Quay về phía nó
- Này...
. Đi đâu á?- Tịnh Nghi thấy nó ngoài cửa lớp thì tí ta tí tởn chạy ra
- Xin nghỉ
- Trùi ui. Mày mà cũng biết \"Xin\" nữa hả???- Tịnh Nghi vờ bị choáng ngã lên ngã xuống nhưng bắt gặp cái nhìn nảy lửa của nó thì cũng thôi diễn trò
- Nè nè.
.
.
nói nghe nè. Lần này đi mày có định cho Winny đi theo hông?- Tịnh Nghi ngồi xuống với nó
- Không
- Vậy chỉ có hai đứa mình thôi hả?
- Không
- Vậy còn ai nữa zạ? Nói nghe coi. Kiệm lời gớm- Tịnh Nghi bĩu môi
- Tuấn Minh
- Ờ.
.
. Mà khoan.
. HAẢA???- Tịnh Nghi tự nhiên ngồi hét lớn lên
- Im- nó ra hiệu rồi đá mắt xung quanh. Lúc này nhỏ mới hoàn hồn và nhìn xung quanh. Quả thật lúc này nhỏ đang là tâm điểm chú ý của cả lớp
- Mà nè, sao lại cho ổng đi chung vậy?- Tịnh nghi cười trừ với cả lớp rồi ngồi xuống hỏi nhỏ với nó
- KKT
- À há- Tịnh Nghi gật gù- Mà lần này đi chắc không có ai phải đi đâu nhỉ?
- Không- nó cười, nhưng nụ cười này không phải là của gương mặt thiên thần đó mà là nụ cười của ác quỷ ngự trị gương mặt thiên thần
- Mà nè.
.
.
.
- Tịnh Nghi đang định nói gì đó, quay qua thấy Thiên Hân ngủ rồi nên cũng thôi. Chắc có lẽ cũng thức khuya làm việc chứ gì
Reng.
.
.
.
reng.
.
.
- Này.
.
.
này.
.
.
Dậy đi.
.
. Đi canteen thôi. Tao đói chết rồi- Tịnh Nghi lay lay Thiên Hân
- Khônggg- Thiên Hân vẫn úp mặt. Kéo dài giọng trả lời
Tịnh Nghi cũng bỏ cuộc, đi canteen một mình
- Haaaa.
.
.
. Vậy rồi sao mà ăn đây?- Tịnh Nghi thở dài khi nhìn cái đám nhao nhao phía trước cái canteen
- Này.
.
.
. Phương Tịnh Nghi. Đi đâu đây?- Minh từ sau bước tới vỗ vai nhỏ
- A, anh Minh. Anh đi mua đồ ăn hộ em với. Đói chết được- Tịnh Nghi đứng phắt dậy lay lay tay Minh
- Haaaa.
.
. Anh đi không công cho em à? Hửm?- Minh cười gian gian nhìn nhỏ
- Hứ.
.
. Anh keo kiệt quá đi. Đi mua hộ em đi. Em nói tốt giúp anh vài câu.
.
. Ha ha.
.
. Chịu hông?- Tịnh Nghi chu mỏ cãi lại
- Em nhớ đó. Anh đi lấy đồ hộ em. Ok?- Minh chạy đi
- Xí.
.
.
đồ keo kiệt- Tịnh Nghi ngồi xuống bàn, chờ anh chàng \"osin\" của mình mang đồ ăn tới
- Đây này. Nhớ chuyện em hứa với anh đấy- Minh đưa khay thức ăn ra trước mặt nhỏ
- Woooo, thank you- Tịnh Nghi nhận lấy rồi ngồi xuống ăn
- Mà nè.
.
.
. Thiên Hân có kể cho em nghe về chuyện cho anh đi chung không?- Minh tí ta tí tởn khoe mẽ với Tịnh Nghi
- Biết rồi.
.
.
. Em nghe kể hồi nãy rồi. Mà anh đi xin nó đó hả?- Tịnh Nghi hỏi Minh rồi cười ranh mãnh
- Xớ.
.
. Anh chỉ cần nói một câu thôi là Thiên Hân cho đi liền- Minh tự tin nhưng thực ra.
.
.
. \"Lộ ra chuyện mình năn nỉ em ấy thì nhục chết.
.
. Nhất là với con nhỏ này\"- đấy, đây mới là anh chàng đây
- Ờ.
.
. Ghê vậy á hả!
!
! Em cũng có năng lực đó đó- Tịnh Nghi dừng ăn vì.
.
.
.
. thức ăn đã hết rồi
- Là sao?
- Thì em cũng nói một câu là nó cho anh ở nhà liền luôn đó- Tịnh Nghi chọc Minh
- Thui mờ.
.
. Bé Tịnh Nghi dễ xương.
.
. Anh xin em nhá- Minh cười tươi như bông hoa héo ấy. Vậy mà tụi con gái xung quanh cũng đổ ầm ầm
- Hehe. Anh phải làm osin cho em cơ- Tịnh Nghi cười một cái vô cùng vô cùng đểu
- Ờ.
.
.
.
- Minh kéo dài thường thượt. Thôi kệ đi, vì tình yêu. Minh này chịu khổ chút vậy
- Anh tốt quá
- Hồ ly tinh. Mày còn mặt dày ăn bám anh Minh hả?- tiếng con nhỏ Ngọc Khanh vang lên lanh lảnh sau lưng Tịnh Nghi và Minh