Nghiêm, kéo anh ra khỏi căn phòng đầu tiên.

Thế nhưng qua đến cánh cửa thứ hai Tịch Ngưng chưa hết thở phào nhẹ nhõm lại trố mắt nhìn cái tử thi hình người trước mặt, trên người là chảy lỏng màu đỏ không ngừng chảy xuống nền nhà.

Tịch Ngưng nhịn không nổi, hét lên trong sợ hãi, tay chân cũng mềm nhũn cả ra.

Khi ra khỏi nhà ma Tịch Ngưng đã như người mất hồn bị Thương Mộ Nghiêm nắm tay kéo đi.

Đến khi cô bừng tỉnh lại thì mới phát hiện Thương Mộ Nghiêm đang đứng ở quầy nước giải khát cách chỗ cô khong xa, Tịch Ngưng nghe tiếng hét thất thanh từ trong nhà ma mà toàn thân đều run lên, không dám nhớ lại diễn cảnh vừa rồi.

Thương Mộ Nghiêm cầm một ly trà sữa đưa tới trước mặt cô.

Tịch Ngưng thơ thẩn nhìn anh, chậm chạp nhận lấy cốc trà sữa, ngượng ngạo nói:’‘Cảm ơn…’’

Thương Mộ Nghiêm nhìn cô một chốc, không nói gì im lặng ngồi xuống bên cạnh cô.

Đột nhiên