Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!

Bà Xã Muốn Trốn Tôi Sao? Mơ Đi!

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Pơry Susu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 250,456
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Tối đến , tôi ngồi trên sô pha coi phim thì từ cửa có người đi vào :- Anh là... Khắc Anh đúng không ? - tôi ngước nhìn và phát hiện anh ta có đeo khuyên tai mà Khắc Hàn không thích những thứ đó

- Anh đến đón em đến chỗ Khắc Hàn ! - Khắc Hàn nói dịu dàng

- Nhưng tôi không có nghe gì từ anh ấy ! - tôi nhìn anh nghi ngờ

- Em xem điện thoại đi , cậu ấy đã nhắn tin cho em rồi đấy ! - Khắc Anh mỉm cười dịu

- Vậy à .

.

. Vậy đi ! - tôi kiểm tra điện thoại rồi theo anh ra xe

Chiếc xe chạy theo hướng phía tây ngoại ô , đang chạy xe thì phía sau có vào chiếc xe đuổi theo . Tôi hỏi hoảng thì Khắc Anh nói nhẹ :

- Em ngồi cho chắc nhé ! Mọi việc cứ để anh lo !

Tôi nhìn anh chăm chú .

. Cảm giác này là sao ?.

.

. Đang suy nghĩ tôi thấy anh lấy trong cốp xe ra một khẩu súng đưa ra cửa kính và bắn .

. Tôi hơi lo lắng cho anh .

. Nhưng .

. Đây là sao ? .

.

. Chiếc xe chạy tới khu rừng phía Tây , tôi thấy Khắc Hàn đang đứng dựa vào xe .

.

- Khắc Hàn ! - tôi chạy tới anh

- Em mau theo anh !

Cả ba chúng tôi chạy vào rừng thì < Pằng > tiếng súng nổ lên , Khắc Anh ôm lấy tôi cào lòng .

. Tôi ngước lên nhìn anh .

.

- Không ngờ em lại chạy tới đây ? Anh chờ em lâu rồi đấy , Hàn ! - Trương Vũ bước ra , trên tay là khẩu súng

- Anh muốn gì ? - Khắc Hàn che người tôi lại

- Những người không lưu được , em nên để họ đi ! Đơn giản thôi , anh muốn mạng cô ta ! - Trương Vũ nhìn tôi

- Đơn giản vậy sao ? - Khắc Anh nhếch môi

- Đúng vậy , cậu là anh trai Hàn sao ? - Trương Vũ khẽ cười

- Đại ca đừng nói nhiều với chúng ! Để em ! - tên A Báo la giơ súng hướng tôi

< Pằng > tôi hoảng hốt , Khắc Anh ôm lấy tôi , máu ở lưng anh chảy ra .

.

. Khắc Anh nhìn tôi đơ đẫn , tay anh chạm vào má tôi :

- Anh yêu em !

Bàn tay buông lơi , anh rơi xuống vực thẩm phía sau . Tôi ngơ ngác ra , chạy đến vách vực :

- Khắc Anh !

!

!

!

!

! - tôi gào thét

- Theo như xã đoàn , một mạng đền một mạng , đại ca , anh vừa lòng chưa ? - Khắc Hàn lạnh lùng nhìn Trương Vũ

- Ai kêu mày bắn hả ? Thằng khốn !

Trương Vũ hét lên rồi giơ xuống bắn vào đầu tên A Báo . Khắc Hàn cúi người đỡ tôi đi ra xe , Khánh Thiên cúi đầu :

- Anh Hàn , xin lỗi !

Tôi ngồi lên xe , nước mắt cứ rơi xuống .

. Tim đau nhói lại .

. Người đó đã chết sao ?

- Khắc Hàn .

. Có thật Khắc Anh chết không ? Anh cho người tìm đi ! - tôi bắt lấy tay anh

- Anh sẽ cho người tìm , nhưng xác suất sống khi rơi xuống vực là rất hiếm ! - Khắc Hàn nói nhẹ

- Anh ấy không thể chết ! - tôi ôm lấy đầu

- Em nghĩ nhiều rồi ! Với lại , có anh ở đây em lo gì ? - Khắc Hàn lấy xe

Tôi nhìn anh rồi im lặng . Tôi quay về nhà , bước vào phòng .

- Em đi tắm rồi nghỉ ngơi đi ! Anh sẽ cho người đi tìm ! - Khắc Hàn mở cửa ra nói

- Vâng !

Khắc Hàn đóng cửa lại . Tôi ngồi lên giường , nhìn sang tấm hình bên cạnh .

. Nước mắt lại rơi xuống .

. Tôi đang khóc vì Khắc Anh sao .

. Nhưng chả phải Khắc Hàn còn sống tôi nên vui hơn chứ.

. Nhưng sao nước mắt nó cứ rơi , tim tôi nó cứ đau thế này .

.

.

Được 1 tháng sau , chúng tôi vẫn chưa có tin tức gì của Khắc Anh , nhưng tôi cảm nhận Khắc Hàn rất khắc so với trước , anh cứ đi sớm về khuya và né tránh tôi khi tôi hỏi về Khắc Anh .

Tối đến , chiếc xe của anh chạy vào nhà . Tôi liền đứng trước cửa chờ anh :

- Anh về rồi à ! - tôi mỉm cười

- Anh về rồi , sao em không ngủ ? Như thế không tốt cho em bé đâu ! - Khắc Hàn nhìn tôi

Tôi ngước lên nhìn anh , nhìn vào đôi mắt đấy .

. Nhưng sao cảm giác này .

. Nó không hề mãnh liệt gì cả .

. Tôi bước chân đến ôm lấy eo anh .

. Cả hơi ấm của anh .

. Cũng thay đổi .

. Tôi buông anh ra :

- Anh .

.

. Không phải là Khắc Hàn ! - tôi nhìn anh nói chắc nịch

- Em nói gì vậy ? Anh là Khắc Hàn , chồng em đây ! - Khắc Hàn nhìn tôi lúng túng

- Không .

. Anh không phải ! Khắc Hàn , không thể để cho anh trai mình có việc như vậy ! - tôi lùi về sau

- Tiểu Hạ .

.

. Bình tĩnh đi em !

- Anh nói đi ! Có thật không ? - tôi la

- .

.

.

. Đúng ! Anh là Khắc Anh !

Tôi hoảng hốt , thế người rơi xuống vực .

. Là Khắc Hàn sao ? .

. Tôi ngất đi .

.

Lúc tôi tỉnh lại , là nằm trong căn phòng bệnh viện . Bên cạnh là Khắc Anh đang nắm tay tôi :

- Em tỉnh rồi !

- Sao ? Sao anh có thể lừa dối em như vậy ? Sao có thể bỏ rơi em như vậy ? - tôi nắm lấy tay anh khóc to

- Tiểu Hạ , bình tĩnh ! Em phải lo cho em bé nữa ! - Khắc Anh ôm lấy tôi

- Sao lại có thể như vậy ? .

. Anh đã hứa rồi mà ! - tôi rơi nước mắt

Tay tôi siết lại .

. Nếu không phải tại người đó thì Khắc Hàn không chết .

. Nếu không tại người đó dồn ép thì Khắc Hàn không phải làm như vậy .

. Nếu không phải người đó thì có lẽ chúng tôi là gia đình luôn hạnh phúc và chờ đợi em bé ra đời .

. Đúng ! Tại người đó mà tôi mất đi anh ấy .

.

- Đưa cho em điện thoại ! - tôi nói lạnh

- Đây ! - Khắc Anh lo lắng

Tôi bấm một dãy số rồi chờ :

- Anh ba , đến bệnh viện S&R đi !

Một lúc sau , Minh Phong đã đến . Tôi đã thay ra một chiếc váy nhẹ rồi nhìn anh :

- Mau đưa em qua bên Mỹ đi !