Chương 1 - Bạo Quân Vô Địch Ra Tù!
Chương 2 - Người Phụ Nữ Này Đang Chơi Đùa Với Lửa Đấy!
Chương 3 - Bàn Điều Kiện Với Tao? Mày Không Đủ Tư Cách
Chương 4 - Tao Không Muốn Làm Bẩn Tay Của Mình, Mày Tự Sát Đi
Chương 5 - Kẻ Đối Chọi Với Tao, Đều Sẽ Không Có Đường Sống
Chương 6 - Kiêu Ngạo
Chương 7 - Náo Động
Chương 8 - Hung Ác
Chương 9 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 10 - Thẩm Vấn
Chương 11 - Rác Rưởi
Chương 12 - Võ Sư
Chương 13 - Vòng Vo
Chương 14 - Bán Bộ Tông Sư
Chương 15 - Chân Khí Ly Thể
Chương 16 - Triệu Vô Cực
Chương 17 - Cẩu Thẳng Tự
Chương 18 - Mất Tích
Chương 19 - Vó Ngựa
Chương 20 - Đi Chết Đi
Chương 21 - Hắc Bạch Vô Thường
Chương 22 - Bắt Máy
Chương 23 - Mừng Thọ
Chương 24 - Một Tầm Cao Hơn
Chương 25 - Đại Khai Sát Giới
Chương 26 - Máu Chảy Thành Sông
Chương 27 - Cảnh Cáo Lần Hai
Chương 28 - Quyền Lực Tối Cao
Chương 29 - Nguy Kịch
Chương 30 - Mị Sát Tà Cổ
Chương 31 - Đặc Biệt
Chương 32 - Phấn Khích
Chương 33 - Bán Đấu Giá
Chương 34 - Thực Lực
Chương 35 - Tấn Công
Chương 36 - Lừa Gạt
Chương 37 - Múa Rìu Qua Mắt Thợ
Chương 38 - Tông Sư Ngự Linh
Chương 39 - Tia Sáng Lạnh Lẽo
Chương 40 - Ngu Xuẩn
Chương 41 - Bức Tranh Cửu Long
Chương 42 - Bị Từ Chối
Chương 43 - Nhiệt Liệt Vỗ Tay
Chương 44 - Tĩnh Lặng
Chương 45 - Tên Kia Điên Rồi Sao?
Chương 46 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 47 - Còn Sống Là Tốt Rồi
Chương 48 - Trọng Thương Sắp Chết!
Chương 49 - Chết Vinh Còn Hơn Sống Nhục
Chương 50 - Gián Điệp
Chương 51 - Còn Thất Thần Gì Vậy?
Chương 52 - Trên Bản Đồ Có Chất Độc!
Chương 53 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 54 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 55 - Không Giả Ngầu Thì Sẽ Chết Sao?
Chương 56 - Khẩu Khí Lớn Lắm
Chương 57 - Thật Sự Là Như Thần Binh Trời Giáng!
Chương 58 - Bọn Họ Là Ai Vậy
Chương 60 - Không Bằng Cầm Thú
Chương 61 - Đe Dọa!
Chương 62 - Anh Quả Thật Vô Liêm Sỉ
Chương 63 - Anh Có Bán Không?
Chương 64 - Chẳng Lẽ Là Bay Xuống?
Chương 65 - Chỉ Là Muốn Ghé Thăm
Chương 66 - Công Trường Xảy Ra Sự Cố
Chương 67 - Ngăn Cũng Không Ngăn Được
Chương 68 - Có Rất Nhiều Máy Bay!
Chương 69 - Một Phút?
Chương 70 - Cao Thủ Hàng Thật!
Chương 71 - Chia Cho Tôi Một Phần
Chương 72 - Nói Cô Yêu Tôi Đi!
Chương 73 - Thực Sự Là Siêu Nhân À
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Để Tôi Giúp Cậu Siêu Thoát
Chương 76 - Em Thực Sự Đã Hồi Phục Rồi!
Chương 77 - Không Đủ Chỗ?
Chương 78 - Tiếng Quỷ Khóc Sói Gào
Chương 79 - Muốn Chết À!
Chương 80 - Làm Sao Có Thể Chịu Nổi?
Chương 81 - Quái Quỷ Gì Thế Này!
Chương 82 - Cải Tà Quy Chính
Chương 83 - Không Có Chuyện Gì Chứ?
Chương 84 - Tâm Trạng Vô Cùng Tốt Đẹp
Chương 85 - Không Có So Sánh Thì Không Có Đau Thương
Chương 86 - Lần Thứ Hai Bị Giết!
Chương 87 - Động Đất
Chương 88 - Miễn Khỏi Chết Là Được Rồi!
Chương 89 - Cầu Vồng
Chương 90 - Chỉ Có Thế À
Chương 91 - Làm Sao Có Thể Như Vậy?
Chương 92 - Sự Cô Đơn Bắt Nguồn Từ Sự Vô Địch!
Chương 93 - Mày Không Xứng
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Chương 1 - Bạo Quân Vô Địch Ra Tù!
Chương 2 - Người Phụ Nữ Này Đang Chơi Đùa Với Lửa Đấy!
Chương 3 - Bàn Điều Kiện Với Tao? Mày Không Đủ Tư Cách
Chương 4 - Tao Không Muốn Làm Bẩn Tay Của Mình, Mày Tự Sát Đi
Chương 5 - Kẻ Đối Chọi Với Tao, Đều Sẽ Không Có Đường Sống
Chương 6 - Kiêu Ngạo
Chương 7 - Náo Động
Chương 8 - Hung Ác
Chương 9 - Lấy Thân Báo Đáp
Chương 10 - Thẩm Vấn
Chương 11 - Rác Rưởi
Chương 12 - Võ Sư
Chương 13 - Vòng Vo
Chương 14 - Bán Bộ Tông Sư
Chương 15 - Chân Khí Ly Thể
Chương 16 - Triệu Vô Cực
Chương 17 - Cẩu Thẳng Tự
Chương 18 - Mất Tích
Chương 19 - Vó Ngựa
Chương 20 - Đi Chết Đi
Chương 21 - Hắc Bạch Vô Thường
Chương 22 - Bắt Máy
Chương 23 - Mừng Thọ
Chương 24 - Một Tầm Cao Hơn
Chương 25 - Đại Khai Sát Giới
Chương 26 - Máu Chảy Thành Sông
Chương 27 - Cảnh Cáo Lần Hai
Chương 28 - Quyền Lực Tối Cao
Chương 29 - Nguy Kịch
Chương 30 - Mị Sát Tà Cổ
Chương 31 - Đặc Biệt
Chương 32 - Phấn Khích
Chương 33 - Bán Đấu Giá
Chương 34 - Thực Lực
Chương 35 - Tấn Công
Chương 36 - Lừa Gạt
Chương 37 - Múa Rìu Qua Mắt Thợ
Chương 38 - Tông Sư Ngự Linh
Chương 39 - Tia Sáng Lạnh Lẽo
Chương 40 - Ngu Xuẩn
Chương 41 - Bức Tranh Cửu Long
Chương 42 - Bị Từ Chối
Chương 43 - Nhiệt Liệt Vỗ Tay
Chương 44 - Tĩnh Lặng
Chương 45 - Tên Kia Điên Rồi Sao?
Chương 46 - Có Chuyện Gì Vậy?
Chương 47 - Còn Sống Là Tốt Rồi
Chương 48 - Trọng Thương Sắp Chết!
Chương 49 - Chết Vinh Còn Hơn Sống Nhục
Chương 50 - Gián Điệp
Chương 51 - Còn Thất Thần Gì Vậy?
Chương 52 - Trên Bản Đồ Có Chất Độc!
Chương 53 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 54 - Toàn Bộ Xong Đời Rồi!
Chương 55 - Không Giả Ngầu Thì Sẽ Chết Sao?
Chương 56 - Khẩu Khí Lớn Lắm
Chương 57 - Thật Sự Là Như Thần Binh Trời Giáng!
Chương 58 - Bọn Họ Là Ai Vậy
Chương 60 - Không Bằng Cầm Thú
Chương 61 - Đe Dọa!
Chương 62 - Anh Quả Thật Vô Liêm Sỉ
Chương 63 - Anh Có Bán Không?
Chương 64 - Chẳng Lẽ Là Bay Xuống?
Chương 65 - Chỉ Là Muốn Ghé Thăm
Chương 66 - Công Trường Xảy Ra Sự Cố
Chương 67 - Ngăn Cũng Không Ngăn Được
Chương 68 - Có Rất Nhiều Máy Bay!
Chương 69 - Một Phút?
Chương 70 - Cao Thủ Hàng Thật!
Chương 71 - Chia Cho Tôi Một Phần
Chương 72 - Nói Cô Yêu Tôi Đi!
Chương 73 - Thực Sự Là Siêu Nhân À
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Để Tôi Giúp Cậu Siêu Thoát
Chương 76 - Em Thực Sự Đã Hồi Phục Rồi!
Chương 77 - Không Đủ Chỗ?
Chương 78 - Tiếng Quỷ Khóc Sói Gào
Chương 79 - Muốn Chết À!
Chương 80 - Làm Sao Có Thể Chịu Nổi?
Chương 81 - Quái Quỷ Gì Thế Này!
Chương 82 - Cải Tà Quy Chính
Chương 83 - Không Có Chuyện Gì Chứ?
Chương 84 - Tâm Trạng Vô Cùng Tốt Đẹp
Chương 85 - Không Có So Sánh Thì Không Có Đau Thương
Chương 86 - Lần Thứ Hai Bị Giết!
Chương 87 - Động Đất
Chương 88 - Miễn Khỏi Chết Là Được Rồi!
Chương 89 - Cầu Vồng
Chương 90 - Chỉ Có Thế À
Chương 91 - Làm Sao Có Thể Như Vậy?
Chương 92 - Sự Cô Đơn Bắt Nguồn Từ Sự Vô Địch!
Chương 93 - Mày Không Xứng
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Chương 94 - Vô Địch Vô Song!
Trong đại sảnh đổ nát cũ kỹ, Đường Nhược Tuyết bị trói lại trên một chiếc ghế, tóc tai bù xù, da mặt tái nhợt.
"Tưởng Bằng Phi, đồ quỷ khốn kiếp, có gan thì giết tôi luôn đi!
"
Đường Nhược Tuyết khàn cả giọng gào thét thảm thiết
Tưởng Bằng Phi ngồi trên chiếc xe lăn, dùng bàn tay trái còn lại nghịch con dao găm, lạnh lùng cười nhạt:
"Haha, nếu giết cô thì làm sao tôi có thể dụ được tên họ Diệp đến đây?"
"Bẫy rập của tôi đã sẵn sàng, chỉ cần hôm nay hắn dám đến đây, chết là điều không thể tránh khỏi! Hahaha...
.
"
Nói xong, Tưởng Bằng Phi phá lên cười điên cuồng.
Phía sau lưng anh ta, có hơn chục tên lính đánh thuê.
Mỗi người căm một khẩu súng liên thanh.
Loại súng này sức công phá cực lớn, tốc độ bắn cực nhanh, có thể bản hàng nghìn viên đạn mỗi phút.
Ở chỗ tối bên ngoài sảnh lớn, cũng có hơn hai chục tên linh đánh thuê ẩn nấp.
Tất cả đều cầm súng liên thanh.
Nếu tất cả lực lượng hỏa lực nặng này bần cùng một lúc, ngay cả cao thủ đẳng cấp Tông sư cũng chỉ có nước chịu chết!
Cho dù Diệp Phàm may mắn thoát khỏi đợt tấn công hỏa lực đồn dập này, thì vẫn còn Chú Lệ ẩn nấp ở đâu đó.
Chú Lệ kia là một cao thủ tuyệt đỉnh, một người có thể hạ gục cả chiến hạm.
Cho nên đối với Diệp Phàm, đây là một trận chiến không thể thoát khỏi cái chết!
Lúc này, Đường Nhược Tuyết rất sợ hãi
Nhưng điều cô sợ hơn là Diệp Phàm sẽ sa vào bẫy của Tưởng Bằng Phi.
"Haha, Nhược Tuyết, tên họ Diệp chắc chắn không thể chạy thoát đâu! Nhưng còn cô.
.
.
.
"
Tưởng Bằng Phi liếm môi.
"Chỉ cần cô nguyện gả cho tôi, tôi có thể cho cô một cơ hội sống sót”
"Nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!
"
Nói rồi, Tưởng Bằng Phi giơ tay chĩa con dao găm vào mặt Đường Nhược Tuyết.
"Nói cô yêu tôi đi!
”
Ánh mắt anh ta lóe lên những tia sáng lạnh lẽo như loài thú hoang.
Một người phụ nữ hoàn mỹ như vậy, chỉ có thể thuộc về Tưởng Bẵng Phi!
Đường Nhược Tuyết cần chặt răng, trên mặt đầy vẻ giận dữ.
Sau một lúc, cô mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi yêu.
.
.
"
Tưởng Bằng Phi nở nụ cười đắc ý.
Dường như đã nghe được những lời mình muốn nghe.
Thậm chí, đã bắt đầu tưởng tượng linh tinh.
Bắt đầu tưởng tượng cảnh Đường Nhược Tuyết ở dưới thân mình.
Cảnh cô rên rỉ thở gấp hầu hạ mình.
Nhưng giây tiếp theo.
"Tôi, yêu, Diệp, Phàm!
"
Đường Nhược Tuyết lớn tiếng la lên từng chữ một.
Sắc mặt Tưởng Bằng Phi cứng đờ.
"Không đúng! Nói lại cho bố mày, nói cô yêu tôi!
"
Nói xong, anh ta hung hãn vung dao chém xuống.
Máu từ gò má của Đường Nhược Tuyết nhỏ xuống, vài gọt còn rơi vào miệng cô.
Đối với phụ nữ, vẻ đẹp bề ngoài quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Khuôn mặt bị tàn phá, đúng là sống không bằng chết!
Nhưng Đường Nhược Tuyết không hề kêu đau, cô cắn răng chịu đựng tất cả.
“Phi!
”
Cô nhổ một ngụm máu vào mặt Tưởng Bằng Phi. "Tôi yêu Diệp Phàm!
"
Đường Nhược Tuyết kiêu hãnh ngẩng cao đầu, quyết không nhượng bộ!
Bốp!
Tưởng Bằng Phi tức giận nghiến răng, lại vung. dao chém xuống nữa.
"Nói cô yêu tôi!
"
“Tôi yêu Diệp Phàm!
”
"Đồ chó! Nói cô yêu tôi!
"Tôi yêu Diệp Phàm!
!
!
"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tưởng Bằng Phi tức điên lên rồi.
Lại một dao vung xuống, gương mặt của Đường Nhược Tuyết chẳng chịt những vết thương, trông thật khủng khiếp,
Máu tươi từ những vết thương tuôn ra đã thấm đẫm cả chiếc áo cô đang mặc.
"Tôi yêu Diệp Phàm! Đời này kiếp này, tôi chỉ yêu Diệp Phàm!
!
!
"
Dần dần, giọng nói của Đường Nhược Tuyết trở nên yếu dần.
Nhưng trong đôi mắt của cô vẫn tràn ngập khí phách không khuất phục, căm hận nhìn chằm chằm về phía Tưởng Bằng Phi.
Cùng với gương mặt dữ tợn như một ác quỷ lúc này, khiến Tưởng Bằng Phi phải rùng mình kinh hãi.
"Mẹ kiếp! Con khốn chết tiệt, bố mày sẽ cắt nát mày ra, để xem mày còn dám mạnh miệng cãi lại không!
"
Ánh mắt Tưởng Bắng Phi tràn ngập vẻ điên cuồng.
Anh ta giơ con dao găm lên, chuẩn bị đâm vào ngực Đường Nhược Tuyết.
Chính ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Một tia sáng lóe lên.
"Aaaa.
.
.
.
"
Tưởng Bằng Phi la hét thảm thiết, cổ tay bị một vật gì đó bản trúng, tức khắc tê liệt rũ xuống.
Con dao găm cũng rơi xuống sản nhà.
Ngay sau đó, một tiếng gầm ghê rợn tựa từ địa ngục vọng tới, vang vọng khắp chùa Vạn Phật.
"Tưởng Bằng Phi, mày phải chết”