Chi phí làm đẹp của minh tinh tốn kém lắm, một lần phải mất đến mấy chục nghìn tệ, thẻ thành viên của Chu Khinh Ngữ này còn có hơn tám trăm ngàn tệ tiền dư, đủ cho cô ta dùng mười mấy lần!
Đi ra khỏi thẩm mỹ viện, Hứa Dương Dương cảm thấy thoải mái cả thể chất lẫn tinh thần, cảm thấy không uổng công đến đây, vừa quay đầu lại, liền thấy Chu Khinh Ngữ và Nhan Hề, vậy mà lại đứng sau lưng cô ta.
Biểu cảm của Hứa Dương Dương cứng đờ, khóe miệng hơi giật giật: "Khinh Ngữ, Nhan Hề, hai người vẫn chưa đi sao?"
Chu Khinh Ngữ nhún vai: "Nhan Hề nói câụ ấy có đồ để quên trong thẩm mỹ viện vào tìm thử xem.
"
"Ồ, vậy à" Hứa Dương Dương chột dạ sờ mũi: "Vậy hai người tìm đi, tôi đi trước đây...
.
"
Cô ta quay người định đi, phía sau Nhan Hề cố ý nói lớn: "Đúng rồi Khinh Ngữ, không phải cậu không tìm thấy thẻ thành viên rồi sao? Tớ thấy thẩm mỹ viện này không tệ, hay là làm lại một cái, lần sau đến cũng tiện~"
Chu Khinh Ngữ nhìn Nhan Hề một cách khó hiểu.
Thẻ thành viên này, cô ấy làm mất nhiều lắm rồi, bình thường đến tiêu tiền lần nữa chỉ cần báo tên hoặc số điện thoại là đủ, sao lại phải làm lại một cái thẻ phiền phức như vậy?
Chỉ là Chu Khinh Ngữ nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Nhan Hề, biết Nhan Hề có ý đồ khác, cũng không từ chối cô, chỉ đáp lại một câu: "Được.
"
Chu Khinh Ngữ gọi người quản lý thẩm mỹ viện: "Tôi không tìm thấy thẻ thành viên của tôi, anh làm lại cho tôi một cái.
"
Người quản lý lộ vẻ kinh ngạc: "Chu tiểu thư, chúng tôi đã đưa thẻ thành viên làm lại cho cô rồi mà!
"
Chu Khinh Ngữ ngẩn người: "Sao tôi không nhận được?"
Hứa Dương Dương vẫn chưa đi xa, người quản lý lập tức chỉ vào cô ta: "Vâng! Bạn của cô vừa nói cô cần thẻ thành viên, bảo chúng tôi làm lại, chúng tôi đã giao cho cô ấy rồi!
"
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào Hứa Dương Dương.
Hứa Dương Dương cảm thấy như có gai đâm sau lưng, trán toát mồ hôi lạnh.
Nhan Hề không sớm không muộn lại làm mất đồ vào lúc này? Không sớm không muộn lại làm thẻ vào lúc này?
Hứa Dương Dương bây giờ chỉ muốn tìm một cái hang để chui vào!
Cô ta khó khăn quay đầu lại, đi đến trước mặt Chu Khinh Ngữ, đưa thẻ thành viên đó vào tay cô ta: "Khinh Ngữ, tôi sợ cô quên nên đã giúp cô làm lại thẻ, còn tưởng cô đã đi rồi, định đến công ty đưa cho cô!
"
Chu Khinh Ngữ nhìn Hứa Dương Dương đầy ẩn ý: "Được, tôi biết rồi, làm phiền cô rồi.
"
Cô ấy cố ý nhấn mạnh hai chữ "Làm phiền.
"
Hứa Dương Dương nhất thời càng thêm khó xử, cảm thấy lời nói của Chu Khinh Ngữ như một cái tát vô hình, tát thẳng vào mặt mình, khiến cô ta không còn mặt mũi nào.
"Chờ một lát nữa tôi và Nhan Hề đi ăn cơm, cùng đi không?" Chu Khinh Ngữ hỏi Hứa Dương Dương.
"Không không!
" Hứa Dương Dương vội vàng từ chối: "Tối nay tôi còn việc, đi trước đây.
"
Nói xong, Hứa Dương Dương bỏ chạy mất.
Phía sau Chu Khinh Ngữ cười khẽ, đưa thẻ thành viên cho Nhan Hề: " Tớ lười cầm thẻ, dễ mất, câụ cầm đi!
"
Sau đó, Chu Khinh Ngữ véo má Nhan Hề: "Câụ xem cậu kìa, nếu không phải hôm nay tớ đưa cậu đến đây, da cậu đã khô quắt rồi! Nhanh lên, đừng suốt ngày chỉ nhìn luận văn của cậu, rảnh rỗi thì đi làm đẹp nhiều vào, biết chưa?"
Nhan Hề nhìn Chu Khinh Ngữ đầy mong chờ: "Biết rồi!
"
.
Giờ ăn tối, Chu Khinh Ngữ đưa Nhan Hề đến một nhà hàng món Hoa riêng tư.
Nhà hàng này tên là Yến Sơn Cư, là nhà hàng do tập đoàn Chu thị đầu tư, không có thực đơn, đầu bếp sẽ thiết kế món ăn dựa trên nguyên liệu trong ngày và số lượng khách hàng.