Chương 1 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 2 - Nói Cho Hắn Biết, Người Này Là Của Tôi
Chương 3 - Chỉ Nhìn Vẻ Bề Ngoài
Chương 4 - Phong Ngân
Chương 5 - Như Yêu Như Mị Khuynh Quốc Sắc, Lam Nhan Họa Thủy Loạn Tâm
Chương 6 - Từ Nay Trở Đi, Tôi Là Người Của Cô
Chương 7 - Quân Dạ Huyền Muốn Điều Tra Kiều Khanh?
Chương 8 - Hủy Hôn
Chương 9 - Cãi Nhau Cái Gì Cơ Chứ?
Chương 10 - Bạn Là Ai?
Chương 11 - Kẻ Phản Bội
Chương 12 - Con Đến Làm Con Rể Dì Được Không?
Chương 13 - Con Có Thể Đợi Khanh Khanh Lớn Lên
Chương 14 - Môn Chủ Bảo Tôi Đưa Cái Này Cho Cô
Chương 15 - Tôi Tìm Khanh Khanh
Chương 16 - Cô Gái Này Có Quá Nhiều Điều Bí Ẩn
Chương 17 - Tôi Khiến Cô Chán Ghét Như Vậy À?
Chương 18 - Dì Ơi, Con Là Con Trai!
Chương 19 - Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 20 - Anh Ba, Anh Đi Theo Kiều Khanh Làm Gì?
Chương 21 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 22 - Chứng Mù Mặt Người Của Cô Ấy Rất Nghiêm Trọng
Chương 23 - Có Sát Khí
Chương 24 - Bị Mất Trí Nhớ, Hãy Tìm Chú Cảnh Sát
Chương 25 - Lạc Thâm
Chương 26 - Giống Như Chàng Thiếu Niên Mặc Đồ Trắng Bước Ra Từ Truyện Tranh.
Chương 27 - Lần Này Cam Đoan Sẽ Nghiêm Khắc Dạy Cho Cậu Ta Một Bài Học!
Chương 28 - Ai Dạy Ai Làm Người?
Chương 29 - Thật Là Một Vở Kịch Tự Biên Tự Diễn!
Chương 30 - Cậu Muốn Làm Gì Tôi Cũng Được, Nhưng Đừng Mặc Kệ Tôi!
Chương 31 - Đôi Tình Nhân Nhỏ
Chương 32 - Tôi Sẽ Cưới Cô Ấy
Chương 33 - Anh Ghen Tị Đến Phát Điên
Chương 34 - Kẻ Ngốc Thì Nhiều Tiền
Chương 35 - Thiểu Năng Trí Tuệ
Chương 36 - Gọi Bố Cũng Không Có Ích Gì
Chương 37 - Diễn Xuất Của Quân Dạ Huyền
Chương 38 - Lúc Kiều Khanh Tức Giận Đã Làm Mất Mặt
Chương 39 - Đương Nhiên Là Đến Trả Lại Công Bằng Cho Khanh Khanh
Chương 40 - Đuổi Hai Người Vô Liêm Sỉ Này Đi Cho Tôi!
Chương 41 - Đây Là Vị Hôn Phu Của Khanh Khanh
Chương 42 - Thật Ngọt
Chương 43 - Cô Là Đồ Không Có Lương Tâm, Vậy Mà Chẳng Lưu Luyến Gì Tôi Cả?
Chương 44 - Con Khó Gả Như Vậy Sao?
Chương 45 - Họp Phụ Huynh
Chương 46 - Tám Mươi Sáu Điểm
Chương 47 - Khanh Khanh, Cậu Định Giành Lấy Vị Trí Của Tôi À?
Chương 48 - Khi Thực Hiện Phản Công
Chương 49 - Đối Xử Khác Biệt
Chương 50 - Ai Bảo Gen Của Ông Ấy Quá Yếu, Khiến Chỉ Số Thông Minh Của Con Di Truyền Theo Mẹ Nó
Chương 51 - Khanh Khanh, Đừng Quậy
Chương 52 - Cô Có Thừa Nhận Người Chồng Tương Lai Là Tôi Không?
Chương 53 - Vị Khách Không Mời Mà Đến
Chương 54 - Thân Thiết
Chương 55 - Cầm Cuốn Sách Tới Đây Và Tôi Sẽ Ký Tặng Cho Cậu
Chương 56 - Dám Chọc Cô Chủ Nhỏ Tức Giận, Thần Thiếp Nhất Định Sẽ Cho Cô Ta Một Bài Học Ra Trò!
Chương 57 - Không Có Lần Sau Nữa Đâu Đồ Chó Ạ
Chương 58 - Mất Mặt
Chương 59 - Là Khanh Khanh Cho Các Cậu Đấy!
Chương 60 - Tự Rước Lấy Nhục
Chương 61 - Nếu Như Tôi Nói Với Cậu Tôi Chính Là Phong Từ Thì Sao?
Chương 62 - Trai Đẹp Gái Xinh, Rất Xứng Đôi!
Chương 63 - Tiểu Huyền Bình Tĩnh Hơn Con Nhiều
Chương 64 - Bệnh Công Chúa
Chương 65 - Sao Cô Không Ngã Chết Cho Rồi Đi
Chương 66 - Là Kiểu Gì Còn Không Biết Sao?
Chương 67 - Sự Bá Đạo Của Quân Dạ Huyền
Chương 68 - Tôi Đã Quay Về Rồi, Và Không Định Buông Tha Cô
Chương 69 - Không Cần Đến Đúng Lúc Đó Thì Cô Đã Yêu Tôi Rồi
Chương 70 - Nếu Cô Muốn Bóp Chết Người Đàn Ông Bên Cạnh Mình Ngay Bây Giờ Thì Thế Nào?
Chương 71 - Bao Nhiêu Tiền
Chương 72 - Tin Tôi, Ok?
Chương 73 - Kiều Khanh Nổi Giận, Ra Mặt Thay Hai Mẹ Con
Chương 74 - Có Đụng Tới Được Hay Không, Cháu Nói Là Được
Chương 75 - Muốn Bắt Nạt Tôi Sao? Còn Phải Xem Các Người Có Đủ Bản Lĩnh Không Đã!
Chương 76 - Tôi Tới Đây Để Tìm Người Phụ Nữ Của Mình
Chương 77 - Khanh Khanh, Cô Thật Nhỏ Mọn!
Chương 78 - Quá Phức Tạp
Chương 79 - Có Người Đang Để Ý Ông Xã Của Cô Đó, Cô Không Ghen À?
Chương 80 - Sỉ Nhục
Chương 81 - Tôi Đến Để Giải Thích
Chương 82 - Chị Khanh Có Thiếu Bạn Gái Không? Em Ứng Cử!
Chương 83 - Con Bé Này Rốt Cuộc Là Thần Thánh Phương Nào?
Chương 84 - Vả Mặt
Chương 85 - Tớ Muốn Biết Mặt Cô Giáo Lương Có Đau Hay Không!
Chương 86 - Vậy Em Cảm Thấy Con Của Cô Thế Nào?
Chương 87 - Đào Góc Tường Ngay Trước Mặt Tôi Có Vẻ Chẳng Hay Ho Gì Đâu Nhỉ?
Chương 88 - Cậu Ba Quân Chọc Khanh Khanh
Chương 89 - Chị Đại Độc Nhất Vô Nhị
Chương 90 - Kỳ Thi
Chương 91 - Khúc Dạo Nhạc Vả Mặt
Chương 92 - Trong Kỳ Thi Giữa Kỳ Lần Trước Có Học Sinh Xuất Sắc Nào Bỏ Thi À?
Chương 93 - Thầy Dương, Có Phải Tên Của Học Sinh Đạt Hạng Nhất Bị Đánh Nhầm Một Chữ Không?
Chương 94 - Hạng Một Thực Lực Tuyệt Đối
Chương 95 - Thời Khắc Bắt Đầu Vả Mặt
Chương 96 - Hung Hăng Vả Mặt!
Chương 97 - Thành Tích Em Tốt, Em Tùy Hứng.
Chương 98 - Đây Là Không Muốn Cho Bọn Họ Sống!
Chương 99 - Là Cậu Điên Hay Là Tôi Điên Rồi?
Chương 100 - Không Phải Bạn Ấy Lội Ngược Dòng, Mà Là Từ Trước Đến Nay Chưa Từng Thể Hiện Thực Lực Thật
Chương 1 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 2 - Nói Cho Hắn Biết, Người Này Là Của Tôi
Chương 3 - Chỉ Nhìn Vẻ Bề Ngoài
Chương 4 - Phong Ngân
Chương 5 - Như Yêu Như Mị Khuynh Quốc Sắc, Lam Nhan Họa Thủy Loạn Tâm
Chương 6 - Từ Nay Trở Đi, Tôi Là Người Của Cô
Chương 7 - Quân Dạ Huyền Muốn Điều Tra Kiều Khanh?
Chương 8 - Hủy Hôn
Chương 9 - Cãi Nhau Cái Gì Cơ Chứ?
Chương 10 - Bạn Là Ai?
Chương 11 - Kẻ Phản Bội
Chương 12 - Con Đến Làm Con Rể Dì Được Không?
Chương 13 - Con Có Thể Đợi Khanh Khanh Lớn Lên
Chương 14 - Môn Chủ Bảo Tôi Đưa Cái Này Cho Cô
Chương 15 - Tôi Tìm Khanh Khanh
Chương 16 - Cô Gái Này Có Quá Nhiều Điều Bí Ẩn
Chương 17 - Tôi Khiến Cô Chán Ghét Như Vậy À?
Chương 18 - Dì Ơi, Con Là Con Trai!
Chương 19 - Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 20 - Anh Ba, Anh Đi Theo Kiều Khanh Làm Gì?
Chương 21 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 22 - Chứng Mù Mặt Người Của Cô Ấy Rất Nghiêm Trọng
Chương 23 - Có Sát Khí
Chương 24 - Bị Mất Trí Nhớ, Hãy Tìm Chú Cảnh Sát
Chương 25 - Lạc Thâm
Chương 26 - Giống Như Chàng Thiếu Niên Mặc Đồ Trắng Bước Ra Từ Truyện Tranh.
Chương 27 - Lần Này Cam Đoan Sẽ Nghiêm Khắc Dạy Cho Cậu Ta Một Bài Học!
Chương 28 - Ai Dạy Ai Làm Người?
Chương 29 - Thật Là Một Vở Kịch Tự Biên Tự Diễn!
Chương 30 - Cậu Muốn Làm Gì Tôi Cũng Được, Nhưng Đừng Mặc Kệ Tôi!
Chương 31 - Đôi Tình Nhân Nhỏ
Chương 32 - Tôi Sẽ Cưới Cô Ấy
Chương 33 - Anh Ghen Tị Đến Phát Điên
Chương 34 - Kẻ Ngốc Thì Nhiều Tiền
Chương 35 - Thiểu Năng Trí Tuệ
Chương 36 - Gọi Bố Cũng Không Có Ích Gì
Chương 37 - Diễn Xuất Của Quân Dạ Huyền
Chương 38 - Lúc Kiều Khanh Tức Giận Đã Làm Mất Mặt
Chương 39 - Đương Nhiên Là Đến Trả Lại Công Bằng Cho Khanh Khanh
Chương 40 - Đuổi Hai Người Vô Liêm Sỉ Này Đi Cho Tôi!
Chương 41 - Đây Là Vị Hôn Phu Của Khanh Khanh
Chương 42 - Thật Ngọt
Chương 43 - Cô Là Đồ Không Có Lương Tâm, Vậy Mà Chẳng Lưu Luyến Gì Tôi Cả?
Chương 44 - Con Khó Gả Như Vậy Sao?
Chương 45 - Họp Phụ Huynh
Chương 46 - Tám Mươi Sáu Điểm
Chương 47 - Khanh Khanh, Cậu Định Giành Lấy Vị Trí Của Tôi À?
Chương 48 - Khi Thực Hiện Phản Công
Chương 49 - Đối Xử Khác Biệt
Chương 50 - Ai Bảo Gen Của Ông Ấy Quá Yếu, Khiến Chỉ Số Thông Minh Của Con Di Truyền Theo Mẹ Nó
Chương 51 - Khanh Khanh, Đừng Quậy
Chương 52 - Cô Có Thừa Nhận Người Chồng Tương Lai Là Tôi Không?
Chương 53 - Vị Khách Không Mời Mà Đến
Chương 54 - Thân Thiết
Chương 55 - Cầm Cuốn Sách Tới Đây Và Tôi Sẽ Ký Tặng Cho Cậu
Chương 56 - Dám Chọc Cô Chủ Nhỏ Tức Giận, Thần Thiếp Nhất Định Sẽ Cho Cô Ta Một Bài Học Ra Trò!
Chương 57 - Không Có Lần Sau Nữa Đâu Đồ Chó Ạ
Chương 58 - Mất Mặt
Chương 59 - Là Khanh Khanh Cho Các Cậu Đấy!
Chương 60 - Tự Rước Lấy Nhục
Chương 61 - Nếu Như Tôi Nói Với Cậu Tôi Chính Là Phong Từ Thì Sao?
Chương 62 - Trai Đẹp Gái Xinh, Rất Xứng Đôi!
Chương 63 - Tiểu Huyền Bình Tĩnh Hơn Con Nhiều
Chương 64 - Bệnh Công Chúa
Chương 65 - Sao Cô Không Ngã Chết Cho Rồi Đi
Chương 66 - Là Kiểu Gì Còn Không Biết Sao?
Chương 67 - Sự Bá Đạo Của Quân Dạ Huyền
Chương 68 - Tôi Đã Quay Về Rồi, Và Không Định Buông Tha Cô
Chương 69 - Không Cần Đến Đúng Lúc Đó Thì Cô Đã Yêu Tôi Rồi
Chương 70 - Nếu Cô Muốn Bóp Chết Người Đàn Ông Bên Cạnh Mình Ngay Bây Giờ Thì Thế Nào?
Chương 71 - Bao Nhiêu Tiền
Chương 72 - Tin Tôi, Ok?
Chương 73 - Kiều Khanh Nổi Giận, Ra Mặt Thay Hai Mẹ Con
Chương 74 - Có Đụng Tới Được Hay Không, Cháu Nói Là Được
Chương 75 - Muốn Bắt Nạt Tôi Sao? Còn Phải Xem Các Người Có Đủ Bản Lĩnh Không Đã!
Chương 76 - Tôi Tới Đây Để Tìm Người Phụ Nữ Của Mình
Chương 77 - Khanh Khanh, Cô Thật Nhỏ Mọn!
Chương 78 - Quá Phức Tạp
Chương 79 - Có Người Đang Để Ý Ông Xã Của Cô Đó, Cô Không Ghen À?
Chương 80 - Sỉ Nhục
Chương 81 - Tôi Đến Để Giải Thích
Chương 82 - Chị Khanh Có Thiếu Bạn Gái Không? Em Ứng Cử!
Chương 83 - Con Bé Này Rốt Cuộc Là Thần Thánh Phương Nào?
Chương 84 - Vả Mặt
Chương 85 - Tớ Muốn Biết Mặt Cô Giáo Lương Có Đau Hay Không!
Chương 86 - Vậy Em Cảm Thấy Con Của Cô Thế Nào?
Chương 87 - Đào Góc Tường Ngay Trước Mặt Tôi Có Vẻ Chẳng Hay Ho Gì Đâu Nhỉ?
Chương 88 - Cậu Ba Quân Chọc Khanh Khanh
Chương 89 - Chị Đại Độc Nhất Vô Nhị
Chương 90 - Kỳ Thi
Chương 91 - Khúc Dạo Nhạc Vả Mặt
Chương 92 - Trong Kỳ Thi Giữa Kỳ Lần Trước Có Học Sinh Xuất Sắc Nào Bỏ Thi À?
Chương 93 - Thầy Dương, Có Phải Tên Của Học Sinh Đạt Hạng Nhất Bị Đánh Nhầm Một Chữ Không?
Chương 94 - Hạng Một Thực Lực Tuyệt Đối
Chương 95 - Thời Khắc Bắt Đầu Vả Mặt
Chương 96 - Hung Hăng Vả Mặt!
Chương 97 - Thành Tích Em Tốt, Em Tùy Hứng.
Chương 98 - Đây Là Không Muốn Cho Bọn Họ Sống!
Chương 99 - Là Cậu Điên Hay Là Tôi Điên Rồi?
Chương 100 - Không Phải Bạn Ấy Lội Ngược Dòng, Mà Là Từ Trước Đến Nay Chưa Từng Thể Hiện Thực Lực Thật
“Tại sao cậu không đi?” Kiều Thanh nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Hà Vãn Thanh không hài lòng, mắng cô một câu: “Người ta ở lại ăn cơm, sao con lại ăn nói như thế hả?”
Lạc Thâm nói: "Dì à, dì đừng mắng cậu ta, bọn con là bạn tốt của nhau đấy ạ, có phải không Khanh Khanh?”
Dựa vào tính khí của mình mà nói thì Kiều Khanh không thể nào đáp trả câu nói vừa rồi của Lạc Thâm.
Sau đó cô đi tới và trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Lạc Thâm thực sự thích chết đi được cái kiểu chỉ im lặng mà làm của cô, khóe môi của cậu ta không nhịn được mà nhếch lên một cái.
Sau khi cơm và thức ăn được dọn lên, Hà Vãn Thanh nhìn thấy Kiều Khanh và Lạc Thâm cùng dùng bữa thì mỉm cười và gật đầu một cái: “Đúng là càng nhìn càng thấy hai đứa hợp với nhau.
”
“Phù… khụ khụ…” Lạc Thâm bị cơm làm cho nghẹn suýt chết, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Cậu ta len lén liếc nhìn Kiều Thanh thì thấy sắc mặt cô vẫn bình tĩnh và trơ trơ như thường lệ.
Hà Vãn Thanh rút ra hai tờ giấy rồi đưa tới: "Sao con lại bất cẩn vậy? Dì chỉ nói đùa thôi mà, Tiểu Huyền bình tĩnh hơn con nhiều đấy.
”
Nghe thấy cái tên Tiểu Huyền thốt ra từ trong miệng Hà Vãn Thanh, Kiều Khanh đang gắp rau chợt khựng lại một chút, thoáng chốc có một bóng dáng mơ hồ phảng phất ở trong đầu cô.
Cô cứ tưởng anh sẽ liên tục quấy rầy cô vào đêm hôm đó, nhưng trêи thực tế từ sau cuộc gọi video kia, anh không hề liên lạc lại với cô thêm một lần nào nữa.
Nếu không phải đột nhiên nghe thấy tên của anh, thì cô đã quên mất người này đã từng xuất hiện.
Nghĩ đến những gì Quân Dạ Huyền đã nói trước khi rời đi, Kiều Khanh nhíu mày.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng một phen, cô vẫn không tài nào nhớ nổi bộ dạng của anh nữa rồi.
Nhưng tính cách trơ trẽn không biết xấu hổ của anh để lại ấn tượng khá sâu sắc trong lòng cô.
Thủ Đô.
Bên trong trang viên Huyền Tôn.
Quân Dạ Huyền uể oải nằm nghiêng trêи ghế tựa của đài quan sát, hờ hững ném thức ăn cho cá xuống cái ao ở bên cạnh.
Khi Mục Cảnh Hành đến nơi, anh ta nhìn thấy hình ảnh một người đẹp đang say giấc vô cùng sống động.
Anh ta chống tay vào lan can, quay đầu lại nói: "Anh Ba, công việc của cậu đều đã xử lý xong từ nhiều ngày trước rồi mà, cậu không có ý định đến thành phố Lương một chút xíu nào sao? Chả lẽ tôi đã nghĩ sai rồi, cậu không có hứng thú với cô gái kia à?”
Quân Dạ Huyền phớt lờ anh ta, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Mục Cảnh Hành ho nhẹ một tiếng: “Vừa nãy tôi đọc được một mẩu thông tin, hình như mẹ của Kiều Khanh đang muốn tìm gia sư tại nhà cho cô ấy. Ý tôi là nếu như Kiều Khanh thật sự là thiên tài, thì trí nhớ của mẹ cô ấy cũng quá tồi rồi nhỉ? Ai da… Cậu đi đâu thế?”
Quân Dạ Huyền rời khỏi đài quan sát mà không thèm ngoái đầu lại, chỉ để lại cho Mục Cảnh Hành một bóng lưng tao nhã và lịch lãm.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Khanh và Lạc Thâm cùng nhau trở lại trường học.
Trong tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Kiều Khanh loáng thoáng thấy khó chịu.
Khi tiết học trôi qua được hai mươi phút, cơn đau âm ỉ bỗng trở nên dữ dội.
Nhận ra “ngày con gái” đến sớm hơn dự kiến, Kiều Thanh thấp giọng chửi rủa một tiếng.
Liếc nhìn cô giáo Lương Mẫn dạy tiếng Anh trêи bục giảng, “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, Kiều Khanh cắn răng nghiến lợi định bụng sẽ cố gắng chịu đựng đến lúc hết tiết học.
Lâm Tích Nhan nhanh chóng chú ý tới mồ hôi lạnh đang lấm tấm trêи trán của Kiều Khanh, cô ấy lập tức hoảng sợ: “Khanh Khanh, cậu sao vậy?”
Khóe môi đang dần trở nên trắng bệch của Kiều Khanh khẽ giật mấy cái, cô nói khẽ: “Không sao, tới tháng thôi.
”
"Như thế này mà còn nói là không sao à? Mặt cậu đều nhăn nhó đến mức khó coi rồi này!
”
"Nói chuyện gì thế hả?” Lương Mẫn đứng trêи bục giảng, gõ mấy cái lên bảng đen: “Tôi không cho phép thì thầm to nhỏ với nhau trong giờ học, còn muốn tôi phải nhắc đi nhắc lại mấy lần nữa hả?”
Lâm Tích Nhan quýnh quáng đứng dậy: "Thưa cô, Khanh Khanh không được khỏe, xin cô cho phép bạn ấy được nghỉ tiết và đưa lên phòng y tế.
”
"Không khỏe ư? Hừ! Mấy lời này tôi nghe đến chán ngấy cả hai tai rồi, ngoan ngoãn đợi đến hết tiết cho tôi, muốn tìm cớ chuồn về sớm hả, không có cửa đâu!
” Lương Mẫn nghiêm khắc nói.
Lạc Thâm quay đầu nhìn Kiều Khanh, cậu ta cũng hốt hoảng đứng phắt dậy: “Sao cô biết bạn ấy tìm cớ chuồn về sớm ạ, cô không nhìn thấy dáng vẻ của bạn ấy hay sao?”