Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Cập nhật: 09/06/2024
Tác giả: Mộc Tô Lí
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 13,544
Đánh giá:                        
Tiên hiệp
Huyền Huyễn
Đam Mỹ
Cổ Đại
Linh Dị
     
     

DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN HOÀN CHỈNH

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.

Mười tháng đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian vừa ngắn lại vừa dài.

Đổi từ y phục mỏng ngắn sang  áo khoác dày, mười tháng này cũng trôi qua. Mà mười tháng này dài đằng đẵng bởi vì mỗi đêm tà ma yêu vật đều thường xuyên xuất hiện cho nên có vẻ dần dần gian nan hơn.

_________

Hắn tránh những thành trấn đông người sinh sống, đến một con đường núi vắng vẻ hoang tàn. Mà nơi đó từng là Bất Động  sơn do Tang Phụng ở Lễ các cai quản, dưới chân núi chỉ còn tàn tích của một vài thôn hoang ––– nhà cửa đổ nát từ lâu đã không còn ai ở, mồ mả chồng chất lên nhau, cỏ mọc còn cao hơn  cả nhà.

Hắn vốn nghĩ rằng sẽ không gặp được bất kì sinh vật còn sống nào, không ngờ, ở phía cuối đám cỏ dại lại gặp một cố nhân.

Cho đến bây giờ lại qua mấy chục năm, thật sự lại gặp được. Có điều khi lại gặp nhau, vị cô nương kia đã là lão nhân tuổi xế chiều.

Không chú ý một chút đã là  cả đời của phàm nhân.

Cô nương năm đó vì nhìn thấy thần tiên mà vui mừng nhảy nhỏ năm đó, hiện giờ đã tóc bạc, lưng còng, nhưng vết bớt bên dưới mắt vẫn còn đó, có thể lờ mờ nhận ra được.

Nàng không thể quỳ xuống đứng dậy tự nhiên nữa, ngay  cả khom lưng đứng lên cũng phải vịn vào cái cây bên cạnh.