Chương 30: Sóng gió bất động sản
- Tiền như là máu, ruồi ngửi thấy mùi sẽ bâu đến -
Phùng Sở Sở dưới sự dìu đỡ của Dương Quang, bước vào cửa nhà. Vừa vào phòng khách, hai người lập tức cảm thấy một bầu không khí lạnh lẽo. Giờ đã vào thu, trong nhà cũng không mở điều hòa, nhưng sự lạnh lẽo kia vẫn không ngừng xâm nhập hai người. Dường như không phải gió lạnh thổi qua từ cửa sổ, mà là từ bên trong, chậm rãi len lỏi qua vậy.
Trên sofa phòng khách, ông của Dương Quang đang ngồi đó, từ từ uống trà, biểu cảm trên mặt thực bình tĩnh, không nhìn ra chút dao động nào.
Phùng Sở Sở vì có thương tích trong người cho nên cũng được đỡ đến sofa, chậm rãi ngồi xuống. Sắc mặt Dương Quang rất xấu, vẫn nhìn chằm chằm vào ông mình.
Nhưng ông anh lại giống như không nhìn thấy cháu mình vậy, chỉ quay đầu, cười tít mắt nhìn Phùng Sở Sở, mở miệng nói: “Tiểu Phùng à, cháu với Dương Quang nhà chúng ta, định bao giờ thì kết hôn?”
“Ách, chuyện này…” Phùng Sở Sở bị hỏi cho nghẹn cứng, dạo này quá bận rộn, chân lại bị thương, cô thực sự là không tỉ mỉ suy nghĩ đến chuyện kết hôn. Mặc dù Dương Quang đã mua nhà rồi, chỉ chờ cô gật đầu, có điều, muốn gật đầu, cô lại cần phải hạ quyết tâm rất lớn.
“Ông à, chuyện này cháu sẽ bàn với Sở Sở, ông đừng quan tâm.
” Dương Quang nghiêm mặt, có vẻ rất không hài lòng.
Nụ cười trên mặt ông anh chợt lạnh, đột nhiên giơ chén trà trên tay lên, đặt mạnh lên khay trà, mắng: “Thằng thối tha nhà cháu, rõ ràng ngày kết hôn còn chưa chọn, đã gạt ông bảo là sắp kết hôn ngay.
”
“Ông à, chuyện này, Dương Quang thực sự đã đề cập với cháu.
” Phùng Sở Sở thấy ông anh tức giận, vội vàng mở miệng giải thích, “Anh ấy đã mua nhà rồi, đang chuẩn bị tu sửa lại. Cháu định chờ nhà sửa xong mới bàn lại chuyện kết hôn.
”
“Nói vậy, hai đứa còn chưa định ngày kết hôn đúng không?” Ông Dương Quang chợt trở nên hớn hở.
Phản ứng của ông Dương Quang, những người đang có mặt ở đây, trừ Dương Quang ra đều cảm thấy rất ngoài ý muốn. Ông anh lại chỉ biết mình vui vẻ, kéo tay Phùng Sở Sở nói: “Thật ra thì ấy, Sở Sở, hôm nay ông tới, chính là để thương lượng với cháu chuyện nhà cửa. Cháu cũng biết rồi đấy, Dương Quang có đứa em họ, là con trai của chú nó, năm nay chuẩn bị kết hôn. Nhưng mà giờ, tiền trong tay không đủ, cho nên muốn, muốn mượn nhà của Dương Quang dùng một chút.
”
“Vậy là ý gì?” Bà Phùng mất kiên nhẫn trước tiên, hỏi.
“Ý ông là, muốn em họ Dương Quang dùng nhà của anh ấy để kết hôn, đúng không?” Phùng Sở Sở đã nghe rõ ý tứ của ông ta, nhưng vẫn không kìm được mà hỏi một câu. Cô muốn để ông ấy chính miệng nói ra, một chuyện hoang đường lại khoa trương như vậy mà lại rơi xuống đầu mình, thực đúng là buồn cười.
Ông Dương Quang lại khoát tay, lắc đầu nói: “Không phải không phải, đây không phải là mượn, là mua. Em họ Dương Quang muốn mua lại căn nhà của Dương Quang, phải trả tiền chứ, không phải lấy không đâu, cháu yên tâm.
”
Nói vậy, Phùng Sở Sở lại thấy có chút choáng váng, cô ngẩng đầu, hỏi dò: “Nếu đã tốn tiền mua, tại sao phải mua nhà của Dương Quang ạ? Giờ thị trường bất động sản bên ngoài rất náo nhiệt, có thể chọn được
một căn nhà không tệ.
”
“Thực ra thì, chuyện là thế này…” Ông Dương Quang vừa mới há miệng định giải thích, đã bị Dương Quang thô lỗ ngắt lời.
“Đủ rồi ông à, ông không cần nói nữa, căn nhà kia cháu sẽ không bán.
”
“Thằng thối tha này.
” Ông Dương Quang giận dữ bắn lên từ trên ghế salon, giơ tay định đánh Dương Quang, vừa đánh vừa mắng, “Mày cũng đã kết hôn đâu, giữ khư khư cái nhà kia thì có ích lợi gì. A Huy năm nay vội kết hôn, có phải mày