Chương 1 - Cô Cả Nhà Họ Diệp Bị Vứt Ở Quê
Chương 2 - Tại Sao Chúng Ta.
Chương 3 - “Đi Thôi, Kết Hôn” Hoắc Việt Bách Cười Nhẹ.
Chương 4 - Vì Vậy, Ɱợ Chủ Hoắc Vẫn Không Biết Tôi Là Ai Sao?
Chương 5 - Người Đàn Ông Này Là Hoắc Việt Bách?
Chương 6 - Hoắc Việt Bách Quả Thật Là Là Thuốc Thần Của Cô
Chương 7 - Cô Ɱuốn Bao Nhiêu Tiền Thì Ɱới Chịu Rời Xa Ngài Cửu?
Chương 8 - "Ɱợ Chủ Hoắc Có Yêu Tôi Không?”
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Tôi Cũng Đã Đặt Chỗ Chôn Cất Cho Cô Từ Trước Rồi, Thật Đáng Tiếc.
Chương 11 - Đúng Vậy, Suy Cho Cùng Ɱẹ Của Tôi Cũng Không | Làɱ Người Thứ Ba.
Chương 12 - Tát Vào Ɱặt, Eɱ Gái À Eɱ Thật Sự Có Tài Năng Bẩɱ Sinh
Chương 13 - Đi Con Đường Của Kẻ Thảo Ɱai, Để Kẻ Thảo Ɱai Không Còn Đường Đi Nữa!
Chương 14 - Ngu Thì Đừng Có Nói Chuyện, Hiểu Chưa?
Chương 15 - Cô Là Hacker Thập Tinh
Chương 16 - Hôn Ɱột Cái Để Gia Tăng Tình Cảɱ Vợ Chồng
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Người Đàn Ông Nào Chọc Cô Không Vui?
Chương 19 - Sao Ông Ta Lại Cung Kính Với Diệp Ɱộc Châu Như Vậy?
Chương 20 - Vả Ɱặt, Đây Là Cửa Tiệɱ Của Diệp Ɱộc Châu
Chương 21 - Hoắc Ngạn Lâɱ Ɱất Ɱặt
Chương 22 - Nên Làɱ Cách Nào Ɱới Có Thể Dỗ Dành Phụ Nữ
Chương 23 - Người Đàn Ông Này Có Phải Uống Nhầɱ Thuốc Rồi Không?
Chương 24 - Bà Là Ai?
Chương 25 - Ngài Cửu Bảo Vệ Vợ, Tát Vào Ɱặt! "Bốp.”
Chương 26 - Cắt Lưỡi Kéo Dài Ra
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Ngài Cửu, Buổi Sáng Tốt Lành
Chương 29 - Ngài Cửu, Tôi Thề, Tôi Chỉ Ɱới Đoán Ra Được Người Của Anh Thôi!
Chương 30 - Gài Bẫy Nhà Họ Diệp.
Chương 31 - Ngài Cửu, Trùng Hợp Quá
Chương 32 - Lại Là Nick Phụ
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Đồ Vô Dụng Như Cô Mà Cũng Dám Cũng Đến Tham Gia Thi Thiết Kế Sao?
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Bà Cụ Nhỏ Sao Lại Có Thể Giả Bộ Đáng Thương Như Vậy
Chương 38 - Có Muốn Gặp Đàn Em Hay Không?
Chương 39 - Mợ Chủ Hoắc Muốn Cảm Ơn Tôi Sao?
Chương 40 - Lừa Cô Gái Nhỏ Chủ Động Hôn Anh
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Diệp Mộc Châu Là Vợ Tôi
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Đến Đi Khoác Áo Lót Thật Lên Ya
Chương 68 - Diễn Đàn Tên Thật, Người Mà Cô Bố Trí Sắp Sập Rồi
Chương 69 - Cho Cô Thử Một Cái Tát Xem Có Vang Không
Chương 70 - Làm Cho Thập Tinh Và Đàn Anh Gặp Mặt
Chương 71 - Làm Cho Thập Tinh Và Đàn Anh Gặp Mặt.
Chương 72 - Thông Báo Của Ngài Cửu Chính Là Giấy Thông Báo Của Thần Chết
Chương 73 - Xem Ra Diệp Mộc Châu Thật Sự Chịu Oan Uổng
Chương 74 - Tin Một Kẻ Phế Vật Có Thể Làm Được, Điên Rồi Sao?
Chương 75 - Bà Chủ Hoắc, Cô Khen Người Không Chuẩn Gì Cả
Chương 76 - Anh Việt Bách
Chương 77 - Mẹ Quyết Định, Để Ngưng Tuyết Đến Ở Thủy Nguyệt Vân Sơn
Chương 78 - Phượng Lệnh Trên Người Cô
Chương 79 - Ông Chủ Cửu Hận "Trà Xanh"
Chương 81 - Con Dâu Của Dì Nhất Định Phải Là Cháu
Chương 82 - Lễ Phục Của Star Thiết Kết
Chương 83 - Mặt Dày Thật
Chương 84 - Một Bạt Tai Vào Mặt Diệp Khánh Thy.
Chương 85 - “Không Biết, Thế Thì Ăn Tát Đi”
Chương 86 - Ý Nghĩa Thực Sự Của Cái Tát
Chương 87 - Bất Cứ Lúc Nào Cũng Có Thể Lấy Mạng Cô Ta
Chương 88 - Coi Như Anh Ta Đã Chết Đi
Chương 89 - Có Những Lời Bàn Tán Tôi Không Muốn Nghe
Chương 90 - Thảo Nào Ngài Cửu Chướng Mắt Giản Ngưng Tuyết
Chương 91 - Đúng...Đúng Là Có Một Người Chồng Chưa Cưới
Chương 92 - Đây Không Phải Nơi Cô Có Thể Tới
Chương 93 - Kiếp Sau Đầu Thai Tốt Một Chút
Chương 94 - Anh Ba Vả Mặt
Chương 95 - Em Gái, Xin Lỗi Nhé, Ta Cũng Không Đành Đâu
Chương 96 - Hoắc Việt Bách Tới Gần
Chương 97 - Anh Muốn Giam Lỏng Em Ư?
Chương 98 - Tạm Biệt
Chương 99 - Giận Dỗi Lâu Như Vậy Vẫn Chưa Nguôi Giận Sao
Chương 100 - Cô Ấy Không Vào Tôi Cũng Không Vào
Chương 101 - Chẳng Phải Bà Chủ Hoắc Nói Không Muốn Gặp Tôi Sao?
Chương 102 - Chương 101
Chương 103 - Chủ Động Rời Đi
Chương 104 - Lật Mặt Bắt Đầu
Chương 105 - Người Phá Hoại Lễ Phục
Chương 106 - Lật Mặt, Chân Tướng
Chương 107 - Ăn Một Cái Tát
Chương 108 - Ai Đắc Tội Cô Ấy?
Chương 109 - Vào Danh Sách Đen
Chương 110 - Tôi Chờ Ngài Cửu Trở Về
Chương 111 - Anh... Anh Bách Việt
Chương 112 - Đương Nhiên Là Hôn Ngài Cửu
Chương 113 - Dập Đầu Bồi Tội
Chương 114 - Có Đánh Chết Cô Cũng Đáng
Chương 115 - Kẻ Thứ Ba Mà Cũng Kiêu Ngạo?
Chương 116 - Đồ Nhà Quê
Chương 117 - Xin Cô Tha Thứ Cho Tôi
Chương 118 - Trói Buộc Đạo Đức
Chương 119 - Khuyên Người Ta Rộng Lượng
Chương 120 - Tự Hủy Nhân Duyên
Chương 121 - Mời Bọn Họ Đến Thủy Nguyệt Vân Sơn
Chương 122 - Tới Để Khoe Khoang
Chương 123 - Hóa Ra Đây Là Điều Ngạc Nhiên
Chương 124 - Bí Mật Nhỏ Của Hoắc Việt Bách
Chương 125 - Anh Không Nhìn Thấy Sao
Chương 126 - Ngài Cửu Thật Tốt
Chương 127 - Đừng Nhắc Tới
Chương 128 - Anh Còn Chưa Add Zalo
Chương 129 - Chương 128
Chương 130 - Nhảy Nhót Như Con Hề
Chương 131 - Đó Là Bà Chủ Hoắc
Chương 132 - Chương 131 Nói Xin Lỗi
Chương 133 - Chương 132: Liên Tục Bị Vả Mặt
Chương 134 - Chương 132: Có Phần Thưởng Cho Em
Chương 135 - Cô Là Quán Quân
Chương 136 - Vậy Mà Lại Muốn Người Khác So Tiếng Anh!
Chương 137 - Nộp Bài Thi Trước Tiên
Chương 138 - Thi Được Bao Nhiêu?
Chương 139 - Thật Mất Mặt
Chương 140 - Cùng Xấu Hổ
Chương 141 - Bà Lão Độc Ác
Chương 142 - Bị Ép Quỳ
Chương 143 - Sao Lại Không Chào Hỏi Người Lớn?
Chương 144 - Thư Ký Riêng
Chương 145 - Ngài Cửu Giận
Chương 146 - Anh Cửu Và Bạch Liên Hoa
Chương 147 - Đời Này Cũng Không Nghĩ Tới
Chương 148 - Bác Sĩ Ma
Chương 149 - Ngân Châm Ám Khí
Chương 150 - Tôi Muốn Khiến Cô Cút Đi
Chương 151 - Ngài Cửu Đã Sớm Rơi Vào Rồi
Chương 152 - Em Đừng Như Vậy
Chương 153 - Vạch Trần Bạch Anh
Chương 154 - Vạch Trần Bach Anh (2)
Chương 155 - Trị Trà Xanh
Chương 156 - Tôi Có Diệp Mộc Châu Rồi
Chương 157 - Xem Trò Vui
Chương 158 - Bị Hủy Dung
Chương 159 - Người Hạ Độc Chính Là Bà Hoắc!
Chương 160 - Ác Giả Ác Báo
Chương 161 - Lớp Mặt Nạ Yếu Đuối
Chương 162 - Diệp Mộc Châu Là Người Của Liên Minh Y Học, Quen Biết Với Bác Sĩ Ma?
Chương 163 - Anh Nên Gọi Cô Ấy Một Tiếng Bà Chủ Hoắc
Chương 164 - Người Em Thích Nhất Nên Là Tôi
Chương 165 - Gian Lận Bằng Cách Nào?
Chương 166 - Muốn Cô Xin Lỗi Trước Toàn Trường
Chương 167 - Gây Sự Đi
Chương 168 - Bài Thi Lại Rất Khó
Chương 169 - Điểm Tuyệt Đối
Chương 170 - Ức Chế
Chương 171 - Thái Độ
Chương 172 - Vị Giác Của Cô
Chương 173 - Chỉnh Bạch Anh
Chương 174 - Xảy Ra Chuyện Lớn Trên Facebook
Chương 175 - Một Học Sinh Không Có Khả Năng Kiểm Tra Được Tròn Điểm
Chương 176 - Cuộc Thi Phiên Dịch Quốc Tế Ủng Hộ Quyền Lợi Của Diệp Mộc Châu
Chương 177 - Ông Cảm Thấy Ông Gánh Được Tiếng Xin Lỗi Của Tôi
Chương 178 - Mộc Châu Thách Đấu Chu Chính Hà! Ông Có Dám Nghênh Chiến Không?
Chương 179 - Cuộc Thi Phiên Dịch Bắt Đầu
Chương 180 - Bản Dịch Của Thầy Chu Hay Quá, Diệp Mộc Châu Làm Được Không?
Chương 181 - Mất Mặt, Diệp Mộc Châu Chèn Ép
Chương 182 - Chu Chính Hà Sắp Phát Điên Rồi
Chương 183 - Nick Phụ, Năm Năm Giành Quán Quân
Chương 184 - Nói Đến Chọc Ghẹo Thì Ngài Cửu, Anh Là Nhất
Chương 185 - Đồng Hồ Tình Nhân
Chương 186 - Cô Ấy Là Biên Kích
Chương 187 - Nhân Vật Định Sẵn
Chương 188 - Không Đồng Ý Cho Cô Ta Nhân Vật Này
Chương 189 - Ngài Cửu Đến Giúp Ai
Chương 190 - Đôi Khi Ngài Cửu Vẫn Rất Biết Tán Tỉnh
Chương 191 - Đàn Anh Là Ai? Nhanh Quay Ngựa Lại
Chương 192 - Diệp Mộc Châu Cô Tìm Nhầm Người
Chương 193 - Đàn Anh Chính Là Hoắc Việt Bách
Chương 194 - Hoắc Việt Bạch Là Con Chó! Thật Thơm Quá
Chương 195 - Giới Thiệu Một Chút, Đàn Em Cũng Là Vợ Tôi
Chương 196 - Cướp Đoạt Hết Tất Cả Mọi Thứ Của Hoắc Việt Bách
Chương 197 - Hoắc Việt Bách Thật Sự Là Con Riêng Sao
Chương 198 - Tôi Đang Theo Đuổi Con Gái Lớn Diệp Mộc Châu Của Ông
Chương 199 - Hôm Nay Mày Chết Chắc Rồi
Chương 200 - Diệp Mộc Châu Anh Đã Đến Rồi
Chương 201 - Ai Có Thù Với Diệp Mộc Châu?
Chương 1 - Cô Cả Nhà Họ Diệp Bị Vứt Ở Quê
Chương 2 - Tại Sao Chúng Ta.
Chương 3 - “Đi Thôi, Kết Hôn” Hoắc Việt Bách Cười Nhẹ.
Chương 4 - Vì Vậy, Ɱợ Chủ Hoắc Vẫn Không Biết Tôi Là Ai Sao?
Chương 5 - Người Đàn Ông Này Là Hoắc Việt Bách?
Chương 6 - Hoắc Việt Bách Quả Thật Là Là Thuốc Thần Của Cô
Chương 7 - Cô Ɱuốn Bao Nhiêu Tiền Thì Ɱới Chịu Rời Xa Ngài Cửu?
Chương 8 - "Ɱợ Chủ Hoắc Có Yêu Tôi Không?”
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Tôi Cũng Đã Đặt Chỗ Chôn Cất Cho Cô Từ Trước Rồi, Thật Đáng Tiếc.
Chương 11 - Đúng Vậy, Suy Cho Cùng Ɱẹ Của Tôi Cũng Không | Làɱ Người Thứ Ba.
Chương 12 - Tát Vào Ɱặt, Eɱ Gái À Eɱ Thật Sự Có Tài Năng Bẩɱ Sinh
Chương 13 - Đi Con Đường Của Kẻ Thảo Ɱai, Để Kẻ Thảo Ɱai Không Còn Đường Đi Nữa!
Chương 14 - Ngu Thì Đừng Có Nói Chuyện, Hiểu Chưa?
Chương 15 - Cô Là Hacker Thập Tinh
Chương 16 - Hôn Ɱột Cái Để Gia Tăng Tình Cảɱ Vợ Chồng
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Người Đàn Ông Nào Chọc Cô Không Vui?
Chương 19 - Sao Ông Ta Lại Cung Kính Với Diệp Ɱộc Châu Như Vậy?
Chương 20 - Vả Ɱặt, Đây Là Cửa Tiệɱ Của Diệp Ɱộc Châu
Chương 21 - Hoắc Ngạn Lâɱ Ɱất Ɱặt
Chương 22 - Nên Làɱ Cách Nào Ɱới Có Thể Dỗ Dành Phụ Nữ
Chương 23 - Người Đàn Ông Này Có Phải Uống Nhầɱ Thuốc Rồi Không?
Chương 24 - Bà Là Ai?
Chương 25 - Ngài Cửu Bảo Vệ Vợ, Tát Vào Ɱặt! "Bốp.”
Chương 26 - Cắt Lưỡi Kéo Dài Ra
Chương 27 - Chương 27
Chương 28 - Ngài Cửu, Buổi Sáng Tốt Lành
Chương 29 - Ngài Cửu, Tôi Thề, Tôi Chỉ Ɱới Đoán Ra Được Người Của Anh Thôi!
Chương 30 - Gài Bẫy Nhà Họ Diệp.
Chương 31 - Ngài Cửu, Trùng Hợp Quá
Chương 32 - Lại Là Nick Phụ
Chương 33 - Chương 33
Chương 34 - Đồ Vô Dụng Như Cô Mà Cũng Dám Cũng Đến Tham Gia Thi Thiết Kế Sao?
Chương 35 - Chương 35
Chương 36 - Chương 36
Chương 37 - Bà Cụ Nhỏ Sao Lại Có Thể Giả Bộ Đáng Thương Như Vậy
Chương 38 - Có Muốn Gặp Đàn Em Hay Không?
Chương 39 - Mợ Chủ Hoắc Muốn Cảm Ơn Tôi Sao?
Chương 40 - Lừa Cô Gái Nhỏ Chủ Động Hôn Anh
Chương 41 - Chương 41
Chương 42 - Chương 42
Chương 43 - Chương 43
Chương 44 - Chương 44
Chương 45 - Chương 45
Chương 46 - Chương 46
Chương 47 - Chương 47
Chương 48 - Chương 48
Chương 49 - Chương 49
Chương 50 - Chương 50
Chương 51 - Chương 51
Chương 52 - Chương 52
Chương 53 - Chương 53
Chương 54 - Chương 54
Chương 55 - Chương 55
Chương 56 - Chương 56
Chương 57 - Chương 57
Chương 58 - Chương 58
Chương 59 - Chương 59
Chương 60 - Chương 60
Chương 61 - Chương 61
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Chương 63
Chương 64 - Diệp Mộc Châu Là Vợ Tôi
Chương 65 - Chương 65
Chương 66 - Chương 66
Chương 67 - Đến Đi Khoác Áo Lót Thật Lên Ya
Chương 68 - Diễn Đàn Tên Thật, Người Mà Cô Bố Trí Sắp Sập Rồi
Chương 69 - Cho Cô Thử Một Cái Tát Xem Có Vang Không
Chương 70 - Làm Cho Thập Tinh Và Đàn Anh Gặp Mặt
Chương 71 - Làm Cho Thập Tinh Và Đàn Anh Gặp Mặt.
Chương 72 - Thông Báo Của Ngài Cửu Chính Là Giấy Thông Báo Của Thần Chết
Chương 73 - Xem Ra Diệp Mộc Châu Thật Sự Chịu Oan Uổng
Chương 74 - Tin Một Kẻ Phế Vật Có Thể Làm Được, Điên Rồi Sao?
Chương 75 - Bà Chủ Hoắc, Cô Khen Người Không Chuẩn Gì Cả
Chương 76 - Anh Việt Bách
Chương 77 - Mẹ Quyết Định, Để Ngưng Tuyết Đến Ở Thủy Nguyệt Vân Sơn
Chương 78 - Phượng Lệnh Trên Người Cô
Chương 79 - Ông Chủ Cửu Hận "Trà Xanh"
Chương 81 - Con Dâu Của Dì Nhất Định Phải Là Cháu
Chương 82 - Lễ Phục Của Star Thiết Kết
Chương 83 - Mặt Dày Thật
Chương 84 - Một Bạt Tai Vào Mặt Diệp Khánh Thy.
Chương 85 - “Không Biết, Thế Thì Ăn Tát Đi”
Chương 86 - Ý Nghĩa Thực Sự Của Cái Tát
Chương 87 - Bất Cứ Lúc Nào Cũng Có Thể Lấy Mạng Cô Ta
Chương 88 - Coi Như Anh Ta Đã Chết Đi
Chương 89 - Có Những Lời Bàn Tán Tôi Không Muốn Nghe
Chương 90 - Thảo Nào Ngài Cửu Chướng Mắt Giản Ngưng Tuyết
Chương 91 - Đúng...Đúng Là Có Một Người Chồng Chưa Cưới
Chương 92 - Đây Không Phải Nơi Cô Có Thể Tới
Chương 93 - Kiếp Sau Đầu Thai Tốt Một Chút
Chương 94 - Anh Ba Vả Mặt
Chương 95 - Em Gái, Xin Lỗi Nhé, Ta Cũng Không Đành Đâu
Chương 96 - Hoắc Việt Bách Tới Gần
Chương 97 - Anh Muốn Giam Lỏng Em Ư?
Chương 98 - Tạm Biệt
Chương 99 - Giận Dỗi Lâu Như Vậy Vẫn Chưa Nguôi Giận Sao
Chương 100 - Cô Ấy Không Vào Tôi Cũng Không Vào
Chương 101 - Chẳng Phải Bà Chủ Hoắc Nói Không Muốn Gặp Tôi Sao?
Chương 102 - Chương 101
Chương 103 - Chủ Động Rời Đi
Chương 104 - Lật Mặt Bắt Đầu
Chương 105 - Người Phá Hoại Lễ Phục
Chương 106 - Lật Mặt, Chân Tướng
Chương 107 - Ăn Một Cái Tát
Chương 108 - Ai Đắc Tội Cô Ấy?
Chương 109 - Vào Danh Sách Đen
Chương 110 - Tôi Chờ Ngài Cửu Trở Về
Chương 111 - Anh... Anh Bách Việt
Chương 112 - Đương Nhiên Là Hôn Ngài Cửu
Chương 113 - Dập Đầu Bồi Tội
Chương 114 - Có Đánh Chết Cô Cũng Đáng
Chương 115 - Kẻ Thứ Ba Mà Cũng Kiêu Ngạo?
Chương 116 - Đồ Nhà Quê
Chương 117 - Xin Cô Tha Thứ Cho Tôi
Chương 118 - Trói Buộc Đạo Đức
Chương 119 - Khuyên Người Ta Rộng Lượng
Chương 120 - Tự Hủy Nhân Duyên
Chương 121 - Mời Bọn Họ Đến Thủy Nguyệt Vân Sơn
Chương 122 - Tới Để Khoe Khoang
Chương 123 - Hóa Ra Đây Là Điều Ngạc Nhiên
Chương 124 - Bí Mật Nhỏ Của Hoắc Việt Bách
Chương 125 - Anh Không Nhìn Thấy Sao
Chương 126 - Ngài Cửu Thật Tốt
Chương 127 - Đừng Nhắc Tới
Chương 128 - Anh Còn Chưa Add Zalo
Chương 129 - Chương 128
Chương 130 - Nhảy Nhót Như Con Hề
Chương 131 - Đó Là Bà Chủ Hoắc
Chương 132 - Chương 131 Nói Xin Lỗi
Chương 133 - Chương 132: Liên Tục Bị Vả Mặt
Chương 134 - Chương 132: Có Phần Thưởng Cho Em
Chương 135 - Cô Là Quán Quân
Chương 136 - Vậy Mà Lại Muốn Người Khác So Tiếng Anh!
Chương 137 - Nộp Bài Thi Trước Tiên
Chương 138 - Thi Được Bao Nhiêu?
Chương 139 - Thật Mất Mặt
Chương 140 - Cùng Xấu Hổ
Chương 141 - Bà Lão Độc Ác
Chương 142 - Bị Ép Quỳ
Chương 143 - Sao Lại Không Chào Hỏi Người Lớn?
Chương 144 - Thư Ký Riêng
Chương 145 - Ngài Cửu Giận
Chương 146 - Anh Cửu Và Bạch Liên Hoa
Chương 147 - Đời Này Cũng Không Nghĩ Tới
Chương 148 - Bác Sĩ Ma
Chương 149 - Ngân Châm Ám Khí
Chương 150 - Tôi Muốn Khiến Cô Cút Đi
Chương 151 - Ngài Cửu Đã Sớm Rơi Vào Rồi
Chương 152 - Em Đừng Như Vậy
Chương 153 - Vạch Trần Bạch Anh
Chương 154 - Vạch Trần Bach Anh (2)
Chương 155 - Trị Trà Xanh
Chương 156 - Tôi Có Diệp Mộc Châu Rồi
Chương 157 - Xem Trò Vui
Chương 158 - Bị Hủy Dung
Chương 159 - Người Hạ Độc Chính Là Bà Hoắc!
Chương 160 - Ác Giả Ác Báo
Chương 161 - Lớp Mặt Nạ Yếu Đuối
Chương 162 - Diệp Mộc Châu Là Người Của Liên Minh Y Học, Quen Biết Với Bác Sĩ Ma?
Chương 163 - Anh Nên Gọi Cô Ấy Một Tiếng Bà Chủ Hoắc
Chương 164 - Người Em Thích Nhất Nên Là Tôi
Chương 165 - Gian Lận Bằng Cách Nào?
Chương 166 - Muốn Cô Xin Lỗi Trước Toàn Trường
Chương 167 - Gây Sự Đi
Chương 168 - Bài Thi Lại Rất Khó
Chương 169 - Điểm Tuyệt Đối
Chương 170 - Ức Chế
Chương 171 - Thái Độ
Chương 172 - Vị Giác Của Cô
Chương 173 - Chỉnh Bạch Anh
Chương 174 - Xảy Ra Chuyện Lớn Trên Facebook
Chương 175 - Một Học Sinh Không Có Khả Năng Kiểm Tra Được Tròn Điểm
Chương 176 - Cuộc Thi Phiên Dịch Quốc Tế Ủng Hộ Quyền Lợi Của Diệp Mộc Châu
Chương 177 - Ông Cảm Thấy Ông Gánh Được Tiếng Xin Lỗi Của Tôi
Chương 178 - Mộc Châu Thách Đấu Chu Chính Hà! Ông Có Dám Nghênh Chiến Không?
Chương 179 - Cuộc Thi Phiên Dịch Bắt Đầu
Chương 180 - Bản Dịch Của Thầy Chu Hay Quá, Diệp Mộc Châu Làm Được Không?
Chương 181 - Mất Mặt, Diệp Mộc Châu Chèn Ép
Chương 182 - Chu Chính Hà Sắp Phát Điên Rồi
Chương 183 - Nick Phụ, Năm Năm Giành Quán Quân
Chương 184 - Nói Đến Chọc Ghẹo Thì Ngài Cửu, Anh Là Nhất
Chương 185 - Đồng Hồ Tình Nhân
Chương 186 - Cô Ấy Là Biên Kích
Chương 187 - Nhân Vật Định Sẵn
Chương 188 - Không Đồng Ý Cho Cô Ta Nhân Vật Này
Chương 189 - Ngài Cửu Đến Giúp Ai
Chương 190 - Đôi Khi Ngài Cửu Vẫn Rất Biết Tán Tỉnh
Chương 191 - Đàn Anh Là Ai? Nhanh Quay Ngựa Lại
Chương 192 - Diệp Mộc Châu Cô Tìm Nhầm Người
Chương 193 - Đàn Anh Chính Là Hoắc Việt Bách
Chương 194 - Hoắc Việt Bạch Là Con Chó! Thật Thơm Quá
Chương 195 - Giới Thiệu Một Chút, Đàn Em Cũng Là Vợ Tôi
Chương 196 - Cướp Đoạt Hết Tất Cả Mọi Thứ Của Hoắc Việt Bách
Chương 197 - Hoắc Việt Bách Thật Sự Là Con Riêng Sao
Chương 198 - Tôi Đang Theo Đuổi Con Gái Lớn Diệp Mộc Châu Của Ông
Chương 199 - Hôm Nay Mày Chết Chắc Rồi
Chương 200 - Diệp Mộc Châu Anh Đã Đến Rồi
Chương 201 - Ai Có Thù Với Diệp Mộc Châu?
Cách gọi Sĩ quan hoàn toàn không giống với “trợ lý”.
Ở nước C, phải có quân hàm mới có thể trở thành sĩ quan, huống chi địa vị sĩ quan đã rất cao, Lâm Khiểu Phương lại cam tâm tình nguyện làm trợ lý của Hoắc Bách Việt.
Lâm Khiếu Phương sờ mũi: “Khụ...
. Có điều bà chủ không biết, tôi đã xuất ngũ, bọn họ vẫn có thói quen gọi tôi là sĩ quan, bây giờ tôi chỉ là dân thất nghiệp lang thang, chỉ làm công cho ngài Cửu mà thôi.
”
Diệp Mộc Châu nhướng mày: “Như vậy à?”.
Lâm Khiếu Phương bị câu “Như vậy à?” làm cho thót cả tim, nuốt ngụm nước miếng: “Bà chủ, 4 thì, tôi đưa cô về nhà nha?”
Diệp Mộc Châu gật đầu.
Cuối cùng cũng tiễn được Diệp Mộc Châu đi, Lâm Khiếu Phương mới run rẩy gọi điện thoại: “Ngài Cửu, hình như bà chủ đã phát hiện ra thân phận tôi! Vậy có khi cô ấy sẽ biết anh.
”
Hoắc Bách Việt gõ đầu ngón tay: “Cô ấy ở nhà họ Diệp có bị ức hiếp không?”
Lâm Khiếu Phương: “?”.
Không phải, ngài Cửu, tôi đang nói chuyện quan trọng với anh đó!
Hoắc Bách Việt nhíu mày: “Rốt cuộc có bị ức hiếp hay không?”
Lâm Khiếu Phương: ".
.
”
Giọng nói ở đầu bên kia chợt cao lên: “Vậy mà cậu lại để cô ấy bị ức hiếp? Rốt cuộc tôi để cậu đến nhà họ Diệp để làm gì? Cậu còn muốn tiền lương không?”
“.
.
.
” Lâm Khiếu Phương thấy nghi ngờ cuộc đời.
Không phải, bà chủ thông minh như vậy, cái thân phận mà ngài Cửu muốn che giấu, anh ta có thể đoán được là không còn dùng được bao lâu nữa rồi.
Vậy mà.
.
. Ngài Cửu không hề lo lắng chút nào?
“Với cả sau khi cô ấy biết cậu đến giúp cô ấy, có nói cái gì hay không?” Hoắc Bách Việt mất kiên nhẫn.
Lâm Khiếu Phương khó hiểu: “Có đó, bà chủ nói cảm ơn tôi”
Hơi thở Hoắc Bách Việt chợt nặng nề: “Cảm ơn cậu? Chỉ cảm ơn cậu?”
Lâm Khiểu Phương: “Đúng vậy, chuyện này có vấn đề gì sao?”
“Là tôi bảo cậu đi giúp đỡ, cô ấy không cảm ơn tôi, ngược lại cảm ơn chạy chân vặt là cậu? Lâm Khiếu Phương, tôi cảm thấy tiền lương của cậu đúng là nên giảm đi thôi”
Lâm Khiểu Phương: “.
”
Thư ký nói anh ta gần vua như gần cọp quả nhiên không sai!
Bây giờ anh đã tán đồng với lời nói của bà chủ, ngài Cửu chính là tên khốn!
Sao lại có tên đàn ông khốn thế nhỉ?
“Đúng rồi ngài Cửu” Lâm Khiếu Phương còn nghĩ đến một chuyện, làm một trợ lý, tuy rằng anh ta cảm thấy ông chủ nhà mình rất khốn khiếp, nhưng vẫn cần phải nhắc nhở.
“Cố vấn Trương Lệ vừa bị cách chức lần trước dường như
không cam lòng, muốn về trường học tìm bà chủ gây phiền phức. Anh xem, tôi có cần đến giúp không?
Đầu ngón tay Hoắc Bách Việt hơi khựng lại, ngay sau đó nhìn vào di động.
Lâm Khiếu Phương giúp cô, cô cảm ơn Lâm Khiếu Phương mà không cảm ơn anh.
Vậy mà còn muốn để anh ta đi giúp đỡ sao? Nằm mơ đi! “Tôi không muốn giúp đỡ những người không cảm ơn tôi”
Hoắc Bách Việt nói chầm chậm: “Có điều mấy ngày gần đây tôi muốn đến đại học Thanh Kiều thị sát, cậu xem khi nào Trương Lệ đến trường học, thì lúc đó cút đến đây lái xe cho tôi”.
Lâm Khiểu Phương: ".
.
”
Không phải chứ, ngài chỉ cần trả lương cho thầy giáo là được, cần gì phải thị sát chứ?
Lại còn trùng hợp như vậy, cứ một hai phải lựa lúc có người đến gây phiền phức cho bà chủ.
Qua mấy ngày.
Hợp đồng của nhà họ Diệp đã bị mất, tập đoàn Diệp Thị nhất thời rơi vào khó khăn, Diệp Gia Trường đi cầu xin khắp nơi, Hoắc Ngạn Lâm cũng ngựa không dừng vó chuẩn bị giúp nhà họ Diệp.
Nhưng dường như không có bất kỳ hiệu quả gì.
Diệp Mộc Châu vuốt súng trong túi, nhớ lại Giản Nguyên Bác đã gọi Lâm Khiếu Phương là “Sĩ quan Lâm”.
Cô đã điều trang mạng lưới hacker, người có thể trở thành sĩ quan không quá nhiều, hơn nữa trong những người xuất ngũ không có ai tên là Lâm Khiếu Phương.
Cô không tra ra chứng minh thân phận minh Lâm Khiếu Phương cũng đủ thần bí, người thần bí như vậy lại là trợ lý Hoắc Bách Việt.
Hơn nữa cây súng này, cho dù là người trong giới nhà giàu muốn có cũng rất khó, vậy mà Hoắc Bách Việt lại đưa cho cô dễ như trở bàn tay, không thể không làm cô nghi ngờ, Hoắc Bách Việt vẫn còn một thân phận đang được che giấu.
Là gì nhỉ.
.
. .
Diệp Mộc Châu híp mắt lại, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rất hay ho.
“Ồ? Đó là ai? Sao mà cả người lại bị thương vậy?”
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng bàn tán của một vài nữ sinh.
Diệp Mộc Châu vừa đến trường học, sau khi đi vào cổng trường, vốn đang định đi đến lớn học, thì ngay lúc này có một người phụ nữ như phát điện đột nhiên xông về phía Diệp Mộc Châu.
.
.
“Bạn học Diệp, xin cô tha cho tôi đi, tôi còn trẻ, tôi không muốn chết đâu, bạn học Diệp, cầu xin cô!
”
Diệp Mộc Châu nhíu mày. Có người nhận ra người này: “Đây là Trương Lệ mà!
” “Trời ơi, đó là cố vấn Trương sao? Sao lại thành thế này?”
“Cô ta bị cách chức vì chuyện của Diệp Mộc Châu, từ đó không đến trường học, mới hai tuần không gặp, sao lại biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ vậy?”