Đã 11h45' rồi căng biệt thự vẫn giống như giữa khuya vậy, yên tĩnh đến lạnh người. Gia chủ chiến tranh lạnh nhưng người "ngạt thở" chính là người làm và vệ sĩ trong nhà.
Hôm nay dù ai làm gì thì Bảo Nghi cũng không vừa ý. Có thể nói là cô ấy đang "Giận cá chém thớt" mọi người đều là bia đỡ đạn.
- Cái bình này là gì đây? Xấu c.
h.
ế.
t được mau quăng nó đi cho tôi...
. Hứ.
.
- Cô hai à, cái bình cổ của ông chủ giá hơn 1tỷ đận đó cô?
- Vứt.
.
. Cái thứ xấu xí này càng phải vứt chủ của nó cũng nên bị vứt như vậy.
.
. Nhanh đi không nghe hả?
Chị người làm cũng khổ sở lắm chứ, chiếc bình tận 1 tỷ chứ phải ít làm cả đời cũng không đủ trả cho ông chủ, nhưng không làm thì sẽ bị mất việc.
Mãi một hồi chỉ ấy lay huây không biết làm thế nào mới phải, Bảo Nghi lại càng bực bội, cô trực tiếp xử lí sạch sẽ 1 lúc 3 chiếc bình mà Khải Phong thích nhất.
- Trời ạ.
.
. Để tôi dọn cho cô hai không thì ông ch.
.
.
- Không được dọn, phải để yên cho chú ấy thấy nó.
.
.
Khải Phong đang ở công ty chắc là không hay biết mấy "đứa con" của mình bị Bảo Nghi xử đẹp đâu nhỉ?
Anh trầm ngâm ngồi cạnh cửa kính nhìn ra bên ngoài thành phố, nhìn từ trên cao Khải Phong lại càng thấy lòng trống trãi.
- Sếp, sếp đang sầu não chuyện gì sao ạ?
- Cậu nghĩ nếu người yêu cách nhau 20 tuổi thì sẽ thế nào?
- Hả?
Anh trợ lí đúng là bị câu hỏi này của Khải Phong doạ đến sốc tới nóc luôn mà.
- Ngạc nhiên lắm à?
-Kh.
.
.
không.
.
. Đừng nói là người yêu sếp 15 tuổi nha?
- Vậy là không được?
Nhìn Khải Phong cau mày thế này anh trợ lí hơi lạnh sống lưng rồi. Nhưng nói đi thì phải nói lại chuyện chênh lệch tuổi tác quá nhiều cũng đâu phải không được.
Anh trợ lí cũng là fan cuồng ngôn tình đó chứ chả đùa được đâu.
- Được mà sếp.
.
. Nhưng mà nghĩ nếu cô ấy 18 thì sếp cũng đã 38, còn nếu khi mà cô ấy 30 thì sếp cũng đã 50 tuổi.
.
. Ayzz.
.
. Nếu mà cô ấy đến 5o tuổi ă thì chắc gì sếp còn sống đúng không?
- Cậu.
.
.
. Cút!
!
!
- Dạ vâng.
Những chuyện này đúng với thực tế cơ mà sao anh lại phải tức giận cơ chứ?
Khải Phong trở về vốn dĩ còn đang định làm hoà nhưng anh lại nỗi điên lên vì kiệt tát mà Bảo Nghi đã tạo.
Mặt Khải Phong tối sầm lại xem ra là rất phẫn nộ. Kì này e rằng không ai cứu cô nỗi rồi.
- Là ai làm?
- L.
.
. Là c.
.
. Cô.
.
.
- Là con đó.
.
. Xấu xí cản đường để đó làm gì càng thêm vướng mắt ?
Bảo Nghi đúng là gan to bằng trời mà, tuy nói Khải Phong yêu thương cô hết mực nhưng quy tắc của anh phải nói là cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt Khải Phong vẫn bình tĩnh bước đến nhìn thẳng vào mắt Bảo Nghi.
Trực tiếp anh bế thẳng cô xuống hầm tuyệt mật.
- Aaaaaaaa.
.
.
. Chú thả con ra.
.
. Thả ra.
.
.
- Câm miệng.
Nơi này toàn những dụng cụ c.
h.
ế.
t người như roi mây, khoá tay, x.
í.
c.
h điện.
.
. Nhìn thôi là đã thấy đau rồi.
Không lẽ Khải Phong muốn dùng hình với cô sao? Anh ta kéo cô đến thanh sắt được treo trên không trung x.
í.
c.
h tay cô ấy lơ lửng trên ấy.
- Ch.
.
. Chú muốn làm gì chứ?
- Con đoán xem? Lúc nhỏ chú phạt con thế nào?
- Ch.
.
. Chú.
.
. Hức.
.
. Con không muốn.
.
. Con sợ roi điện.
.
. Hức.
.
.
Giờ cô ấy mới bắt đầu sợ, lúc nhỏ cô ỷ bản thân là chủ nên tự ý ức hiếp những vệ sĩ dưới trướng làm trâu bò cho cô cưỡi. Bị Khải Phong phạt 3 roi điện.
Bây giờ anh đánh cô không phải vì 3 cái bình mà là vì cô lãng phí tài sản xem tiền như cỏ rát.
- Vì 3 cái bình.
.
. Hức.
.
. Chú đánh con?
- Nếu con lấy nó đem bán làm từ thiện hay tiêu sài cá nhân thì chú sẽ không phạt con đâu Bảo Nghi.