Chương 1 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 2 - Nói Cho Hắn Biết, Người Này Là Của Tôi
Chương 3 - Chỉ Nhìn Vẻ Bề Ngoài
Chương 4 - Phong Ngân
Chương 5 - Như Yêu Như Mị Khuynh Quốc Sắc, Lam Nhan Họa Thủy Loạn Tâm
Chương 6 - Từ Nay Trở Đi, Tôi Là Người Của Cô
Chương 7 - Quân Dạ Huyền Muốn Điều Tra Kiều Khanh?
Chương 8 - Hủy Hôn
Chương 9 - Cãi Nhau Cái Gì Cơ Chứ?
Chương 10 - Bạn Là Ai?
Chương 11 - Kẻ Phản Bội
Chương 12 - Con Đến Làm Con Rể Dì Được Không?
Chương 13 - Con Có Thể Đợi Khanh Khanh Lớn Lên
Chương 14 - Môn Chủ Bảo Tôi Đưa Cái Này Cho Cô
Chương 15 - Tôi Tìm Khanh Khanh
Chương 16 - Cô Gái Này Có Quá Nhiều Điều Bí Ẩn
Chương 17 - Tôi Khiến Cô Chán Ghét Như Vậy À?
Chương 18 - Dì Ơi, Con Là Con Trai!
Chương 19 - Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 20 - Anh Ba, Anh Đi Theo Kiều Khanh Làm Gì?
Chương 21 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 22 - Chứng Mù Mặt Người Của Cô Ấy Rất Nghiêm Trọng
Chương 23 - Có Sát Khí
Chương 24 - Bị Mất Trí Nhớ, Hãy Tìm Chú Cảnh Sát
Chương 25 - Lạc Thâm
Chương 26 - Giống Như Chàng Thiếu Niên Mặc Đồ Trắng Bước Ra Từ Truyện Tranh.
Chương 27 - Lần Này Cam Đoan Sẽ Nghiêm Khắc Dạy Cho Cậu Ta Một Bài Học!
Chương 28 - Ai Dạy Ai Làm Người?
Chương 29 - Thật Là Một Vở Kịch Tự Biên Tự Diễn!
Chương 30 - Cậu Muốn Làm Gì Tôi Cũng Được, Nhưng Đừng Mặc Kệ Tôi!
Chương 31 - Đôi Tình Nhân Nhỏ
Chương 32 - Tôi Sẽ Cưới Cô Ấy
Chương 33 - Anh Ghen Tị Đến Phát Điên
Chương 34 - Kẻ Ngốc Thì Nhiều Tiền
Chương 35 - Thiểu Năng Trí Tuệ
Chương 36 - Gọi Bố Cũng Không Có Ích Gì
Chương 37 - Diễn Xuất Của Quân Dạ Huyền
Chương 38 - Lúc Kiều Khanh Tức Giận Đã Làm Mất Mặt
Chương 39 - Đương Nhiên Là Đến Trả Lại Công Bằng Cho Khanh Khanh
Chương 40 - Đuổi Hai Người Vô Liêm Sỉ Này Đi Cho Tôi!
Chương 41 - Đây Là Vị Hôn Phu Của Khanh Khanh
Chương 42 - Thật Ngọt
Chương 43 - Cô Là Đồ Không Có Lương Tâm, Vậy Mà Chẳng Lưu Luyến Gì Tôi Cả?
Chương 44 - Con Khó Gả Như Vậy Sao?
Chương 45 - Họp Phụ Huynh
Chương 46 - Tám Mươi Sáu Điểm
Chương 47 - Khanh Khanh, Cậu Định Giành Lấy Vị Trí Của Tôi À?
Chương 48 - Khi Thực Hiện Phản Công
Chương 49 - Đối Xử Khác Biệt
Chương 50 - Ai Bảo Gen Của Ông Ấy Quá Yếu, Khiến Chỉ Số Thông Minh Của Con Di Truyền Theo Mẹ Nó
Chương 51 - Khanh Khanh, Đừng Quậy
Chương 52 - Cô Có Thừa Nhận Người Chồng Tương Lai Là Tôi Không?
Chương 53 - Vị Khách Không Mời Mà Đến
Chương 54 - Thân Thiết
Chương 55 - Cầm Cuốn Sách Tới Đây Và Tôi Sẽ Ký Tặng Cho Cậu
Chương 56 - Dám Chọc Cô Chủ Nhỏ Tức Giận, Thần Thiếp Nhất Định Sẽ Cho Cô Ta Một Bài Học Ra Trò!
Chương 57 - Không Có Lần Sau Nữa Đâu Đồ Chó Ạ
Chương 58 - Mất Mặt
Chương 59 - Là Khanh Khanh Cho Các Cậu Đấy!
Chương 60 - Tự Rước Lấy Nhục
Chương 61 - Nếu Như Tôi Nói Với Cậu Tôi Chính Là Phong Từ Thì Sao?
Chương 62 - Trai Đẹp Gái Xinh, Rất Xứng Đôi!
Chương 63 - Tiểu Huyền Bình Tĩnh Hơn Con Nhiều
Chương 64 - Bệnh Công Chúa
Chương 65 - Sao Cô Không Ngã Chết Cho Rồi Đi
Chương 66 - Là Kiểu Gì Còn Không Biết Sao?
Chương 67 - Sự Bá Đạo Của Quân Dạ Huyền
Chương 68 - Tôi Đã Quay Về Rồi, Và Không Định Buông Tha Cô
Chương 69 - Không Cần Đến Đúng Lúc Đó Thì Cô Đã Yêu Tôi Rồi
Chương 70 - Nếu Cô Muốn Bóp Chết Người Đàn Ông Bên Cạnh Mình Ngay Bây Giờ Thì Thế Nào?
Chương 71 - Bao Nhiêu Tiền
Chương 72 - Tin Tôi, Ok?
Chương 73 - Kiều Khanh Nổi Giận, Ra Mặt Thay Hai Mẹ Con
Chương 74 - Có Đụng Tới Được Hay Không, Cháu Nói Là Được
Chương 75 - Muốn Bắt Nạt Tôi Sao? Còn Phải Xem Các Người Có Đủ Bản Lĩnh Không Đã!
Chương 76 - Tôi Tới Đây Để Tìm Người Phụ Nữ Của Mình
Chương 77 - Khanh Khanh, Cô Thật Nhỏ Mọn!
Chương 78 - Quá Phức Tạp
Chương 79 - Có Người Đang Để Ý Ông Xã Của Cô Đó, Cô Không Ghen À?
Chương 80 - Sỉ Nhục
Chương 81 - Tôi Đến Để Giải Thích
Chương 82 - Chị Khanh Có Thiếu Bạn Gái Không? Em Ứng Cử!
Chương 83 - Con Bé Này Rốt Cuộc Là Thần Thánh Phương Nào?
Chương 84 - Vả Mặt
Chương 85 - Tớ Muốn Biết Mặt Cô Giáo Lương Có Đau Hay Không!
Chương 86 - Vậy Em Cảm Thấy Con Của Cô Thế Nào?
Chương 87 - Đào Góc Tường Ngay Trước Mặt Tôi Có Vẻ Chẳng Hay Ho Gì Đâu Nhỉ?
Chương 88 - Cậu Ba Quân Chọc Khanh Khanh
Chương 89 - Chị Đại Độc Nhất Vô Nhị
Chương 90 - Kỳ Thi
Chương 91 - Khúc Dạo Nhạc Vả Mặt
Chương 92 - Trong Kỳ Thi Giữa Kỳ Lần Trước Có Học Sinh Xuất Sắc Nào Bỏ Thi À?
Chương 93 - Thầy Dương, Có Phải Tên Của Học Sinh Đạt Hạng Nhất Bị Đánh Nhầm Một Chữ Không?
Chương 94 - Hạng Một Thực Lực Tuyệt Đối
Chương 95 - Thời Khắc Bắt Đầu Vả Mặt
Chương 96 - Hung Hăng Vả Mặt!
Chương 97 - Thành Tích Em Tốt, Em Tùy Hứng.
Chương 98 - Đây Là Không Muốn Cho Bọn Họ Sống!
Chương 99 - Là Cậu Điên Hay Là Tôi Điên Rồi?
Chương 100 - Không Phải Bạn Ấy Lội Ngược Dòng, Mà Là Từ Trước Đến Nay Chưa Từng Thể Hiện Thực Lực Thật
Chương 1 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 2 - Nói Cho Hắn Biết, Người Này Là Của Tôi
Chương 3 - Chỉ Nhìn Vẻ Bề Ngoài
Chương 4 - Phong Ngân
Chương 5 - Như Yêu Như Mị Khuynh Quốc Sắc, Lam Nhan Họa Thủy Loạn Tâm
Chương 6 - Từ Nay Trở Đi, Tôi Là Người Của Cô
Chương 7 - Quân Dạ Huyền Muốn Điều Tra Kiều Khanh?
Chương 8 - Hủy Hôn
Chương 9 - Cãi Nhau Cái Gì Cơ Chứ?
Chương 10 - Bạn Là Ai?
Chương 11 - Kẻ Phản Bội
Chương 12 - Con Đến Làm Con Rể Dì Được Không?
Chương 13 - Con Có Thể Đợi Khanh Khanh Lớn Lên
Chương 14 - Môn Chủ Bảo Tôi Đưa Cái Này Cho Cô
Chương 15 - Tôi Tìm Khanh Khanh
Chương 16 - Cô Gái Này Có Quá Nhiều Điều Bí Ẩn
Chương 17 - Tôi Khiến Cô Chán Ghét Như Vậy À?
Chương 18 - Dì Ơi, Con Là Con Trai!
Chương 19 - Liếc Mắt Đưa Tình
Chương 20 - Anh Ba, Anh Đi Theo Kiều Khanh Làm Gì?
Chương 21 - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Chương 22 - Chứng Mù Mặt Người Của Cô Ấy Rất Nghiêm Trọng
Chương 23 - Có Sát Khí
Chương 24 - Bị Mất Trí Nhớ, Hãy Tìm Chú Cảnh Sát
Chương 25 - Lạc Thâm
Chương 26 - Giống Như Chàng Thiếu Niên Mặc Đồ Trắng Bước Ra Từ Truyện Tranh.
Chương 27 - Lần Này Cam Đoan Sẽ Nghiêm Khắc Dạy Cho Cậu Ta Một Bài Học!
Chương 28 - Ai Dạy Ai Làm Người?
Chương 29 - Thật Là Một Vở Kịch Tự Biên Tự Diễn!
Chương 30 - Cậu Muốn Làm Gì Tôi Cũng Được, Nhưng Đừng Mặc Kệ Tôi!
Chương 31 - Đôi Tình Nhân Nhỏ
Chương 32 - Tôi Sẽ Cưới Cô Ấy
Chương 33 - Anh Ghen Tị Đến Phát Điên
Chương 34 - Kẻ Ngốc Thì Nhiều Tiền
Chương 35 - Thiểu Năng Trí Tuệ
Chương 36 - Gọi Bố Cũng Không Có Ích Gì
Chương 37 - Diễn Xuất Của Quân Dạ Huyền
Chương 38 - Lúc Kiều Khanh Tức Giận Đã Làm Mất Mặt
Chương 39 - Đương Nhiên Là Đến Trả Lại Công Bằng Cho Khanh Khanh
Chương 40 - Đuổi Hai Người Vô Liêm Sỉ Này Đi Cho Tôi!
Chương 41 - Đây Là Vị Hôn Phu Của Khanh Khanh
Chương 42 - Thật Ngọt
Chương 43 - Cô Là Đồ Không Có Lương Tâm, Vậy Mà Chẳng Lưu Luyến Gì Tôi Cả?
Chương 44 - Con Khó Gả Như Vậy Sao?
Chương 45 - Họp Phụ Huynh
Chương 46 - Tám Mươi Sáu Điểm
Chương 47 - Khanh Khanh, Cậu Định Giành Lấy Vị Trí Của Tôi À?
Chương 48 - Khi Thực Hiện Phản Công
Chương 49 - Đối Xử Khác Biệt
Chương 50 - Ai Bảo Gen Của Ông Ấy Quá Yếu, Khiến Chỉ Số Thông Minh Của Con Di Truyền Theo Mẹ Nó
Chương 51 - Khanh Khanh, Đừng Quậy
Chương 52 - Cô Có Thừa Nhận Người Chồng Tương Lai Là Tôi Không?
Chương 53 - Vị Khách Không Mời Mà Đến
Chương 54 - Thân Thiết
Chương 55 - Cầm Cuốn Sách Tới Đây Và Tôi Sẽ Ký Tặng Cho Cậu
Chương 56 - Dám Chọc Cô Chủ Nhỏ Tức Giận, Thần Thiếp Nhất Định Sẽ Cho Cô Ta Một Bài Học Ra Trò!
Chương 57 - Không Có Lần Sau Nữa Đâu Đồ Chó Ạ
Chương 58 - Mất Mặt
Chương 59 - Là Khanh Khanh Cho Các Cậu Đấy!
Chương 60 - Tự Rước Lấy Nhục
Chương 61 - Nếu Như Tôi Nói Với Cậu Tôi Chính Là Phong Từ Thì Sao?
Chương 62 - Trai Đẹp Gái Xinh, Rất Xứng Đôi!
Chương 63 - Tiểu Huyền Bình Tĩnh Hơn Con Nhiều
Chương 64 - Bệnh Công Chúa
Chương 65 - Sao Cô Không Ngã Chết Cho Rồi Đi
Chương 66 - Là Kiểu Gì Còn Không Biết Sao?
Chương 67 - Sự Bá Đạo Của Quân Dạ Huyền
Chương 68 - Tôi Đã Quay Về Rồi, Và Không Định Buông Tha Cô
Chương 69 - Không Cần Đến Đúng Lúc Đó Thì Cô Đã Yêu Tôi Rồi
Chương 70 - Nếu Cô Muốn Bóp Chết Người Đàn Ông Bên Cạnh Mình Ngay Bây Giờ Thì Thế Nào?
Chương 71 - Bao Nhiêu Tiền
Chương 72 - Tin Tôi, Ok?
Chương 73 - Kiều Khanh Nổi Giận, Ra Mặt Thay Hai Mẹ Con
Chương 74 - Có Đụng Tới Được Hay Không, Cháu Nói Là Được
Chương 75 - Muốn Bắt Nạt Tôi Sao? Còn Phải Xem Các Người Có Đủ Bản Lĩnh Không Đã!
Chương 76 - Tôi Tới Đây Để Tìm Người Phụ Nữ Của Mình
Chương 77 - Khanh Khanh, Cô Thật Nhỏ Mọn!
Chương 78 - Quá Phức Tạp
Chương 79 - Có Người Đang Để Ý Ông Xã Của Cô Đó, Cô Không Ghen À?
Chương 80 - Sỉ Nhục
Chương 81 - Tôi Đến Để Giải Thích
Chương 82 - Chị Khanh Có Thiếu Bạn Gái Không? Em Ứng Cử!
Chương 83 - Con Bé Này Rốt Cuộc Là Thần Thánh Phương Nào?
Chương 84 - Vả Mặt
Chương 85 - Tớ Muốn Biết Mặt Cô Giáo Lương Có Đau Hay Không!
Chương 86 - Vậy Em Cảm Thấy Con Của Cô Thế Nào?
Chương 87 - Đào Góc Tường Ngay Trước Mặt Tôi Có Vẻ Chẳng Hay Ho Gì Đâu Nhỉ?
Chương 88 - Cậu Ba Quân Chọc Khanh Khanh
Chương 89 - Chị Đại Độc Nhất Vô Nhị
Chương 90 - Kỳ Thi
Chương 91 - Khúc Dạo Nhạc Vả Mặt
Chương 92 - Trong Kỳ Thi Giữa Kỳ Lần Trước Có Học Sinh Xuất Sắc Nào Bỏ Thi À?
Chương 93 - Thầy Dương, Có Phải Tên Của Học Sinh Đạt Hạng Nhất Bị Đánh Nhầm Một Chữ Không?
Chương 94 - Hạng Một Thực Lực Tuyệt Đối
Chương 95 - Thời Khắc Bắt Đầu Vả Mặt
Chương 96 - Hung Hăng Vả Mặt!
Chương 97 - Thành Tích Em Tốt, Em Tùy Hứng.
Chương 98 - Đây Là Không Muốn Cho Bọn Họ Sống!
Chương 99 - Là Cậu Điên Hay Là Tôi Điên Rồi?
Chương 100 - Không Phải Bạn Ấy Lội Ngược Dòng, Mà Là Từ Trước Đến Nay Chưa Từng Thể Hiện Thực Lực Thật
“Anh trai, anh định đi đâu?”
Câu hỏi cùng chất giọng đầy rẫy sự quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu của Đình Vân Huân.
Hắn ta nhìn xuống bên dưới người đối diện, chiếc giày mới toanh cùng chất liệu da vô cùng đắt giá. Từ từ, đôi mắt ngập tràn sự ngạc nhiên tột cùng và sợ hãi ngẩn đầu lên nhìn người vừa phát ra âm thanh đấy.
Đồng tử đôi mắt Đình Vân Huân co lại dữ dội, hai tay không chậm mà che đi chiếc vòng đen bên tay mình. Bây giờ hắn ta đã muốn nhảy bổ khỏi chiếc xe lăn mà vụt chạy ngay trước khi bị con người này bắt lấy.
Thật sự vẫn còn sống, hắn thật sự rất may mắn mà không chết trong tai nạn đó…
Người trước mặt nhìn Đình Vân Huân run sợ né tránh mình như vậy, còn cố ý giấu vật trong tay mà không khỏi buồn cười.
Hắn đáng sợ như vậy sao?
“Anh trai, anh muốn đi dễ dàng như vậy sao?”
“Đình Thư Huân, mày giỏi lắm.
”
Đình Vân Huân cũng không còn đường lui được nữa, hắn đành thuận theo mọi ý, vì lúc đầu khi hắn muốn tham gia vào vụ này, bản thân đã đánh cược với cả cuộc đời mình rồi.
Hắn ta đứng dậy, đẩy chiếc xe lăn ra một bên, đối diện với Đình Thư Huân cao thượng trước mặt.
Dù là một bên mặt hắn băng một lớp băng gạt trắng xóa, làn da nhợt nhạt nhưng khí chất vẫn không thay đổi, cao cao tại thượng, thập phần lạnh lùng sắc bén.
Hai anh em sau bao nhiêu năm lưu lạc không gặp nhau, bây giờ lại hội ngộ trong tình cảnh đáng buồn như thế này.
Cũng may Đình Thư Huân đến trước khi Đình Vân Huân rời đi, nếu không tiếng nhơ hắn hại chết Đình Quân Tâm không thể rửa sạch tội rồi.
Nhìn người anh trai gần nửa đời người không gặp, Đình Thư Huân ngoại trừ ngoại hình ra thì mọi thứ đều khác biệt so với Đình Thư Huân, là một gương mặt với hai số phận.
Hắn cũng không trách cứ khi anh trai mình hành động như vậy, chỉ là anh hắn ta từ nhỏ đã phải chịu đựng nhiều oan ức cho nên lớn lên mới có suy nghĩ lệch lạc như vậy. Dù sao cũng là anh em, hắn không thể hại chết anh trai mình, vì anh hắn chưa phải là người gài bom hại chết hắn, chẳng qua Đình Vân Huân nhân thời cơ hắn mất tích mà nhảy vào thế vai mình thôi.
“Anh trai, tôi nghĩ tình anh em bao lâu, tôi mong anh rời đi trước khi mọi chuyện dần tệ hại hơn.
”
“Tại sao tao lại nghe mày khi tao có thể thay thế vị trí, thậm chí tốt hơn mày?”
Đình Vân Huân vẫn còn tự tin với những gì mình sắp xếp. Hắn ta lắc nhẹ tay mình, lộ ra chiếc vòng đen sáng trên tay.
Nhưng Đình Thư Huân chỉ cười lớn, hắn từ từ ngồi yên vị lại trên chiếc xe lăn, đưa tay ra nhận lấy chiếc đèn phản quang dạng nhỏ từ tay của Tiểu Ô, vô cùng thích thú mà đáp lại.
“Anh trai, xem trên tường đi.
”
Đình Thư Huân chỉ tay vào bức tường trắng, hắn cầm chiếc đèn lên, soi vào chiếc vòng đen trên tay của mình.
Một ánh sáng màu tím than, kèm theo đó là cái tên Đình Thư Huân, rất rõ ràng nó thuộc chủ sở hữu là Đình Thư Huân hắn.
Đây là vòng làm từ loại đá vô cùng khó khai thác, hơn mười năm trước Đình Thư Huân đã tìm được loại đá này, hắn đã đề xuất với Đình Quân Tâm là thay lại toàn bộ vòng trên dưới của Đình gia. Thứ nhất là muốn loại trừ kẻ không thuộc Đình gia thứ hai là chiếc vòng này tránh việc có người cố ý nhận vơ lấy của họ. Việc này đã được Đình Quân Tâm chấp thuận, và mười năm trở lại đây mới được áp dụng.
Bây giờ, hắn muốn vạch trần Đình Vân Huân cũng không phải là khó. Chỉ cần cho bác sĩ khác những người Đình Vân Huân đã thuê từ trước đến khám thì có thể tìm ra ai thật ai giả. Hoặc là chiếc vòng trên tay hắn ta nhất định sẽ là cái tên Đình Quân Tâm chứ không phải Đình Thư Huân.
Đình Vân Huân giờ đây mặt mũi đã tái mét, hắn ta nhìn vào chiếc vòng bên tay mình, nếu nhìn kỹ quả thật sẽ có cái tên Đình Quân Tâm được khắc sâu vào lớp đất đá và phủ bởi lớp keo thông bên ngoài.
Hắn ta vẫn không chấp nhận được bản thân mình lại bị vạch mặt nhanh như thế, hắn chưa đóng được vai Đình Thư Huân chưa đầy một ngày cơ mà?
Bây giờ lại chịu quy hàng như thế sao?
Đình Thư Huân thở dài, hắn quay đầu nhìn về bên dưới căn phòng khách mà nói đôi lời, mong rằng anh trai mình sẽ hiểu:
“Đình Vân Huân, kẻ hại tôi không phải tầm thường, tôi nhanh về như vậy vì không muốn anh chịu thay tôi, hơn nữa…”
“Là cô gái Chu Thục Yên sao?”
Đình Thư Huân có chút bất ngờ, không ngờ Đình Vân Huân lại biết đến cô. Hắn ta tiếp lời:
“Cô ta có vẻ yêu mày, đến mọi người không ai nhận ra tao, nhưng cô ta lại khác.
”
“Tao cũng có lúc ghen tỵ mới mày thật đấy. Mày có tất cả mọi thứ, còn tao thì lại khác, chả có gì trong tay.
”
“Mày sống trong nhung lụa lại được sự yêu thương từ Đình Văn, mày tốt số lắm…”
Đình Thư Huân im lặng nghe anh mình nói. Mặt anh tối lại, âm trầm suy nghĩ.
Không hẳn là tốt đẹp, hắn chưa bao giờ được tốt đẹp như lời anh mình nói. Hắn đã phải học, phải suy nghĩ khi nhận món quà không lý do từ người khác, hắn đã từng do dự khi phải đối mặt với người trong Đình gia, hắn từng bị trừng phạt bởi Đình phu nhân, không một ai giúp đỡ hắn cả!
Sống trong giàu có, Đình Thư Huân chưa bao giờ vui vẻ. Nơi hắn cảm thấy bình yên nhất có lẽ chỉ là ngôi nhà rách, chỗ dột mưa chỗ mục nát, nơi hắn cảm thấy hạnh phúc nhất có lẽ là trong lòng của Liên Huê, mặt đối mặt với anh trai mình.
Chưa bao giờ hắn ngừng suy nghĩ về họ, ngay khi tất cả người hắn yêu thương đều rời đi, hắn đã thề trong lòng có ngày sẽ bù đắp cho họ thật tốt thật tốt. Dù là không còn trên đời, hắn vẫn mong bản thân mình sẽ làm hết sức, có thể khiến họ vui vẻ nơi trời cao là được lắm rồi.
Nhưng nhớ lại mục đích ban đầu của mình, Đình Thư Huân có vẻ gấp gáp mà nói hắn ta vẫn đang lải nhải trải lòng mình cho hắn nghe:
“Anh trai, Đình Quân Ký muốn hại anh, nhanh để Thập Lưu đưa anh đi lối sau trước khi mọi chuyện vỡ ra.
”