Chương 1 - Bạo Quân Vô Địch Ra Tù!
Chương 2 - Người Phụ Nữ Này Đang Chơi Đùa Với Lửa Đấy!
Chương 3 - Bàn Điều Kiện Với Tao? Mày Không Đủ Tư Cách
Chương 4 - Tao Không Muốn Làm Bẩn Tay Của Mình, Mày Tự Sát Đi
Chương 5 - Kẻ Đối Chọi Với Tao, Đều Sẽ Không Có Đường Sống
Chương 6 - Kiêu Ngạo
Chương 7 - Náo Động
Chương 8 - Hung Ác
Chương 9 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 10 - Thẩm Vấn
Chương 11 - Rác Rưởi
Chương 12 - Võ Sư
Chương 13 - Vòng Vo
Chương 14 - Bán Bộ Tông Sư
Chương 15 - Chân Khí Ly Thể
Chương 16 - Triệu Vô Cực
Chương 17 - Cẩu Thẳng Tự
Chương 18 - Mất Tích
Chương 19 - Vó Ngựa
Chương 20 - Đi Chết Đi
Chương 21 - Hắc Bạch Vô Thường
Chương 22 - Bắt Máy
Chương 23 - Mừng Thọ
Chương 24 - Một Tầm Cao Hơn
Chương 25 - Đại Khai Sát Giới
Chương 26 - Máu Chảy Thành Sông
Chương 27 - Cảnh Cáo Lần Hai
Chương 28 - Quyền Lực Tối Cao
Chương 29 - Nguy Kịch
Chương 30 - Mị Sát Tà Cổ
Chương 31 - Đặc Biệt
Chương 32 - Phấn Khích
Chương 33 - Bán Đấu Giá
Chương 34 - Thực Lực
Chương 35 - Tấn Công
Chương 36 - Lừa Gạt
Chương 37 - Múa Rìu Qua Mắt Thợ
Chương 38 - Tông Sư Ngự Linh
Chương 39 - Tia Sáng Lạnh Lẽo
Chương 40 - Ngu Xuẩn
Chương 41 - Bức Tranh Cửu Long
Chương 42 - Bị Từ Chối
Chương 43 - Nhiệt Liệt Vỗ Tay
Chương 44 - Tĩnh Lặng
Chương 45 - Tên Kia Điên Rồi Sao?
Chương 46 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 47 - Còn Sống Là Tốt Rồi
Chương 48 - Trọng Thương Sắp Chết!
Chương 49 - Chết Vinh Còn Hơn Sống Nhục
Chương 50 - Gián Điệp
Chương 51 - Còn Thất Thần Gì Vậy?
Chương 52 - Trên Bản Đồ Có Chất Độc!
Chương 53 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 54 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 55 - Không Giả Ngầu Thì Sẽ Chết Sao?
Chương 56 - Khẩu Khí Lớn Lắm
Chương 57 - Thật Sự Là Như Thần Binh Trời Giáng!
Chương 58 - Bọn Họ Là Ai Vậy
Chương 60 - Không Bằng Cầm Thú
Chương 61 - Đe Dọa!
Chương 62 - Anh Quả Thật Vô Liêm Sỉ
Chương 63 - Anh Có Bán Không?
Chương 64 - Chẳng Lẽ Là Bay Xuống?
Chương 65 - Chỉ Là Muốn Ghé Thăm
Chương 66 - Công Trường Xảy Ra Sự Cố
Chương 67 - Ngăn Cũng Không Ngăn Được
Chương 68 - Có Rất Nhiều Máy Bay!
Chương 69 - Một Phút?
Chương 70 - Cao Thủ Hàng Thật!
Chương 71 - Chia Cho Tôi Một Phần
Chương 72 - Nói Cô Yêu Tôi Đi!
Chương 73 - Thực Sự Là Siêu Nhân À
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Để Tôi Giúp Cậu Siêu Thoát
Chương 76 - Em Thực Sự Đã Hồi Phục Rồi!
Chương 77 - Không Đủ Chỗ?
Chương 78 - Tiếng Quỷ Khóc Sói Gào
Chương 79 - Muốn Chết À!
Chương 80 - Làm Sao Có Thể Chịu Nổi?
Chương 81 - Quái Quỷ Gì Thế Này!
Chương 82 - Cải Tà Quy Chính
Chương 83 - Không Có Chuyện Gì Chứ?
Chương 84 - Tâm Trạng Vô Cùng Tốt Đẹp
Chương 85 - Không Có So Sánh Thì Không Có Đau Thương
Chương 86 - Lần Thứ Hai Bị Giết!
Chương 87 - Động Đất
Chương 88 - Miễn Khỏi Chết Là Được Rồi!
Chương 89 - Cầu Vồng
Chương 90 - Chỉ Có Thế À
Chương 91 - Làm Sao Có Thể Như Vậy?
Chương 92 - Sự Cô Đơn Bắt Nguồn Từ Sự Vô Địch!
Chương 93 - Mày Không Xứng
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Chương 1 - Bạo Quân Vô Địch Ra Tù!
Chương 2 - Người Phụ Nữ Này Đang Chơi Đùa Với Lửa Đấy!
Chương 3 - Bàn Điều Kiện Với Tao? Mày Không Đủ Tư Cách
Chương 4 - Tao Không Muốn Làm Bẩn Tay Của Mình, Mày Tự Sát Đi
Chương 5 - Kẻ Đối Chọi Với Tao, Đều Sẽ Không Có Đường Sống
Chương 6 - Kiêu Ngạo
Chương 7 - Náo Động
Chương 8 - Hung Ác
Chương 9 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 10 - Thẩm Vấn
Chương 11 - Rác Rưởi
Chương 12 - Võ Sư
Chương 13 - Vòng Vo
Chương 14 - Bán Bộ Tông Sư
Chương 15 - Chân Khí Ly Thể
Chương 16 - Triệu Vô Cực
Chương 17 - Cẩu Thẳng Tự
Chương 18 - Mất Tích
Chương 19 - Vó Ngựa
Chương 20 - Đi Chết Đi
Chương 21 - Hắc Bạch Vô Thường
Chương 22 - Bắt Máy
Chương 23 - Mừng Thọ
Chương 24 - Một Tầm Cao Hơn
Chương 25 - Đại Khai Sát Giới
Chương 26 - Máu Chảy Thành Sông
Chương 27 - Cảnh Cáo Lần Hai
Chương 28 - Quyền Lực Tối Cao
Chương 29 - Nguy Kịch
Chương 30 - Mị Sát Tà Cổ
Chương 31 - Đặc Biệt
Chương 32 - Phấn Khích
Chương 33 - Bán Đấu Giá
Chương 34 - Thực Lực
Chương 35 - Tấn Công
Chương 36 - Lừa Gạt
Chương 37 - Múa Rìu Qua Mắt Thợ
Chương 38 - Tông Sư Ngự Linh
Chương 39 - Tia Sáng Lạnh Lẽo
Chương 40 - Ngu Xuẩn
Chương 41 - Bức Tranh Cửu Long
Chương 42 - Bị Từ Chối
Chương 43 - Nhiệt Liệt Vỗ Tay
Chương 44 - Tĩnh Lặng
Chương 45 - Tên Kia Điên Rồi Sao?
Chương 46 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 47 - Còn Sống Là Tốt Rồi
Chương 48 - Trọng Thương Sắp Chết!
Chương 49 - Chết Vinh Còn Hơn Sống Nhục
Chương 50 - Gián Điệp
Chương 51 - Còn Thất Thần Gì Vậy?
Chương 52 - Trên Bản Đồ Có Chất Độc!
Chương 53 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 54 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 55 - Không Giả Ngầu Thì Sẽ Chết Sao?
Chương 56 - Khẩu Khí Lớn Lắm
Chương 57 - Thật Sự Là Như Thần Binh Trời Giáng!
Chương 58 - Bọn Họ Là Ai Vậy
Chương 60 - Không Bằng Cầm Thú
Chương 61 - Đe Dọa!
Chương 62 - Anh Quả Thật Vô Liêm Sỉ
Chương 63 - Anh Có Bán Không?
Chương 64 - Chẳng Lẽ Là Bay Xuống?
Chương 65 - Chỉ Là Muốn Ghé Thăm
Chương 66 - Công Trường Xảy Ra Sự Cố
Chương 67 - Ngăn Cũng Không Ngăn Được
Chương 68 - Có Rất Nhiều Máy Bay!
Chương 69 - Một Phút?
Chương 70 - Cao Thủ Hàng Thật!
Chương 71 - Chia Cho Tôi Một Phần
Chương 72 - Nói Cô Yêu Tôi Đi!
Chương 73 - Thực Sự Là Siêu Nhân À
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Để Tôi Giúp Cậu Siêu Thoát
Chương 76 - Em Thực Sự Đã Hồi Phục Rồi!
Chương 77 - Không Đủ Chỗ?
Chương 78 - Tiếng Quỷ Khóc Sói Gào
Chương 79 - Muốn Chết À!
Chương 80 - Làm Sao Có Thể Chịu Nổi?
Chương 81 - Quái Quỷ Gì Thế Này!
Chương 82 - Cải Tà Quy Chính
Chương 83 - Không Có Chuyện Gì Chứ?
Chương 84 - Tâm Trạng Vô Cùng Tốt Đẹp
Chương 85 - Không Có So Sánh Thì Không Có Đau Thương
Chương 86 - Lần Thứ Hai Bị Giết!
Chương 87 - Động Đất
Chương 88 - Miễn Khỏi Chết Là Được Rồi!
Chương 89 - Cầu Vồng
Chương 90 - Chỉ Có Thế À
Chương 91 - Làm Sao Có Thể Như Vậy?
Chương 92 - Sự Cô Đơn Bắt Nguồn Từ Sự Vô Địch!
Chương 93 - Mày Không Xứng
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Trong phút chốc, hơn chục khẩu súng đen chĩa vào Diệp Phàm!
“Ha ha, Diệp Phàm, cho dù mày là người tu luyện thì sao?"
“Một chọi một giỏi như vậy có ích gì? Ở đây tao có hơn chục khẩu súng, dù sao cũng sẽ tiễn mày về chầu trời!
"
Đỗ Chính Bằng điên cưồng cười lớn.
Nhìn thấy động đến súng, các cô gái tiếp khách đều sợ hãi, bất chấp tất cả bỏ chạy ra khỏi phong bao, trốn ở bên ngoài run rẩy.
Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như cũ, đối mặt mười mấy khẩu súng, anh đặt vỏ dưa hấu đã ăn xong xuống, cười lạnh.
“Chỉ như vậy à?”
Đỗ Chính Bằng nghe vậy thì sửng sốt, sau đó hét lớn.
“Hừ! Chết đến nơi rồi còn giả vờ? Bản chết hẳn ta"
'Vừa dứt lời, đám vệ sĩ liền định bóp cò.
Đỗ Chính Bằng nở một nụ cười hung ác.
Nhóc con, mày chết chắc rồi!
Nhưng giây tiếp theo...
.
Không có tiếng súng!
Rất quý dị.
Chẳng lẽ mắc kẹt tập thể?
“Chết tiệt, đám phế vật mày, không nghe mệnh lệnh của tao sao?”
Đỗ Chính Bắng tức giận quay lại mằng đám vệ sĩ.
Nhưng tất cả các vệ sĩ đều đang giơ súng lên, hai mắt mở to, khuôn mặt đầy vẻ khó tin, vẻ mặt đông cứng.
Ngay sau đó.
Tạch, tạch.
.
.
Bọn họ giống như những cái bánh chẻo đều gục. hết xuống đất, chết tươi!
Hóa ra ngay lúc bọn vệ sĩ chuẩn bị ra tay, Diệp. Phàm đã hơi giơ tay lên, bắn ra mười cây kim bạc mỏng như sợi tóc, lấy đi mạng sống của bọn họ.
Chỉ là động tác quá nhanh, ngoại trừ ngài Điêu ra thì không có ai nhìn thấy động tác này của Diệp Phàm.
Trên thực tế, Diệp Phàm cũng không sợ những viên đạn đó.
Tay không tiếp đạn cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng không phải chưa từng làm.
Chỉ là lần này anh muốn chủ động mà thôi Đổi một cách chơi khác cũng rất thú vị. “Sao có thể như vậy?”
Đỗ Chính Bãng không còn bình tĩnh được nữa, kinh hãi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Thậm chí anh ra tay như thế nào anh ta cũng không nhìn thấy.
Đây có còn là con người không?
Đúng là Diêm Vương sống đòi mạng!
“Đường chủ Đỗ, còn có thủ đoạn gì thì cứ việc sử dụng đi, nếu không mày lại nói tao không cho mày cơ hội.
”
Diệp Phàm vẫn khoanh chân ngồi đó, trả lại câu này.
'Sau đó, anh lại nhặt một miếng dưa hấu lên ăn.
Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh cũng không hề có chút áp lực tâm lý nào với mười mấy tên vệ sĩ đã chết kia.
Nếu đã muốn giết tôi, vậy thì cũng nên có ý thức sẽ bị giết ngược lại.
Rất công bãng.
“Ngài Điêu, cứu tôi, cứu tôi!
"
Đỗ Chính Bằng nhìn ngài Điêu cầu cứu, hét lên.
“Ngài Điêu, chỉ căn ngài giúp tôi giết thằng nhóc này, chuyện hợp tác làm ăn của chúng ta không cần. chia năm năm nữa, tôi chỉ lấy một phần, một phần!
”
Mặc dù được coi là một trong những ông trùm ngầm của Giang Thành nhưng anh ta chưa bao giờ. kề cái chết như vậy.
Hiện tại anh ta thực sự rất sợ hãi. Truyện Sủng
Diệp Phàm sớm đã đoán được Đỗ Chính Bắng sẽ cầu cứu, cho nên cũng không vội ra tay.
Thay vào đó, anh ngồi trên ghế, liếc nhìn ngài Điêu.
Anh cũng nhìn ra, ngài Điêu này không phải loại tốt lành gì!
Nhưng Diệp Phàm cũng có nguyên tắc của mình.
Ngài Điêu này từ đầu đến cuối không hề ra tay, anh không có lý do để giết ông ta.
Bây giờ, còn phải xem ngài Điêu có tự cho anh lý do hay không.
“Ngài Điêu đây là sao? Ông định ra tay với tôi sao? Vậy thì tốt nhất ông nên chuẩn bị sẵn cho cái chết đi”
Thấy ngài Điêu không đáp lại Đỗ Chính Bằng, Diệp Phàm trực tiếp lên tiếng khiêu khích ông ta.
Ngài Điêu cười lạnh một tiếng
Ánh mắt Đỗ Chính Bằng chuyển từ tuyệt vọng sang hưng phấn trong nháy mắt.
“Ngài Điêu, giúp tôi giết hắn ta, giết hắn ta!
”
Ngài Điêu phớt lờ Đỗ Chính Bằng, mim cười với Diệp Phàm.
“Ha ha, chàng trai trẻ, tôi phải nói rằng thực lực của cậu không tệ.
”
Sau đó sắc mặt ông ta trở nên tối sâm, trong mắt lộ ra vẻ hung ác và một chút khinh thường.
“Nhưng mà nhìn cách cậu ra tay vừa rồi, cũng chỉ vừa thăng cấp lên võ sư không lâu, hoàn toàn không lọt vào mất tôi!
"
Ông ta thích nhất chính là hù dọa đối thủ.
Sau đó chờ đến khi đối thủ sợ hãi cầu xin, mới tàn nhẫn giết chết.
Nhưng Diệp Phàm vẫn ngồi ở chỗ đó, thậm chí còn không hề nhấc mí mắt lên, bình tĩnh nói:
“Vậy thì sao?"
Ngài Điêu cau mày.
Thái độ của Diệp Phàm chỉ đơn giản là đang khinh thường ông ta.
Điều đó khiến ông ta rất không vui!
Phải biết rằng, tuy rằng ông ta cũng là võ sư, nhưng không phải võ sư bình thường.
Mà đã gần đạt đến ngưỡng cửa tông sư.
Một bán bộ tông sư có thể thăng cấp lên tông sư bất cứ lúc nào!
“Chàng trai trẻ, cậu thật sự không biết trời cao. đất rộng, cậu không biết tôi là ai à2”
“Tôi mặc kệ ông là ai, muốn đánh thì đánh, vòng vo cái quái gì?"