CHƯƠNG 9
–
–
–
–
Sáng hôm đó, Tiểu Mễ thức dậy từ rất sớm, trong ánh nắng ban mai trông thấy Lôi Hạo ngủ yên bên cạnh, lòng cảm thấy rất khó chịu.
Cậu yêu Lôi Hạo, cũng biết anh thích mình, nhưng dù vậy cũng không đủ. Được Lôi Hạo ôm trong lòng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện rồi, Tiểu Mễ cảm thấy thực mỹ mãn.
Tiểu Mễ hướng về phía khuôn mặt anh, hôn nhẹ một cái, sau đó lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo rời khỏi nhà Lôi Hạo.
Sau chuyện đêm qua, cậu không biết đối mặt với Lôi Hạo như thế nào, cũng không biết nên nói gì với anh. Càng không thể dựa vào chuyện đó để đổi lấy một lời hứa hẹn nào. Đấy không phải là tình yêu cậu khao khát, cho nên cậu quyết định ra đi trong im lặng, cho Lôi Hạo cũng như cho mình một chút không gian riêng và thời gian để suy nghĩ.
Đứng trong nhà sách, Tiểu Mễ cảm thấy vô cùng mệt mỏi bởi đêm qua thật tiêu hao thể lực. Nhưng chỉ cần nghĩ đến sự ôn tồn khi hoan ái kia, Tiểu Mễ lại cảm thấy thực hạnh phúc. Lôi Hạo tuy rằng vô cùng mãnh liệt nhưng cũng rất ôn nhu.
Tiểu Mễ từng chút từng chút hồi tưởng lại những việc đêm qua, nhớ lại những ngón tay Lôi Hạo, đôi môi bị anh lấp đầy khi hôn.
Lôi Hạo cuối cùng cũng thức dậy, mang theo đầy bụng nghi vấn đi làm.
Sau đó, Tiểu Mễ vẫn không có liên lạc với Lôi Hạo.
Lôi Hạo càng nghĩ càng không rõ cảm giác của mình, rõ ràng là thích hoan ái với Tiểu Mễ, cũng hi vọng có người bầu bạn, nhưng tại sao hắn vẫn không cho cậu một lời hứa hẹn? Hắn biết Tiểu Mễ thích mình, gửi gắm tình cảm hết sức chân thành cho mình, nhưng chính mình lúc ấy lại không đón nhận… Lôi Hạo bắt đầu cẩn thận suy tính chuyện Tiểu Mễ.
Muốn nói với cậu thế nào? Muốn thổ lộ với cậu ra sao? Sau đêm đó… Nếu lúc này đi nói, có thể hay không làm Tiểu Mễ hiểu lầm, nghĩ hắn vì việc đêm đó mới chịu trách nhiệm mà như vậy?
Lôi Hạo cảm thấy mọi chuyện dường như đã bị chính hắn phá hỏng.
Trong thời gian này, Tiểu Mễ tìm được một công việc mới, làm vệ sinh cho một công ty lớn.
Công việc này đa phần là làm ca đêm, phụ trách việc vệ sinh cho mấy khu buôn bán của tòa nhà. Buổi tối tám giờ đi làm, dùng những máy móc cùng dụng cụ tẩy rửa để lau hành lang bằng đá cẩm thạch, công việc kéo dài đến rạng sáng.
Công việc tuy vất vả nhưng cũng rất tốt, nhất là tiền lương không tệ, không chỉ có thêm tiền trợ cấp, mà còn có tiền ăn khuya. Vì thế, Tiểu Mễ nghỉ việc ở tiệm đĩa CD, ban ngày làm ở nhà sách, buổi tối đến làm vệ sinh ở công ty.
Đồng nghiệp làm ở công ty vệ sinh đa phần là đàn ông trung niên, tuổi cũng hơi cao, mọi người gần như bằng tuổi ba của Tiểu Mễ, ai cũng chất phác, lại luôn chăm sóc Tiểu Mễ.
Kiều và Khải biết việc Tiểu Mễ làm nhân viên vệ sinh thì đối cậu vô cùng bội phục, lại có chút đau lòng. Nhưng Tiểu Mễ ngược lại không hề nghĩ mình khổ cực gì, còn coi đó như là một việc rèn luyện, thậm chí sau một thời gian làm việc, Tiểu Mễ còn cảm thấy thân thể mình trở nên khỏe khoắn hơn.
Lôi Hạo cuối cùng cũng gọi điện cho Tiểu Mễ, mời cậu đi ăn cơm.
Mà Tiểu Mễ hiện tại lại không biết phải đối mặt với anh thế nào, dũng khí đêm hôm đó đã dùng hết rồi, hiện tại quan hệ có bước tiến mới, Tiểu Mệ cảm thấy không biết làm sao để tiếp tục.
Vì thế Tiểu Mễ khéo léo từ chối Lôi Hạo, chỉ nói là mình không có thời gian.
Sau khi buông điện thoại, Lôi Hạo ở ban công đứng lặng thật lâu.
Lôi Hạo cảm thấy trong lòng chua xót, Tiểu Mễ nói không có thời gian? Gần đây… Làm ăn tốt lắm nên không có thời gian sao?
Lôi Hạo nghĩ tới bộ dạng của Tiểu Mễ hôm đó, cậu thực dịu ngoan phục tùng, mặc cho mình bài bố, cảm giác từng ngón tay vuốt lên làn da non mềm của cậu, chạm đến những nơi mẫn cảm của cậu, tiếng rên rỉ mê người, cầm lấy tay mình, yêu cầu càng nhiều, khi cậu muốn hắn đánh sâu vào, đạt tới cao trào thì biểu tình mị hoặc làm cho hắn có khoái cảm chinh phục mãnh liệt… Những điều đó, người khác cũng có thể nhìn thấy sao?
Lôi Hạo hơi hơi nheo mắt lại, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, Lôi Hạo cảm thấy thật giận Tiểu Mễ, tim hắn trở nên hỗn loạn, sau đó liền vội vàng rời khỏi nhà.
Nghĩ đến những đi điều đấy, Lôi Hạo liền đứng ngồi không yên.
Lại một lần nữa đến quán “Mèo Ba Tư”, nơi này vẫn náo nhiệt như cũ. Lôi Hạo dùng ánh mắt sắc bén tìm kiếm xung quanh, thế nhưng thế nào cũng không thấy Tiểu Mễ.
Lôi Hạo thầm nghĩ, có thể hay không đã ra ngoài? Lập tức trong lòng một trận không thoải mái.
Lúc này, một người tiến lại gần hắn, “Di, anh Hạo…”. Ra là Kiều.
Lôi Hạo chẳng còn quan tâm điều gì, vội vàng hỏi, “Tiểu Mễ… Đang ở đâu? Đi nơi nào rồi?”
Kiều mở to hai mắt chằm chằm nhìn Lôi Hạo, “Nó đã không còn làm ở đây nữa, anh Hạo, anh không biết sao?”
Lôi Hạo lập tức ngây dại, “Không làm…”
“Đúng vậy, khi tết đã không còn làm, tính ra đã được… vài tháng rồi đi! Cũng không có quay trở lại, còn nói sẽ không trở về nữa, nó không nói cho anh biết sao?”
Lôi Hạo run rẩy một hồi, lắc đầu.
Kiều thở dài một hơi, “Đột nhiên nói không làm nữa, vốn đâu có dễ, sau mười tám tuổi có thể quang minh chính đại đi làm, lại kiên quyết kiếm việc khác! Kết quả là qua năm mới, trước đêm sinh nhật liền nói với chúng ta sẽ không đến nữa.
”
Lôi Hạo bắt lấy Kiều, hỏi, “Em ấy hiện tại đang làm cái gì?”
“Làm công, đi làm ở tiệm thức ăn nhanh, nhà sách, mệt đến chết cũng chả than một tiếng, hiện tại làm tới hai công việc, mỗi ngày ngủ không được mấy tiếng, bất quá tinh thần không tệ… Ai, cũng không biết nó rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Lôi Hạo lập tức hiểu rõ, cảm ơn Kiều, liền rời khỏi làng chơi.
Về nhà, Lôi Hạo ngồi trên sô pha, tiếp tục suy nghĩ thật lâu.
Thì ra, trước sinh nhật Tiểu Mễ đã rời khỏi làng chơi, vì sao không nói cho hắn biết?
Thế nhưng, cậu thật sự rất dũng cảm, nguyện ý thay đổi, ngược lại chính hắn thì sao, vì sao ngay cả chuyện tình cảm cũng nghĩ đến phức tạp đến thế? Thích cậu, thương cậu, thế mà lại không cho cậu một lời hứa hẹn? Không chịu hứa hẹn, lại đối tốt với cậu, thấy được hi vọng trong mắt cậu thì hắn lại trốn tránh…… Lôi Hạo giơ tay, cho mình một cái tát thật mạnh.
Hắn thật quá đáng! Khi đó nên chấp nhận Tiểu Mễ, nói cái gì không có năng lực, hai người có thể cùng nhau, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Lôi Hạo quyết định đi tìm Tiểu Mễ nói chuyện.
Tiểu Mễ tan ca đêm liền ra trạm xe điện ngầm đón chuyến cuối cùng, sau đó quay về nhà trọ trên đường Bát Lan.
Mới vừa đi tới cửa vào trạm xe, Tiểu Mễ liền thấy một người đứng ở đó không xa, đang nhìn về phía cậu.
Là Lôi Hạo…
Lôi Hạo đi đến trước