Lãnh Ngọc Băng vội vã cùng Nhu Nhi trở về Lãnh gia , đến nơi chỉ thấy Vọng Thiên Cư không có lấy một hạ nhân , chỉ duy nhất mình Nhị phu nhân đang thoi thóp trên giường . Nhị phu nhân thân thể không khỏe nên được Đại phu nhân đưa đến Vọng Thiên Cư nói là dưỡng bệnh , nhưng thật chất là giam lỏng , không cho người đến hầu hạ cũng không mời đại phu .
“Mẫu thân , người sẽ không có việc gì , Nhu Nhi mau đi mời đại phu .
” Nàng vội chạy đến đỡ Nhị phu nhân lên .
“Băng Nhi , rốt cuộc ngươi cũng đã trở về , mẫu thân đợi ngươi rất lâu …... khụ khụ .
”
“Ta biết bản thân sớm muộn cũng có ngày này , Băng Nhi những lời ta nói sau đây ngươi phải ghi nhớ cho rõ , không được nói với bất kỳ người nào .
”
“Mẫu thân người mau nghỉ ngơi , muốn nói cứ đợi người khỏe lại hẳn nói .
”
Nhị phu nhân lắc đầu , ôm lấy cánh tay nàng :“Băng Nhi ngươi vốn không phải họ Lãnh cũng không phải con ruột ta , mẫu thân ngươi là hảo tỷ muội của ta , nàng bị người ám hại chết một cách oan ức , phụ thân ngươi vì muốn trả thù đã luyện công đến mức tẩu hỏa nhập ma bây giờ không rõ tung tích.
” Nhị phu nhân ngừng lại nhìn Lãnh Ngọc Băng , chỉ thấy nàng ngay cả một chút cảm xúc cũng không có .
“Năm đó ta vừa mới thành thân cùng hắn , muội muội đến thăm ta , đó là lần đầu tiên hắn thấy muội muội .
Dù biết muội muội đã có phu quân hắn vẫn muốn đoạt , đến cuối cùng đoạt không được hắn hủy đi nàng. Lúc đó ngươi cùng hài tử của ta sinh ra cùng thời điểm , hài tử xấu số sinh ra đã chết ểu nên ta đã nói dối hắn để ngươi thay thế hài tử của ta .
Ngươi sẽ không trách ta ?” nàng chấp nhận chịu người khi dễ chính vì “nàng” nhưng không ngờ vẫn là người tính không bằng trời tính . Ẩn nhẫn nhiều năm đến cuối cùng vẫn thất bại , còn bị hắn hạ độc thân thể ngày một suy yếu cũng may hắn chưa nhận ra nàng nên mấy năm nay vẫn không bị phát hiện . “Tại sao năm đó nàng lại gả cho hạng người như vậy ?Chính nàng cũng không rõ” nàng tự giễu chính mình
“Mẫu thân , ta không trách người , người là muốn bảo vệ ta nên mới làm vậy .
Người hảo hảo dưỡng bệnh , khỏe lại ta cùng người đối phó hắn .
”
“Ta thật sự đã không thể cứu , Băng Nhi ta hy vọng sau khi chết ngươi hãy đưa ta ra khỏi đây , ta thật sự mệt mỏi không muốn tiếp tục ở lại đây , không muốn là người của Lãnh gia nữa.
”
Nhị phu nhân nói xong miệng liền phun ra một ngụm máu , hai tay đang ôm lấy cánh tay nàng bỗng nhiên vô lực buông xuống . Lãnh Ngọc Băng hoảng sợ nhìn Nhị phu nhân , không ngừng lay tỉnh Nhị phu nhân . Đến cuối cùng Nhị phu nhân nàng vẫn là chết trong hối tiếc , thù không thể báo , chưa chính tay giết chết cừu nhân nàng chết không cam lòng !
Lãnh Ngọc Băng cả người toát ra hàn khí , ánh mắt đầy cừu hận cùng tức giận , đứng dậy ôm lấy thi thể Nhị phu nhân đi ra ngoài . Hạ nhân trong Lãnh gia sợ hãi nhìn nàng nhưng vẫn không giám mở miệng ngăn lại . Đại phu nhân từ trong tiền thính đi ra đã bắt gặp ngay ánh mắt Lãnh Ngọc Băng liếc nhìn nàng , nàng ta cả người run rẫy , nha đầu kia khi nào lại đáng sợ như vậy .
“Lãnh Ngọc Băng , không có sự cho phép của ta ngươi đưa Nhị phu nhân đi đâu?”
“Bổn vương phi đi đâu không phải chuyện ngươi có thể quản , tốt nhất tránh ra cho ta , còn có Mộ Dung Tuyết từ nay về sau cùng các ngươi không quan hệ , không còn là Nhị phu nhân của Lãnh gia .
”
“Làm càn , lão gia chưa hưu nàng , nàng mãi mãi là người Lãnh gia .
”
“Nói cho Lãnh Hạo biết , ta cùng hắn tuyệt đối không đội trời chung , tuyệt đối không buông tha những gì hắn đã làm với mẫu thân .
” nói rồi nàng ôm thi thể Nhị phu nhân ra khỏi Lãnh phủ , Nhu Nhi đi ở phía sau sợ hãi nhìn nàng cũng không dám mở miệng nói cứ như vậy Lãnh Ngọc Băng đưa thi thể Nhị phu nhân đi an tán ở một nơi rất tốt .
Lãnh Hạo phải không , được lắm mối thù giết hại mẫu thân này ta – Lãnh Ngọc Băng tuyệt đối không tha thứ cho ngươi . Lãnh Ngọc Băng trở về Vương phủ cũng là xế chiều , đường phố khắp nơi đều giăng đèn kết hoa . Dương tổng quản vừa nhìn thấy Lãnh Ngọc Băng trở về liền khom người hành lễ
“Vương phi , Vương gia đang chờ người trong thư phòng .
”
“Ân , Dương tổng quản ngươi lui xuống làm việc đi , Nhu Nhi chuẩn bị chút nữa tiến cung .
”
Trong thư phòng , Thượng Quan Lăng Phong tay cầm chén trà bằng ngọc thưởng thức , ánh mắt nhìn ngoài cửa bất chợt nhìn thấy Lãnh Ngọc Băng đi vào liền buông chén trà trong tay xuống .
“Ngươi đã biết tất cả đúng không ?”
“…….
”
“Trả lời ta ! Có phải ngươi ….
đã biết mẫu thân hội….
.
nên lúc đó mới nói như vậy ?”
Hắn nâng mắt nhìn thẳng vào mắt nàng , không chút biểu cảm :“Ta cho nàng bốn chữ thân bất do kỷ”
Nàng lạnh lùng nhìn hắn , thân bất do kỷ ? Chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan đến bọn họ . Nàng kiên cường , ép buộc bản thân tuyệt đối không được khóc nhưng vì sao nước mắt vẫn rơi xuống .
Nhưng có ai biết được phía sau khuôn mặt lạnh lùng thật chất là một người rất dễ tổn thương , tuy xuất thân là con gái Hắc bang luôn được người thân yêu thương bảo vệ , tuy đối với kẻ thù lãnh huyết vô tình nhưng là….
.
sâu trong lòng nàng vẫn luôn sợ hãi , sợ hãi người thân bên cạnh từng người rời đi .