Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Hoạ Thuỷ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 33,961,773
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

“Hôn nhân đại sự của anh đều để cho em làm, em còn muốn làm nhiều chuyện?” Mục Thiên Dương hỏi.

Uyển Tình sửng sốt, giận dữ nhìn anh.

Anh cười to: “Cuộc đời thôi, chủ yếu có chút phiền não, mà em là phiễn não ngọt ngào của anh, một chút em cũng không muốn thêm cho anh, anh mới sầu, như vậy mới cảm thấy được chính mình rất vô dụng, cuộc đời nhạt nhẽo như nước...

.

“Nhưng quá nhiều phiền não rồi, người sẽ mệt.

“Sao em lại lo lắng anh mệt?” Mục Thiên Dương hỏi: “Một chút anh cũng không phiền. Lúc anh mệt, chỉ sợ em không thích anh.

.

. mà em hiện giờ yêu anh, anh còn mệt thế nào nữa? Chính xác là, em chắc sẽ không biết phân tích thị trường chứng khoán, không viết ra, thậm chí tốc ký cũng không, so với những nữ cường nhân ở những công ty đó, đúng là kém xa. Nhưng nếu anh muốn một người vợ như thế, trực tiếp kêu bộ phận nhân sự lấy hồ sơ ra sát hạch là được, sao còn muốn tìm em?”

Uyển Tình đầu đầy vạch đen, vợ cũng có thể cho khảo hạch sao?

“Đương nhiên, nếu vừa lúc đó em ở trong công ty của anh, chắc chắn anh cũng sẽ tìm đến em.

” Mục Thiên Dương thở dài: “Dù sao tiền trên tay em rồi, khi đó em chỉ biết đi làm, chắc sẽ không nấu cơm giặt quần áo, chắc sẽ không lam fvongf tay, anh còn không phải chỉ cần thích em sao?”

Uyển Tình gật đầu: “Đều là lần đầu tiên, chúng ta cùng nỗ lực lên.

“Uhm.

” Mục Thiên Dương thật sự gật đầu: “Anh sẽ cố gắng.

” Anh cảm thấy được Uyển Tình không cần cố gắng, cô có thể chăm sóc con, có thể làm rất nhiều đồ ăn ngon, càng không ngừng làm chính mình tỉnh lại.

.

. cô nhất định chính là một người vợ hiền mẹ đảm. Mà chính mình, muốn không để trở thành một người chỉ lo sự nghiệp không để ý gia đình, suốt ngày điên cuồng với công việc, muốn cảnh giác các loại chuyện xấu hướng về phía người mình, vẫn còn một tấm gương của ba dựng đứng ở đó.

Anh cảm thấy được đời sống hôn nhân của anh, còn chưa bắt đầu, đã thua Uyển Tình một mảng lớn rồi.

Uyển Tình ngàn lời vạn chữ, không biết nói thế nào với Quản Vận phương, sau cùng không gọi điện thoại, ngày hôm sau trực tiếp mang con đến.

Quản Vận Phương vẫn đang ở nơi đó, lớn nhỏ không thay đổi, bên trong người làm đã thay đổi, mà Quản Vận Phương, dường như càng sống lại càng trẻ ra.

Quản Vận Phương nhìn thấy cô thì kinh ngạc, nhìn thấy Mục Thiên Dương cùng cô đi tới, ngược lại bình tĩnh hơn. Sau khi chào hỏi qua, trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy lời nói, Quản Vận Phương giao việc còn lại cho nhân viên, chính mình mang theo Uyển Tình và những người còn lại vào trong nhà.

Sau khi vào nhà bà, lại im lặng thật lâu, hai người mới chậm rãi nói chuyện. Quản Vận Phương tự nhiên hỏi mấy năm nay cô đi đâu, càng quan tâm tại sao cô lại ở cùng với Mục Thiên Dương.

Uyển Tình đã cùng Mục Thiên Dương thương lượng qua, bọn họ đi đến, quyết không thể ăn ngay nói thật, nói là thông qua Thiên Tuyết mà quen nhau. Bắt đầu cũng không có qua lại, là từ từ xảy ra cảm tình, sau đó mẹ cô gặp chuyện không may, tâm tình cô không thể điều tiết nổi, lùi bước rồi.

.

.

.

Quản Vận Phương không tin, cảm thấy sự thật không đơn giản như thế.

.

. bà nhìn Mục Thiên Dương thấy anh cực kỳ kiên nhẫn ngồi bên cạnh, ôn nhu lại cưng chiều nắm tay con, lựa chọn tin tuownngr.

Chỉ cần kết cục hoàn mỹ, lại còn quan tâm gì đến quá trình?

Bà lôi kéo Đinh Đinh, mỉm cười nói với Uyển Tình: “Không thể nghĩ được con lại nhanh có con như thế! Chuyện mà mẹ con lo lắng cả đời, xem như bây giờ, bà ấy có thể an tâm rồi!

Uyển Tình gật đầu, nhắc tới Từ Khả Vi, hốc mắt liền ẩm ướt.

Quản Vận Phương còn muốn hỏi chút chuyện của cô, lại sợ cô cảm thấy mình dò hỏi, chỉ có thể dừng lại.

Nhất thời im lặng, không khí có chút xấu hổ.

Mục Thiên Dương vội hỏi: “Đi đâu ăn cơm?”

Uyển Tình nhìn Quản Vận Phương: “Mẹ nuôi muốn ăn cái gì?”

“Mục tổng mời cơm, đương nhiên muốn ăn ngon, no bụng ấm lưỡi là không thể thiếu!

Mục Thiên Dương nói: “Được, mẹ nuôi cứ gọi con là Thiên Dương được rồi!

Quản Vận Phương sửng sốt, tâm tình đột nhiên thoải mái không ít.

Ăn xong cơm trưa, Mục Thiên Dương đi ra, để cho Uyển Tình và Quản Vận Phương nói chuyện riêng, trải qua một thời gian lâu, uyển Tình và Quản Vận Phương đều đã thích ứng được, tìm được chuyện, tán gẫu vui vẻ.

Uyển Tình hỏi: “Nghe nói anh Quản mở công ty rồi ạ?”

“Nó mở công ty gì?” Quản Vận Phương nói: “Vận khí tốt nên trở thành nguyên lão gây dựng công ty, được chia cổ phần!

“Đó cũng là của mình! Rất nhiều lợi hại, mới có thể để người kia can tâm tình nguyện đưa tiền của mình cho anh ấy?”

Quản Vận Phương cười, đắc ý nói: “Trái lại, điểm ấy khiến cho mẹ kiêu ngạo rồi, gọi nó tìm con dâu cho mẹ, luôn không thấy động tĩnh! Được, buổi tối mẹ gọi điện cho nó, thúc giục nói. Con cũng có con rồi, những bạn học của nó cũng đã dắt con theo, vậy mà nó một đứa bạn gái cũng không có, con nói xem, không có bạn gái có thể tìm bạn trai, mẹ là người được khai sáng.

.

. gấp đến độ mẹ.

.

.

Uyển Tình cười ha ha, bụng cũng đã xóc cả lên.

Về sau, Mục Thiên Dương tới đón cô, nói lúc đăng ký kết hôn sẽ mời Quản Vận Phương ăn cơm.

Quản Vận Phương sửng sốt, vội nói: “Mẹ đi xem náo nhiệt gì, chờ các con làm hôn lễ đi!

Mục Thiên Dương dừng một chút, hiểu được, gật đầu. Uyển Tình còn muốn khuyên, thấy anh gật đầu, chỉ có thể thôi, trên đường trở về hỏi: “Anh không thích mẹ nuôi à?”

Mục Thiên Dương nghĩ mới nói: “Không phải,

.

.

.

. không phải là bà ấy nói hôn lễ mới tới sao, có lẽ bà ấy có nguyên do.

.

.

Uyển Tình im lặng, cảm thấy không đúng.

Mục Thiên Dương cũng không biết nói như nào với cô. Lúc đăng ký kết hôn, người nhà tự nhiên muốn chúc mừng bọn họ một chút. Quanr Vận Phương xem như thân thích nhà mẹ đẻ của cô, cũng là thân thích duy nhất, không thân cũng phải mời, àm Mục gia chính là người một nhà thân thiết của bọn họ. Lúc này, người không nhiều lăm, nhất định phải giới thiệu danh tính, chỉ sợ ông nội nhớ ra, đến lúc đó.

.

.

Vốn là, Uyển Tình là người thân cận của anh, không có chuyện gì không thể kể cho cô nghe. Nhưng loại bí mật bị gièm pha này, anh thật sự là khó có thể mở miệng, quan trọng là.

.

. cô và Quản Vận Phương rất thân thiết, anh sợ.

.

. tay anh sờ đầu cô: “Đừng nghĩ ngợi lung tung.

.

.

Uyển Tình liếc anh một cái, cam r thấy anh có chuyện gạt mình. Nhưng truy hỏi hình như anh cũng không nói được. Sắp kết hôn rồi, trước mắt mà lại cãi nhau cũng không tốt.

.

. cô không nghĩ, có lẽ là do chính mình đa cảm, nghĩ nhiều.

Sau khi trở lại Mục gia, người một nhà thảo luận chi tiết vụ kết hôn, hôn lễ tự nhiên muốn chọn ngày tốt, ngày đăng ký kết hôn cũng phải là ngày tốt. Mục lão gia lật chuyển một lần, hai tháng sau có vài ngày, nhưng hiện giờ Trâu Tranh còn đang ở Paris chưa về.

Kết hôn là chuyện lớn, tuy không thể cử hành hôn lễ, cũng không có khách quý, nhưng cũng nên để người một nahf chúc mừng một phen. Ít đi Trâu Tranh, ông sợ Trâu Tranh nghĩ là mình bất công. Mà Trâu Tranh vẫn còn liên lụy đến Mục Thiên Thành, Mục Thiên Thành không quản lý công ty, mặc dì có cổ phiếu được chia hoa hồng, nhưng ông vẫn lo lắng chuyện anh em phản bội đoạt tài sản của nhau, cho nên làm gì cũng đều chú trọng cân bằng, tránh để gây mầm hạt giống không tốt.

Mà hiện tại Mục Thiên Thành và Trâu Tranh cũng không có con, Trâu Tranh chú trọng sự nghiệp dường như không muốn, trước kia ông cũng không dám nói thêm,

, sợ gây áp lực cho bọn chúng. Hiện giờ không thể không nói tới, nếu không thì bọn họ còn nghĩ là mình có Đinh Đinh Đương Đương rồi thì không cần chắt khác nữa.