Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Xem Thường Anh Ta
Chương 3 - Ông Ta Không Có Gan Đó Đâu
Chương 4 - Mời Người Ngoài Ra Về
Chương 5 - Cứ Để Con Giải Quyết
Chương 6 - Quân Cờ
Chương 7 - Anh Không Hiểu Anh Ấy
Chương 8 - Sao Hai Người Lại Ở Đây?
Chương 9 - Nói Có Lý
Chương 10 - Mời Vào Trong
Chương 11 - Bảo Kỳ Vương
Chương 12 - Ai Là Tô Đan Đan?
Chương 13 - Là Anh Ấy
Chương 14 - Rất Xứng Đôi
Chương 15 - Điều Kiện Gì?
Chương 16 - Xong Ngay Đây
Chương 17 - Tôi Đi Với Anh
Chương 18 - Không Dễ Động Đến Được Đâu
Chương 19 - "Cấm Vận Tôi Sao?"
Chương 20 - Chắc Là Để Giữ Thể Diện Cho Em Đấy!
Chương 21 - Không Khí Trong Hội Trường Rất Sôi Nổi.
Chương 22 - Mười Triệu Tệ!
Chương 23 - Anh Lấy Đâu Ra Nhiều Tiền Vậy?
Chương 24 - Số Tiền Đó Cậu Ta Lấy Ở Đâu Ra?
Chương 25 - Thứ Vô Dụng Như Hắn Thì Có Cách Gì Chứ?
Chương 26 - Không Ngờ Là Lại Gặp Bọn Họ Ở Đây!
Chương 27 - Giờ Hai Ta Sẽ Đi Gặp Bảo Kỳ Vương!
Chương 28 - Rõ Ràng Là Bị Cấm Vận Mà!
Chương 29 - Sao Bọn Họ Lại Đến Đây?
Chương 30 - Họ Biết Rõ Là Bảo Kỳ Vương Đến!
Chương 31 - Vị Khách Này Là Cậu Kéo Về Sao?
Chương 32 - Cậu Biết Bảo Kỳ Vương Là Người Như Nào Sao?
Chương 33 - Chuyện Này Anh Sẽ Giải Quyết
Chương 34 - Chuyện Này Là Thật Sao?
Chương 35 - Đúng Là Tự Tìm Đường Chết
Chương 36 - Nhà Họ Trần Ở Yên Kinh!
Chương 37 - Trần Sơn Hất Cằm Tỏ Vẻ Khiêu Khích.
Chương 38 - Anh Quỳ Hay Không Đây?
Chương 39 - Một Cái Tát Không Thể Hả Giận.
Chương 40 - Đây Mới Là Điều Quý Báu Nhất!
Chương 41 - Báo Thù? Anh Ta Không Dám Đâu!
Chương 42 - Tên Này Là Trần Bảo Kỳ À?
Chương 43 - Máu Chảy Ra Nhuộm Đỏ Cả Nền Đất.
Chương 44 - “Chẳng Phải Tôi Đã Nói Không Cần Nhiều Rồi Sao?”
Chương 45 - Đây Là Địa Bàn Của Hắn!
Chương 46 - "Hắn... Hắn Là Bảo Kỳ Vương Ư?"
Chương 47 - Tôi Sẽ Không Để Lộ!
Chương 48 - "Ai Bảo Tôi Chết Rồi?”
Chương 49 - Bạo Lực Có Thể Giải Quyết Vấn Đề Sao?
Chương 50 - “Cháu Nói Thế Là Có Ý Gì?”
Chương 51 - Tha Thứ Cho Tôi Một Lần!
Chương 52 - Không Một Ai Dám Tin Đây Là Sự Thật!
Chương 53 - Hắn Đang Đánh Cược!
Chương 54 - Em Muốn Vào Tập Đoàn Bảo Kỳ À?
Chương 55 - Ngày Mai Em Sẽ Biểu Hiện Thật Tốt
Chương 56 - Hai Chúng Ta Cùng Đi Ăn Nhé!
Chương 57 - Ai Dám Đuổi Việc Cậu Chủ Trần?
Chương 58 - Cậu Câm Miệng Cho Tôi!
Chương 59 - Dù Sao Chuyện Này Cũng Thật Khó Tin.
Chương 60 - Cô Ta Hơi Nản Lòng Nên Chuẩn Bị Rời Đi.
Chương 61 - Anh Ta Chỉ Là Tên Rác Rưởi
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Xem Thường Anh Ta
Chương 3 - Ông Ta Không Có Gan Đó Đâu
Chương 4 - Mời Người Ngoài Ra Về
Chương 5 - Cứ Để Con Giải Quyết
Chương 6 - Quân Cờ
Chương 7 - Anh Không Hiểu Anh Ấy
Chương 8 - Sao Hai Người Lại Ở Đây?
Chương 9 - Nói Có Lý
Chương 10 - Mời Vào Trong
Chương 11 - Bảo Kỳ Vương
Chương 12 - Ai Là Tô Đan Đan?
Chương 13 - Là Anh Ấy
Chương 14 - Rất Xứng Đôi
Chương 15 - Điều Kiện Gì?
Chương 16 - Xong Ngay Đây
Chương 17 - Tôi Đi Với Anh
Chương 18 - Không Dễ Động Đến Được Đâu
Chương 19 - "Cấm Vận Tôi Sao?"
Chương 20 - Chắc Là Để Giữ Thể Diện Cho Em Đấy!
Chương 21 - Không Khí Trong Hội Trường Rất Sôi Nổi.
Chương 22 - Mười Triệu Tệ!
Chương 23 - Anh Lấy Đâu Ra Nhiều Tiền Vậy?
Chương 24 - Số Tiền Đó Cậu Ta Lấy Ở Đâu Ra?
Chương 25 - Thứ Vô Dụng Như Hắn Thì Có Cách Gì Chứ?
Chương 26 - Không Ngờ Là Lại Gặp Bọn Họ Ở Đây!
Chương 27 - Giờ Hai Ta Sẽ Đi Gặp Bảo Kỳ Vương!
Chương 28 - Rõ Ràng Là Bị Cấm Vận Mà!
Chương 29 - Sao Bọn Họ Lại Đến Đây?
Chương 30 - Họ Biết Rõ Là Bảo Kỳ Vương Đến!
Chương 31 - Vị Khách Này Là Cậu Kéo Về Sao?
Chương 32 - Cậu Biết Bảo Kỳ Vương Là Người Như Nào Sao?
Chương 33 - Chuyện Này Anh Sẽ Giải Quyết
Chương 34 - Chuyện Này Là Thật Sao?
Chương 35 - Đúng Là Tự Tìm Đường Chết
Chương 36 - Nhà Họ Trần Ở Yên Kinh!
Chương 37 - Trần Sơn Hất Cằm Tỏ Vẻ Khiêu Khích.
Chương 38 - Anh Quỳ Hay Không Đây?
Chương 39 - Một Cái Tát Không Thể Hả Giận.
Chương 40 - Đây Mới Là Điều Quý Báu Nhất!
Chương 41 - Báo Thù? Anh Ta Không Dám Đâu!
Chương 42 - Tên Này Là Trần Bảo Kỳ À?
Chương 43 - Máu Chảy Ra Nhuộm Đỏ Cả Nền Đất.
Chương 44 - “Chẳng Phải Tôi Đã Nói Không Cần Nhiều Rồi Sao?”
Chương 45 - Đây Là Địa Bàn Của Hắn!
Chương 46 - "Hắn... Hắn Là Bảo Kỳ Vương Ư?"
Chương 47 - Tôi Sẽ Không Để Lộ!
Chương 48 - "Ai Bảo Tôi Chết Rồi?”
Chương 49 - Bạo Lực Có Thể Giải Quyết Vấn Đề Sao?
Chương 50 - “Cháu Nói Thế Là Có Ý Gì?”
Chương 51 - Tha Thứ Cho Tôi Một Lần!
Chương 52 - Không Một Ai Dám Tin Đây Là Sự Thật!
Chương 53 - Hắn Đang Đánh Cược!
Chương 54 - Em Muốn Vào Tập Đoàn Bảo Kỳ À?
Chương 55 - Ngày Mai Em Sẽ Biểu Hiện Thật Tốt
Chương 56 - Hai Chúng Ta Cùng Đi Ăn Nhé!
Chương 57 - Ai Dám Đuổi Việc Cậu Chủ Trần?
Chương 58 - Cậu Câm Miệng Cho Tôi!
Chương 59 - Dù Sao Chuyện Này Cũng Thật Khó Tin.
Chương 60 - Cô Ta Hơi Nản Lòng Nên Chuẩn Bị Rời Đi.
Chương 61 - Anh Ta Chỉ Là Tên Rác Rưởi
Nhìn bóng lưng cô, Trần Bảo Kỳ bất lực bật cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhã Linh, sau này em sẽ biết, từng câu anh nói đều là sự thật!
"
Ngay lúc này, Tô Nhã Linh quay đầu lại, hỏi anh một cách rất nghiêm túc: "Bảo Kỳ, anh nói xem, được bố mẹ ruột yêu chiều rốt cuộc sẽ có cảm giác sẽ thế nào?"
"Rất hạnh phúc”.
"Tôi cũng đoán thế!
"
Lúc Tô Nhã Linh nói chuyện, ánh mắt tràn đầy mong ước.
"Em muốn tìm bố mẹ ruột sao?"
Tô Nhã Linh gật đầu, thế nhưng do dự một hồi rồi khẽ lắc đầu.
"Hơn hai mươi năm, mỗi ngày tôi đều mong chờ, nhưng lại thất vọng hết lần này đến lần khác, tim tôi đã nguội lạnh từ lâu rồi”.
"Tôi chỉ muốn biết, bây giờ họ sống có tốt không, trước kia tại sao lại bỏ rơi tôi”.
Trần Bảo Kỳ nghe xong, gật đầu nói: "Chuyện này cứ giao cho anh”.
Nghe thấy Trần Bảo Kỳ trả lời một cách rất nghiêm túc, Tô Nhã Linh nhìn anh hồi lâu.
Cô không nói gì, nhưng trong lòng không hề ôm ấp tia hy vọng nào.
Đối với cô mà nói, Trần Bảo Kỳ hoàn toàn không thể giải quyết được chuyện này.
...
.
Sáng sớm hôm sau, Tô Đan Đan trang điểm tỉ mỉ, đi cùng Trần Sơn tới tập đoàn Bảo Kỳ.
"Anh Trần Sơn, công việc của em được sắp xếp ổn rồi phải không?"
Tô Đan Đan tươi cười hỏi.
"Sắp xếp ổn hết cả rồi, em tạm thời làm ở bộ phận tiêu thụ với tư cách là thư ký của anh”.
Tô Đan Đan vui mừng gật đầu: “Anh Trần Sơn, anh giỏi thật đấy”.
“Ai ở Lâm Thành mà không biết tập đoàn Bảo Kỳ là công ty khó xin vào nhất, rất nhiều người chen vỡ đầu cũng không vào làm ở đây được!
”
Nghe Tô Đan Đan nịnh bợ, Trần Sơn xua tay: “Chuyện nhỏ thôi”.
“Cũng đúng, anh Trần Sơn đã lên tiếng thì dù là Bảo Kỳ Vương cũng phải nể mặt”.
Nói đến đây, Tô Đan Đan lắc cánh tay Trần Sơn nũng nịu nói: “Anh Trần Sơn, lát nữa anh có thể dẫn em đi gặp Bảo Kỳ Vương không? Người ta chưa được gặp anh ấy bao giờ”.
Nghe cô ta nói ra yêu cầu này, Trần Sơn nhíu mày.
Gặp Bảo Kỳ Vương? Nằm mơ hả?
Ông đây còn chưa gặp anh ấy, mà cô muốn gặp rồi sao?
Trần Sơn biết dã tâm của Tô Đan Đan rất lớn, hắn cũng biết rõ sớm muộn gì lời nói dối của mình cũng bị bại lộ.
Hắn phải nhanh chóng gạo nấu thành cơm thôi.
Dù sao hắn bịa ra nhiều lời nói dối thế là vì muốn chiếm được cơ thể của Tô Đan Đan.
“Đan Đan, từ từ hẳn nói đến chuyện đi gặp Bảo Kỳ Vương, tối nay em có rảnh không? Hai chúng ta cùng đi ăn nhé!
”
“Được ạ!
”