Chương 25: Đường Cùng
-----
8 giờ 30 phút, Vương Chân Mai bắt đầu đi làm.
Kiều Tiểu Tranh cuối cùng cũng hồi sức lại, có thể trở về hình dạng con người. Cô cùng Chu Ngư đi theo Vương Chân Mai vào xưởng, cả hai đều đội mũ bảo hộ và mặc đồng phục. Đồng phục của Chu Ngư khác với hai người họ, trông giống như của tổ sửa chữa máy móc.
Vương Chân Mai đứng trước cửa xưởng, một lúc lâu vẫn không nhúc nhích.
Bên trong xưởng, dây dợ đủ loại màu sắc giăng kín, máy dệt màu bạc sáng bóng, thoảng qua còn có mùi dầu máy. Vương Chân Mai chậm rãi bước vào, giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào một sợi chỉ. Thời gian dường như ngừng trôi, ba mươi năm tuổi xuân như bị một lưỡi dao sắc lẹm cắt đứt.
Từ xa, quản đốc xưởng Văn Song bước tới, cười nói: "Mai Tử, đang ngẩn ngơ gì thế?!
"
Vương Chân Mai nhìn thấy cô ấy, không khỏi ngỡ ngàng. Lúc này, Văn Song vẫn là dáng vẻ của một cô gái hai mươi lăm tuổi. Nhìn thấy Vương Chân Mai, Văn Song cười ngọt ngào. Kiều Tiểu Tranh không hiểu chuyện gì xảy ra, vội kéo kéo tay áo cô. Vương Chân Mai sực tỉnh, lập tức cười nói: "Chào chị, Văn quản đốc.
"
Văn Song nói: "Mau vào làm việc đi. Hai tháng tới khối lượng công việc khá căng đấy.
"
Vương Chân Mai đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi tới vị trí làm việc của mình. Kiều Tiểu Tranh theo sau, mọi thứ trong mắt cô đều là dây chuyền và máy móc. Cô nhăn mặt nhỏ giọng nói: "Chị Mai, cái này em không biết làm đâu…"
Vương Chân Mai giải thích: "Vị trí của chị là thợ chắn xe, còn em là thợ thay ống chỉ. Chủ yếu là thay ống chỉ rỗng và nối lại sợi đứt...
.
" Cô vừa nói vừa nhanh nhẹn hướng dẫn Kiều Tiểu Tranh cách nối sợi đứt. Công việc không quá phức tạp, Kiều Tiểu Tranh xem qua một lúc, dù còn lóng ngóng nhưng tạm thời làm theo được.
Chu Ngư đứng quan sát các máy móc, không lâu sau có người gọi anh tra dầu cho máy dệt.
Vương Chân Mai vừa tập trung làm việc vừa để ý Kiều Tiểu Tranh. Cô cảm thấy công việc này cũng khá thú vị.
Một lát sau, khi đã bớt luống cuống, Kiều Tiểu Tranh bắt đầu trò chuyện với Vương Chân Mai: "Quản đốc ở xưởng này thân với chị lắm hả?"
Vương Chân Mai trả lời: "Cô ấy tên Văn Song, trước đây… giống như chị ruột của chị vậy.
"
Kiều Tiểu Tranh hỏi tiếp: "Trước đây? Sau đó cãi nhau à?"
Vương Chân Mai im lặng. Quản đốc xưởng Văn Song lại đi tới, nhìn sợi đứt mà Kiều Tiểu Tranh vừa nối, nói: "Mai Tử, rảnh thì làm cho con gái chị một cái váy nhé. Nó chỉ thích đồ em làm thôi.
"
Vương Chân Mai mỉm cười đồng ý. Kiều Tiểu Tranh kinh ngạc hỏi: "Chị Mai, chị còn biết may đồ nữa à?"
Trong giọng nói của Vương Chân Mai hiếm khi mang theo chút tự hào: "Chuyện nhỏ mà. Em không thấy trong ký túc xá của chị có máy may à? Để chị Mai làm cho em một cái váy nhé!
"
Chu Ngư, đang tra dầu cho máy dệt gần đó, nói: "Chị nhất định phải kịp làm váy cho con gái cô ấy.
"
Vương Chân Mai ngạc nhiên: "Hả? Năm đó đúng là chị đã hứa làm váy cho con gái Văn Song, tên là Cảnh Cảnh. Nhưng lúc rời đi vội quá, không kịp làm. Bây giờ, con trai Cảnh Cảnh cũng sắp vào cấp hai rồi, có làm nữa cũng có ý nghĩa gì đâu?" Khi mới vào xưởng, cô còn có chút mơ hồ, nhưng giờ đã hoàn toàn hiểu ra. Đây chỉ là một thế giới nhỏ nằm trong ký ức của cô.
Những người đồng nghiệp này, dù giờ ít liên lạc, nhưng không phải hoàn toàn không biết tin tức gì về nhau. Nhiều người trong số họ, cũng giống như Vương Chân Mai, đã kết hôn sinh con, thậm chí có người cháu đã lớn khôn.
Chu Ngư nói: "Những thứ này rất có khả năng đều là manh mối thông qua các góc thời gian. Đừng chủ quan.
"
Vương Chân Mai chỉ biết gật đầu đáp: "Tôi biết rồi, tan làm về sẽ làm ngay.
"
Chu Ngư xách thùng dầu máy cùng ống nhỏ giọt, chậm rãi rời xa. Đợi anh đi khỏi, Vương Chân Mai mới hỏi: "Tiểu Kiều, bao giờ tôi mới được gặp chồng mình?"
Kiều Tiểu Tranh đáp: "Em không biết, chị Mai ơi, xin lỗi chị, em chỉ là người mới.
"
Vương Chân Mai lắc đầu, kể từ khi đến đây, không biết có phải do thay đổi ngoại hình không, mà tính cách của cô dường như dịu dàng hơn hẳn. Kiều Tiểu Tranh hỏi: "Chị rất muốn gặp anh ấy sao?"
Vương Chân Mai không trả lời.
Kiều Tiểu Tranh tiếp lời: "Nhưng… chẳng phải anh ấy có người phụ nữ khác bên ngoài sao?"
Vương Chân Mai lúc này mới nói: "Thật ra… cái người phụ nữ đó chẳng là gì cả. Vài năm trước, lúc làm ăn khấm khá, bên cạnh anh ấy đầy rẫy phụ nữ. Nào là thư ký, nào là con nuôi, nhưng thực ra chẳng qua chỉ là mấy con tiện nhân.
.
.
"
Gương mặt cô lại hiện lên vẻ dữ tợn, nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy vẻ trẻ trung như hoa của Kiều Tiểu Tranh trước mắt, cô lại không nói tiếp được.
Kiều Tiểu Tranh lặng lẽ lắng nghe. Cuối cùng, cô tiếp tục tâm sự: "Những năm gần đây, làm ăn ngày càng khó khăn. Thế mà anh ta vẫn không bỏ được thói cờ bạc, gái gú. Hết tiền lại mang cửa hàng đi thế chấp. Năm ngoái, tiền cho con gái đi du học là chị với mẹ chị vay mượn khắp nơi. Vậy mà anh ta lại lén lút với con tiện nhân Phương Tiểu Vũ kia sinh ra một đứa con trai! Không chỉ mua nhà cho cô ta, mà còn chuyển nhượng luôn một cửa hàng cho cô ta! Chị thực sự không chịu nổi!
"
Nước mắt cô rơi xuống, đọng lại trên sợi chỉ: "Anh ta còn đòi ly hôn với chị! Chửi chị là con gà không biết đẻ trứng! Chị thực sự muốn con tiện nhân đó chết đi!
"
Kiều Tiểu Tranh nói: "Nhưng chị không nên cắt ống dẫn gas nhà cô ta. Nếu cô ta chết, chị sẽ thành kẻ giết người đấy.
"
Vương Chân Mai lau nước mắt, nghiến răng nói: "Cô ta đáng chết mà! Đáng đời cô ta! Chỉ là chồng chị biết chuyện này, lại lấy đó để uy hiếp chị ly hôn. Nếu không, anh ta sẽ đi báo cảnh sát!
" Cuối cùng, cô thẫn thờ nói: "Chị không muốn ngồi tù.
"
Kiều Tiểu Tranh cảm thấy hơi khó xử: "Chị đến tìm anh Chu để thay đổi quyết định, là vì không muốn ly hôn với chồng sao?"
Vương Chân Mai đáp: "Suốt cả đời chị đã bỏ ra, làm sao có thể ly hôn?! Hơn nữa nếu chị ly hôn, con gái chị sẽ ra sao?!
"
Kiều Tiểu Tranh nói: "Chị.
.
. cái này thì.
.
.
" Vương Chân Mai mắt đỏ hoe, nhìn cô. Cô nói: "Chị giữ một đống phân, người khác đến tranh ăn, chị không chỉ không cho, còn muốn giết chết người đó để mình có thể ăn cả đời.
"
.
.
.
.
.
Vương Chân Mai bị so sánh này làm tức giận: "Em chỉ là một cô gái chưa hiểu chuyện thôi, em biết cái gì mà nói! Chị giữ gìn gia đình của mình, có gì sai? Chị không muốn ly hôn để người khác cười vào mặt! Cũng không muốn con gái chị mất cha!
"
Kiều Tiểu Tranh nói: "Nhưng con gái chị đã sớm mất cha rồi.
"
Vương Chân Mai ngẩn người, một lúc lâu, đột nhiên la lên: "Im miệng! Anh ta vẫn là chồng chị, cô ta sinh con trai thì sao? Cô ta vẫn là tiểu tam!
"
Mọi người trong xưởng đều nhìn sang, Kiều Tiểu Tranh không dám chọc giận cô nữa, Chu Ngư bước nhanh tới, nhíu mày nói: "Im lặng!
"
Vương Chân Mai ngồi xuống, không ai nói chuyện với ai nữa, cô không tiếp tục nói chuyện với Kiều Tiểu Tranh nữa.
Kiều Tiểu Tranh cũng hiểu rõ cô ấy là khách hàng, không thể làm mất lòng, cả hai im lặng làm việc suốt một buổi.
Khi bước ra khỏi xưởng, Vương Chân Mai im lặng quan sát những đồng nghiệp đi qua. Chu Ngư vừa lau tay vừa bước tới. Kiều Tiểu Tranh hỏi: "Chúng ta nên tìm nơi nào để vào góc thời gian của kẻ ác?"
Chu Ngư trả lời: "Vụ này không có người chết, độ nguy hiểm không cao, nhưng cũng không dễ giải quyết nhanh được. Hơn nữa còn có hai người biết chuyện, phải đợi Hạ Nhất Sơn giải quyết chuyện của Trương Đạt, khi đó mới có tiến triển ở đây.
"
Kiều Tiểu Tranh nói: "Vậy là chúng ta phải làm việc ở nhà máy dệt mỗi ngày sao?"
Chu Ngư nhìn cô, hỏi: "Em không thích sao?"
Kiều Tiểu Tranh xoa đầu, nói: "Cũng không phải là không thích. Em chỉ thấy mỗi ngày lặp đi lặp lại như vậy, chẳng có tiến triển gì, thấy hơi chán.
"
Chu Ngư nói: "Đây là góc thời gian của Vương Chân Mai, chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, sẽ không cần làm việc nữa.
"
Kiều Tiểu Tranh lập tức hiểu ra, nói: "Vậy chúng ta có thể vào góc thời gian của chồng cô ấy sao? Không biết bên đó sẽ thế nào.
"
Chu Ngư nói: "Có thể qua đó xem thử.
"
Nói xong, anh quay đầu lại nói với Vương Chân Mai: "Nơi này rất an toàn, chị có thể sống như thói quen trước đây. Nhưng nhớ kỹ, thứ nhất, không được rời khỏi nhà máy. Thứ hai, chiếc váy mà quản đốc xưởng giao làm, nhất định phải hoàn thành càng sớm càng tốt. Thứ ba, đi làm đúng giờ, nếu thật sự không muốn đi, có thể xin phép nghỉ. Tuyệt đối không được trốn việc. Không được trộm cắp, cướp bóc, hoặc giết người. Những hành vi vi phạm sẽ khiến chị gặp nguy hiểm.
"
Vương Chân Mai vẫn chưa yên tâm, hỏi: "Vậy… các người… sẽ không ở lại đây cùng tôi sao?"
Chu Ngư nói: "Không cần thiết. Nhớ lời tôi vừa nói, nếu vi phạm bất kỳ điều nào, tôi không đảm bảo chị sẽ còn sống để ra khỏi đây.
" Nói xong, anh rời khỏi ký túc xá trước tiên.
Kiều Tiểu Tranh nhanh chóng theo sau, Vương Chân Mai quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi.
Con gái trẻ trung có khác, lúc nào cũng dễ dàng thu hút ánh mắt đặc biệt của đàn ông.
Cô chậm rãi đi ra ban công, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Bên cạnh nhà máy là một phân xưởng khác, nhưng giờ đây, dù ống khói của phân xưởng đó vẫn bốc khói, những làn khói lại đứng yên, như thể đã đông cứng lại giữa không trung.
Vương Chân Mai biết lời của Chu Ngư không hề nói quá. Dù rất muốn nhìn thấy cha mẹ mình ở nhà, nhưng cô không dám rời khỏi đây. Chỉ hy vọng Chu Ngư và Kiều Tiểu Tranh có thể nhanh chóng đưa chồng cô đến.
Cô ngồi xuống trước máy may, nhớ lại ba mươi năm trước, khi cô từng hứa sẽ may một chiếc váy cho con gái của Văn Song, bé Cảnh Cảnh. Khi đó, quan hệ giữa hai người còn rất tốt, và Cảnh Cảnh vẫn luôn gọi cô là "dì Mai".
Cô cúi đầu, cẩn thận chọn vải. Đã nhiều năm không chạm vào máy may, cô nghĩ rằng mình đã quên hết mọi thứ. Nhưng khi cầm vải trong tay, cảm giác quen thuộc dường như trở lại.
Cô chậm rãi vuốt ve chiếc kéo, cái đinh ghim trên bàn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
---
Kiều Tiểu Tranh đi theo Chu Ngư đến cổng nhà máy, Chu Ngư đột nhiên biến thành một chú chó nhỏ. Kiều Tiểu Tranh hỏi: "Em cũng phải biến hình sao?"
Chu Ngư nói: "Chúng ta không phải người trong nhà máy này. Nếu đi qua bình thường, sẽ bị bảo vệ phát hiện. Nói chính xác hơn, phải vượt qua góc thời gian này mới có thể tiến vào góc thời gian khác. Nhưng nếu biến thành động vật, họ sẽ không ngăn cản.
"
Kiều Tiểu Tranh hiểu ra, nhưng vẫn không hết sợ hãi với con mèo lớn hôm trước. Cô nhìn xung quanh, thấy con mèo thật sự không có ở đây, liền biến thành một con chuột, không dừng lại mà lao nhanh ra ngoài.
Chu Ngư suốt quá trình không hề nhắc nhở, cẩn thận là một thói quen tốt, hy vọng cô ấy có thể giữ được điều này. Nếu như vậy, việc chịu chút khổ cũng xem như đáng giá.
Kiều Tiểu Tranh vừa bước ra khỏi cổng nhà máy dệt, cả người liền sững sờ.
Bên ngoài là một con phố đi bộ sầm uất, phía trước, dưới cột cờ đỏ là một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch. Dưới bức tượng có khắc tên đường: "Phố Đi Bộ Sáng Hải.
" Nhìn cách ăn mặc của mọi người xung quanh, so với hiện tại không khác biệt là mấy, chỉ có các yếu tố thời trang là hơi thay đổi.
Dù Kiều Tiểu Tranh có ngây thơ thế nào, cô cũng hiểu rõ rằng điều này hoàn toàn không thể xuất hiện bên cạnh một nhà máy dệt từ năm 1988. Cô nói: "Đây là… góc thời gian của Trương Đạt sao?"
Âm thanh xung quanh ồn ào, Chu Ngư vẫn chưa trở lại hình người, anh dẫn cô lẻn vào bụi hoa gần đó. Hai người ngồi thụp xuống giữa những tán cây, thông qua lá hoa quan sát thế giới bên ngoài. Anh đáp: "Đúng vậy.
"
"Nhưng… tại sao không thấy Tiểu Hạ Tổng và mọi người?" Kiều Tiểu Tranh bối rối hỏi.
Xung quanh toàn là các cửa hàng san sát nhau, phần lớn là cửa hàng bán quần áo, chủ yếu là đồ nữ. Trong lòng Kiều Tiểu Tranh mơ hồ cũng đã hiểu ra, chồng của Vương Chân Mai, Trương Đạt, trước đây từng kinh doanh buôn bán quần áo. Góc thời gian của ông ta ở đây cũng không có gì lạ.
Chỉ là không biết phải làm thế nào để tìm được ác thân của ông ta ở nơi này. Cô đang quan sát thì Chu Ngư nói: "Góc thời gian có từ hai người biết chuyện trở lên sẽ rất khác so với góc thời gian chỉ có một người. Ở đây, tất cả mọi người đều có thể giao tiếp bình thường với nhau.
"
Kiều Tiểu Tranh nói: "Nói cách khác, nếu có tiền, thật sự có thể mua đồ từ những cửa hàng này sao?"
Chu Ngư gật đầu: "Đúng vậy. Cũng có thể trộm cắp hoặc cướp bóc, nhưng nếu bị bắt hoặc bị người khác nhận ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Khi đó sẽ kích hoạt các sự kiện không xác định.
"
Kiều Tiểu Tranh hỏi: "Nếu vậy, chúng ta làm sao phân biệt được Trương Đạt và Đại sư đã dẫn ông ta vào đây?"
Chu Ngư đáp: "Chỉ dựa vào vẻ bề ngoài thì không thể phân biệt. Việc góc thời gian này hình thành đã cho thấy rằng Trương Đạt nhất định đã được Đại sư dẫn vào đây. Nhưng đối phương cũng rất cẩn thận, họ vẫn chưa tìm được người.
"
Kiều Tiểu Tranh lần đầu tiên cảm thấy xung quanh đầy rẫy nguy hiểm: "Họ chắc chắn phải nhận ra Trương Đạt chứ.
"
Chu Ngư đáp: "Nhận ra thì chắc chắn, nhưng không được kinh động. Theo thông tin chúng ta có, lần này người nhận vụ Trương Đạt hẳn là Vinh Nghiệp. Linh vật hộ mệnh của hắn là ngựa.
"
Cái tên này, Kiều Tiểu Tranh đã từng thấy trong các bài viết phổ biến kiến thức trên diễn đàn. Chính là Mã Đại Sư.
Cô nói: "Linh vật hộ mệnh là ngựa… giả dạng như vậy hẳn rất khó nhỉ?"
Chu Ngư nói: "So với một số linh vật khác thì đúng là khó hơn chút. Nhưng đối với Vinh Nghiệp, e rằng cũng không thiếu cách.
" Nói đến đây, anh chỉ sang bên cạnh. Con phố đi bộ để thu hút sự chú ý đã xây dựng một khu vui chơi nhỏ.
Kiều Tiểu Tranh nhìn theo hướng anh chỉ, bên trong có rất nhiều ngựa gỗ. Cô ngạc nhiên: "Ngựa gỗ cũng tính sao?"
Quả nhiên không lâu sau, trên con phố nhộn nhịp người qua lại, Hạ Nhất Sơn và Hạ Nhất Thủy dẫn theo một người đàn ông trung niên bước ra. Chu Ngư ra hiệu cho họ, ba người cùng tiến vào một mái che nhỏ phía sau con phố.
Chu Ngư trở lại hình người, hỏi: "Tình hình thế nào?"
Hạ Nhất Sơn đáp: "Đừng nhắc nữa, thằng nhãi Vinh Nghiệp này, vừa vào đã phát hiện ra nơi này nối liền với góc của Vương Chân Mai. Hắn lập tức nhận ra mình bị lừa, bây giờ trốn khắp nơi chơi trò trốn tìm với chúng ta, cứ không chịu lộ mặt. Đến cả Trương Đạt cũng mặc kệ.
" Nói xong, anh dùng cằm chỉ về phía người đàn ông trung niên bên cạnh.
Trương Đạt vừa nhìn thấy Kiều Tiểu Tranh, ánh mắt lập tức sáng lên, đưa tay ra: "Tôi là Trương Đạt, không biết quý danh của cô là gì?"
Kiều Tiểu Tranh vừa từ chỗ Vương Chân Mai tới, ấn tượng với ông ta gần như bằng không. Nhưng đối phương là khách hàng, cũng không thể làm ngơ. Cô vừa định đưa tay ra, thì tay của Chu Ngư đã vươn tới. Anh bắt tay với Trương Đạt, ông ta liền hét lên một tiếng, đau đến mức trán toát mồ hôi!
Chu Ngư nhàn nhạt rút tay lại, nói: "Bắt tay, vẫn là tôi giỏi hơn.
"
Kiều Tiểu Tranh đứng bên cạnh cười thầm. Anh đúng là giỏi thật — sáng nay chẳng phải vừa hóa thành chó con, đi khắp nơi bắt tay, còn kiếm được thức ăn từ năm người hay sao!
Hạ Nhất Sơn liếc nhìn Chu Ngư, mặt không biểu cảm cầm lấy tay Trương Đạt, nhẹ nhàng chỉnh lại xương ngón tay bị trật. Trương Đạt lại hét lên thảm thiết.
Hạ Nhất Thủy hỏi: "Vinh Nghiệp định làm rùa rụt cổ rồi, giờ chỉ trông vào anh thôi.
"
Góc thời gian này nói lớn không lớn, mà nhỏ cũng chẳng nhỏ. Bản thân nó có mức độ nguy hiểm thấp, sống ở đây tương đối dễ dàng. Thêm nữa, với dòng người qua lại tấp nập, nếu hắn chịu trốn kỹ, thậm chí hóa trang thành người khác, thật sự không còn cách nào để tìm ra.
Chu Ngư không đáp, bất ngờ biến thành một con chó mực. Sau đó, anh cúi đầu xuống và bắt đầu đánh hơi khắp mặt đất dọc theo con phố!
Kiều Tiểu Tranh chỉ biết đứng đó, cảm thấy toàn bộ thế giới quan của mình vỡ vụn!
Nhưng đừng nói, cách này thật sự hiệu quả. Rất nhanh sau đó, Chu Ngư đã tìm được một chỗ — đúng là khu vui chơi dành cho trẻ em trên phố đi bộ!
Chu Ngư vừa bước vào, một con ngựa gỗ nhỏ lập tức hóa thành hình người, lao ra ngoài chạy trốn!
Hạ Nhất Sơn và Hạ Nhất Thủy đã canh gác ở phố đi bộ cả ngày lẫn đêm, địa hình quen thuộc như lòng bàn tay. Ngay khi Vinh Nghiệp vừa chạy ra ngoài, Hạ Nhất Sơn liền duỗi chân cản hắn ngã nhào.
Ngay sau đó, Hạ Nhất Thủy bồi thêm một cú đấm. Cú này không hề nhẹ, khiến Vinh Nghiệp choáng váng, hoa mắt. Hạ Nhất Sơn túm lấy hắn, lạnh lùng nói: "Lão Long nhà các người muốn uống canh thịt dê, xem ra bọn ta phải nếm thử món ngựa hầm của hắn trước rồi.
"
Vinh Nghiệp lãnh một cú đấm, đương nhiên hiểu rõ nguyên do — trong giới này, làm nghề như họ nổi tiếng nhất cũng chỉ có ba công ty: Chu Ngư, Trịnh Khiết, và Long Chính.
Lần trước Long Chính nhắm đến La Xuyên, Chu Ngư e rằng đang đến để cảnh cáo họ.
Khóe miệng Vinh Nghiệp tím bầm, nhưng hắn không quá sợ hãi, chỉ nói: "Chu Ngư, chẳng phải lần trước anh Long chỉ xử lý La Xuyên một chút thôi sao? Vậy mà anh đã vội chạy đến bênh vực rồi? Anh đúng là tận tụy với Trịnh Khiết thật đấy.
"
Câu trả lời của Chu Ngư là một cú đá thẳng mặt, khiến Vinh Nghiệp lập tức đầy máu mũi. Kiều Tiểu Tranh vẫn đang trong hình dạng con chuột, nhìn thấy cảnh đó không khỏi rụt cổ lại. Chu Ngư quay người nhặt cô lên, tiện tay lượm một cái hộp đựng quần áo gần đó rồi nhốt cô vào trong.
Lại thế nữa! Tôi đã trưởng thành rồi mà, hiểu không? Kiều Tiểu Tranh ra sức cào cấu cái hộp. Từ bên trong, cô chỉ nghe được âm thanh đấm đá loạn xạ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn của Vinh Nghiệp.
Một lát sau, Vinh Nghiệp phun một ngụm máu, giọng khàn khàn: "Anh cùng lắm chỉ dám đánh tôi một trận, rồi làm được gì? Bao năm qua, anh vẫn không dám giết ai. Cái giới này là như vậy, mạnh được yếu thua. Anh nghĩ mình có thể thay đổi gì sao? Năm xưa Kiều Hân cũng cố chấp như anh, kết quả thì sao? Một con đường chết!
"
Chu Ngư lùi lại một bước. Phía sau anh, tiếng cào cấu của Kiều Tiểu Tranh trong chiếc hộp bỗng dưng im bặt.