Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Hoạ Thuỷ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 33,961,773
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Mục Thiên Dương thấy cô đi rồi, cúi đầu hôn lên mặt Uyển Tình một cái, khàn khàn hỏi: “Bảo bối, cái kia...

. xong rồi sao?” Mấy ngày này là kỳ sinh lý của cô, đã lâu không cái kia rồi.

Uyển Tình cứng người trong giây lát, nhiều lần do dự, rốt cuộc ngại ngùng gật đầu. Mục Thiên Dương mừng rỡ, mạnh mẽ ngậm chặt môi của cô, mãnh liệt cướp lấy.

Cô lại có thể gật đầu, vẫn là dáng vẻ ngượng ngùng, không phải dáng vẻ bị làm khó! Cái này tượng trưng cho điều gì? Cái này có nghĩa là trong lòng cô đang tiếp nhận anh đấy!

Mục Thiên Dương hôn hồi lâu, kích động ôm lấy cô trở về phòng ngủ, quyết định chiến đấu ba trăm…Ách, ba hiệp.

.

.

.

Vừa mới qua giáng sinh, Mục Thiên Dương nghĩ đến năm trước ở Bất Dạ Thành trong thành phố A, Uyển Tình chơi đùa thật sự vui vẻ, chuẩn bị mang cô và Uyển Tình đi một lần. Không phải là bài bạc sao? Thua thì Thua, cũng không phải là mỗi ngày đều chơi. Anh thật đúng là muốn nhìn thấy dáng vẻ cô mang tiền bạc của anh đi thua, thế nhưng lại nghe nói vận số của cô rất tốt.

Thứ sáu, Uyển Tình và Thiên Tuyết đến rạp chiếu phim; thứ bảy, đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố, mua rất nhiều quần áo, đến chủ nhật, hai người lại ở nhà xem ti vi, bởi vì bên ngoài đang rất lạnh.

Mục Thiên Dương trở về, thấy hai cô ngồi trên ghế sofa, đắp thảm lên người, vừa ăn thịt bò khô vừa xem ti vi.

“Vừa lúc ở nhà.

” Mục Thiên Dương đi qua: “Nhanh đi thay đồ, mang hai em ra ngoài ăn cơm.

“Đi đâu?” Thiên Tuyết hỏi: “Không đi! Em không muốn thu hút sự chú ý!

“Đến sòng bạc Bất Dạ Thành thì sao? Nếu sợ bị người khác nhìn thấy, liền thuê phòng riêng!

Thiên Tuyết sáng mắt lên, một lát sau lại suy sụp nói: “Không được, buổi tối có hoạt động của lớp học.

“Hoạt động gì?”

“Tiệc giáng sinh tối.

Mục Thiên Dương cũng không nghĩ tới, hỏi: “Ngày mai?”

“Ngày mai là tiệc của trường học!

“Vậy thì có cái gì hay?”

“Em cũng không biết, lại chưa từng tham gia.

” Thiên Tuyết nhún nhún vai: “Cho nên nhất định phải tham gia, nhìn xem là thế nào cũng được. Hơn nữa, không tham gia hoạt động của trường thì không tốt cho lắm? Bất Dạ Thành cũng không phải là không thể đến, về sau cũng còn nhiều cơ hội đến mà, anh muốn đi thì tự đi đi!

Mục Thiên Dương buồn bực, anh là vì ai đây? Vốn muốn cưng chiều các cô, cho các cô một sự bất ngờ, kết quả anh lại trở thành người gây phiền toái!

Anh quay đầu nhìn Uyển Tình, Uyển Tình đang nhìn anh, bị anh “trừng” một cái, vội vàng chăm chú xem ti vi.

Mục Thiên Dương thở dài, không muốn làm cô khó xử: “Thôi, ăn ở nhà đi.

.

.

Uyển Tình đột nhiên nói: “Tết Nguyên Đán không có hoạt động gì.

.

. ách.

.

.

” Cô nói cái này để làm gì?

Thiên Tuyết quay đầu nhìn cô, lại nhìn Mục Thiên Dương, không nói lời nào.

Mục Thiên Dương dừng lại, khóe môi không thể khống chế được giương lên, lấy tay véo mặt cô: “Vậy hai em bàn xem lúc đó thích đi đâu chơi, muốn đi đâu thì nói cho anh biết, anh có thể đi cùng các em.

Uyển Tình nóng mặt lên, rũ mi mắt xuống: “Ừhm.

.

.

Mục Thiên Dương lại yêu thích không muốn buông tay sờ soạng mặt cô, tâm tình sung sướng rời khỏi phòng khách.

Thiên Tuyết vụng trộm nhìn UYển Tình, ngầm cười trộm. Xem ra, đường tình mênh mang của anh trai đang ngắn lại.

.

.

Cơm nước xong, hai người mỗi người cầm một quả táo, mặc quần áo mới mua ngày hôm qua, quay lại trường học.

Đại học C vẫn có thói quen điểm danh trễ vào chủ nhật, nay lại là đêm bình an, cho nên trong vườn trường vô cùng náo nhiệt.

Khi trở về phòng ngủ đó, phát hiện những người khác đều đã trang trí phòng vô cùng lãng mạn ấm áp, mấy loại bóng đèn nhỏ nhắn màu sắc còn có cả bóng bay nhiều màu. Trở lại phòng ngủ của mình, lại phát hiện ra nó vô cùng hiu quạnh, gặp Lý Ức ở đây, Thiên Tuyết hỏi: “Chúng ta có nên trang trí lại phòng ngủ không?”

“Được!

” Lý Ức đồng ý rất nhanh, nhìn Liễu Y Y đang chơi game ở bên cạnh một cái, có chút bất mãn: “Chủ nhật các cậu không ở đây, cô ấy lại mặc kệ, tớ cũng không biết bàn bạc với ai.

.

.

“Ưm. Cậu có thể gọi điện thoại cho bọn mình mà!

” Thiên Tuyết nói: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Không đủ thì nộp thêm, có thể mua một ít đèn màu và bóng bay.

Liễu Y Y quay đầu: “Mình và các cậu cùng đi.

Lý Ức trừng to mắt: “Cậu.

.

. có thể nói chuyện?”

Trước kia Liễu Y Y mở miệng, cô đều không ở trong phòng ngủ, cho nên đây là lần đầu tiên nghe thấy cô ấy nói chuyện. Sửng sốt trong giây lát, cô quay đầu nhìn Thiên Tuyết: “Không phải cậu nói bạn ấy.

.

.

“Mình nói cái gì hả?” Thiên Tuyết đã quên lúc đầu mình nói Liễu Y Y có bệnh.

.

.

“Không có gì.

” Lý Ức trời sinh đã mắc tính đa nghi, nghĩ đến ba người bọn họ là bạn học trung học, Thiên Tuyết và Uyển Tình như hình với bóng, Liễu Y Y thoạt nhìn cũng không phản ứng với ai, nhưng rất nhiều chuyện Thiên Tuyết trực tiếp quyết định cô ấy lại không phản đối.

.

. không nhịn được cảm thấy trong lòng không vui, cảm thấy mình không hợp với mọi người. Có lẽ, vốn dĩ cô không nên đi vào căn phòng này.

Liễu Y Y tắt máy tính, bốn người đi siêu thị. Mua một đống đồ vật mang về, tiêu tốn không ít tiền bạc.

Trở về phòng ngủ vừa treo đèn màu lên, liền có bạn học chạy đến gọi các cô đến phòng học.

Lớp các cô học quá ít nam sinh, nên có cả học sinh lớp khác, rốt cục tập nhảy hơn nửa học kỳ cũng đã có công dụng rồi! Thế nhưng, mấy người trong phòng của Uy

ển Tình, ngoại trừ Lý Ức có vẻ nhiệt tình, ba người khác đều ngồi ở một góc cắn hạt dưa.

Mấy nam sinh tính toán, cứ thi thoảng lại có một đợt tiến đến, không thể tưởng tượng được Liễu Y Y tính cách quái gở, xấu như thế lại có bạn cùng phòng xinh đẹp như vậy. Quả nhiên, khoa tiếng Trung toàn là mỹ nữ! Lúc trước Liễu Y Y muốn chuyển khoa, chính là nhìn thấy mỹ nữ nên tự biết xấu hổ à? Không thể không nói, cô ấy cực kỳ thông minh, chuyển tới khoa của bọn họ, lại thành hoa hậu.

Lớp học của Liễu Y Y chỉ có hai nữ sinh, thật sự khó coi, mà Liễu Y Y mang một cái gọng kính to không nhìn được toàn cảnh, còn có thể ảo tưởng một phen, vì thế liền trở thành hoa hậu của lớp.

.

.

Có nam sinh mời Uyển Tình và Thiên Tuyết ra nhảy, hai người đều không muốn. Nam sinh thông minh cực kỳ ga lăng nói: “Không sao, mình có thể dạy bạn!

” Một nam sinh đầu to lại nói: “Không sao, mình cũng sẽ không.

”—Hẳn là không lại mời người ta khiêu vũ nữa? Người ngốc mới nhảy với cô, đưa lên để cho cô giẫm sao?

Phiền không để đâu cho hết, Thiên Tuyết lại nói: “Các người không biết tôi và Uyển Tình là một đôi sao? Các người như vậy là đang âm mưu cái gì?”

Một đám nam sinh liền rơi lệ rời đi xa, chó má thật sự là một đôi.

.

. làm cho bọn họ làm sao có thể chịu nổi!

Thiên Tuyết buông quả táo trong tay ra (tiệc tối phát, mỗi người một trái), nói với Uyển Tình: “Tới, mình mời cậu khiêu vũ.

“A?” Uyển Tình ngây ngốc.

“Mình là nam.

“Tớ không thể.

“Có mình ở đây, sợ cái gì!

” Mười bốn tuổi cô đã học nhảy, hoàn toàn không để trong lòng.

Hai người vừa đi lên, toàn hội trường liền rộ lên. Hai người đều mặc kệ, ôm ấp nhau bắt đầu nhảy. Qua vài phút, chủ nhiệm lớp liền kéo người các cô: “Hai đứa đi xuống, đi xuống.

.

. chú ý ảnh hưởng.

Các cô: .

.

. Đây là ai trêu chọc ai rồi hả? Thật đúng là kéo kéo các cô đi rồi!

(Đây không phải là các cô tự nói mình muốn ra ngoài sao? Ai mới quái đây)

P/s: tất cả các câu trong dấu ngoặc đơn đều là của tác giả