Bất Đắc Dĩ Làm Mẹ

Bất Đắc Dĩ Làm Mẹ

Cập nhật: 09/06/2024
Tác giả: Dạ Lan
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 220,526
Đánh giá:                        
Xuyên Không
     
     

" Lương thực của hai vị rất tốt , nếu tất cả lương thực của hai vị bán đều giống như vậy ta sẽ không keo kiệt , một cân lúa nước sẽ hai mươi lăm văn một cân , còn lúa mỳ ba mươi văn một cân , hai vị thấy thế nào ? "

Nguyên Thủ Mộc và Nguyên Thủ Văn đều kinh hỉ , thật ra họ cũng biết lương thực của mình tốt , nhưng lần đầu bán gặp được người mua sảng khoái như vậy ,

khiến hai người vui vẻ không thôi .

Hai bên thỏa thuận rất nhanh , Trần lão bản kêu người làm trong Đông Phát Trai giúp đở đem lương thực trên xe ngựa xuống , sau khi kiểm tra chất lượng và cân tổng số cân lương thực , Trần lão bản hài lòng thanh toán tiền cho hai người

" Lúa nước hai ngàn năm trăm cân , một cân hai mươi lăm văn , tổng cộng sáu mươi hai lượng năm mươi văn lúa mỳ hai ngàn cân thêm sáu mươi lượng , tổng công một trăm hai mươi tư lượng năm mươi văn , ta sẽ trả cho hai người chẳn một trăm hai mươi lăm lượng "

" đa tạ Trần lão bản chiếu cố " Nguyên Thủ Văn không khách khí cảm ơn

" Hy vọng lần sau có muốn bán lương thực hai vị huynh đệ nhớ tới Đông Phát Trai của ta " Trần lão bản đưa tờ ngân phiếu một trăm lượng với hai mươi lăm thỏi bạc trắng cười nói

Nguyên Thủ Mộc run run tay cầm lấy bạc , lần đầu tiên hắn thấy tiền nhiều như vậy .

" Trần lão bản nhờ người đổi ngân phiếu thành bạc trắng . huynh đệ ta ở nông thôn sử dụng bạc trắng sẽ tiện hơn " Nguyên Thủ Văn bình tĩnh hơn đại ca của mình dù y cũng đang rất kích động .

" Được, " Trần lão bản dể chịu đáp ứng

Hai huynh đệ ra khỏi Đông Phát Trai bước chân lâng lâng , túi bạc nặng trĩu khiến cả hai mới biết không phải là mơ . Lên xe ngựa Nguyên Tranh vui vẻ đón hai người .

" Cha , nhị thúc hai người đả trở lại , thuận lợi chứ ạ "

" Thuận lợi tới mức ta cứ nghỉ là không thật , Lão bản Đông Phát Trai rất vừa lòng với lương thực của chúng ta , còn ra giá cao hơn năm văn một cân , thật may mắn " Nguyên Thủ Mộc hồ hởi khoe với nữ nhi

" Thật tốt quá , " Nguyên Tranh cũng mừng

" Tranh nhi , bạc này ngươi hãy để vào không gian cất đi , chúng ta cầm nhiều bạc như rất không an toàn " Nguyên Thủ Văn nói

" Đúng , đúng , nha đầu , ngươi hãy giử đi , nảy giờ ta cầm bạc vẩn thấy khẩn trương ,

lo lắng nha" Nguyên Thủ Mộc gật đầu ,

mặc dù bạc nhiều rất thích nhưng hắn cảm thấy như cầm một quả pháo sắp nổ nha

" Nhiều như vậy , Cha , nhị thúc có tiền rồi ,

ta muốn đi mua sắm một ít thứ về làm quà cho mọi người đi " Nguyên Tranh cười tủm tĩm nói

" Được , nha đầu ngươi thích gì thì cứ mua " Nguyên Thủ Văn sủng nịnh nói , Nguyên Thủ Mộc cũng vui vẻ đồng ý ,

lần đầu kiếm được nhiều tiền như vậy hắn cũng muốn mua quà về cho nương tử và hai nhi tử nhỏ ở nhà .

Cả ba người gởi xe vào một khách sạn nhỏ , cho tiểu nhị một ít tiền nhờ hắn trông xe ngựa dùm , cả ba người đi dạo từng cữa hàng , đầu tiên Nguyên Tranh muốn mua vải cho Trần thị làm y phục mới cho cả nhà ,

.

Bước vào cữa hàng bán vải , tiểu nhị bước ra chào đón ba người , và đánh giá khách hàng mới ,

hai người đàn ông dù y phục mới nhưng nhìn ra được chất vải bình thường , còn một thai phụ trẻ thì khỏi nói , gương mặt tuy thanh tú nhưng bộ đồ vải bông củ đả bạc màu rất nhiều . Tiểu nhị khinh thường trong lòng không hy vọng lắm .

" Nha đầu , ngươi muốn mua vải làm y phục cho ai " Nguyên Thủ Văn hỏi Nguyên Tranh

" Ta muốn mua cho ông bà nội , nương , và hai đệ đệ , phụ thân và nhị thúc nữa , mọi người đều cần quần áo mới , sắp tới năm mới rồi " Nguyên Tranh càng nói tiểu nhị càng mừng rở ,

nhiệt tình hướng dẩn loại vải nào tốt và các giá tiền

,

Nguyên Tranh mua nhiều vải bông để may đồ ấm cho mọi người , mùa đông vẩn còn thêm vài tháng nữa , mỗi người trong nhà Nguyên Tranh đều chuẩn bị cho một người ba bộ y phục mới , và một khúc vải mềm may đồ cho tiểu bảo bối trong bụng . Nguyên Tranh còn mua đế giày và loại vải dùng may giày cho mọi người , chỉ thêu cùng chỉ may đồ cũng mua thêm .

Tiểu nhị càng nhìn càng vui vẻ , không ngờ gặp một khách hàng lớn như vậy tuy mặt hàng đều là bình thường nhưng số lượng nhiều như vậy sao hắn không cao hứng nha . Tổng cộng tất cả mất hơn mười lượng ,

làm y phục mới cho cả nhà ai cũng không tiếc tiền .

Mua xong vải làm y phục Nguyên Tranh rất vui vẻ , mua thêm năm cân thịt heo có mỡ, một ít xương ống , thêm một ít điểm tâm bánh kẹo cho hai đệ đệ và một hộp trà ngon cho Nguyên Lão , Cuối cùng ba người đều vui vẻ lại chổ gởi xe ngựa .

Vì mua rất nhiều thứ Nguyên Thủ Mộc cùng Nguyên Thủ Văn tay xách nách mang hai túi đồ nặng , Nguyên Tranh chầm chậm đi theo sau hai người . Bổng từ trong hẽm một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vọt ra ,

băng qua đường lớn đâm sầm và túi đồ của Nguyên Thủ Văn ,

lực chạm bất ngờ làm tiểu tử đó ngả xuống , đồ trong tay rớt ra , hắn lồm cồm ngồi dậy nhặt lên chuẩn bị chạy đi , nhưng đả bị một bàn tay to béo bắt lại

" Tên ăn mày thối tha , mày dám trộm bánh của bà hả ? xem ra mày tới số rồi ". một bà phụ nhân tướng ta phốp pháp , gương mặt đanh đá ,

vừa nói tay vừa đánh bốp bốp vào mặt tên nhóc khoảng mười tuổi , mới vài cái khóe miệng tên nhóc đả rướm máu , nhưng ánh mắt quật cường tay vẩn nắm chặc hai cái bánh bao , không có ý định bỏ xuống .

" mày còn dám trừng với bà à ,

A ! Chỉ thấy thằng nhóc ấy đột nhiên cắn mạnh xuống tay bà mập , bất ngờ bị đau bà mập buông tay ra , thằng nhóc vội lồm cồm chạy lần này lại không may , vì quá vội vàng đâm sầm vào Nguyên Tranh đang đứng sau nhìn nảy giờ

Nguyên Tranh cũng vì quá bất ngờ không kịp tránh , bị đụng một cái làm cô bật ngửa ngã xuống đường , vì nền đường tuyết còn đóng băng làm nàng đau điếng , bán tay chỏi xuống đường bị băng cắt rướm máu .

" Tranh nhi "

" Nha đầu "

Nguyên Thủ Mộc Nguyên thủ Văn hoảng sợ cùng la lên vội buông đồ trong tay xuống chạy tới đở Nguyên Tranh .

" Nha đầu , ngươi không sao chứ " Thấy Nguyên Tranh gương mặt tái xanh , Nguyên Thủ Mộc càng lo lắng run giọng hỏi

" Ta không sao ,

" Nguyên Tranh vịn tay hai người đứng dậy ,

bàn tay bị chảy máu hơi đau , nhưng không nghiêm trọng lắm , Thằng nhóc thấy người mình đung vào một thai phụ cũng ngở ngàng hoảng sợ quên cả chạy .

" ta xin lổi " Thằng nhóc ngập ngừng nói .

Bà mập phản ứng lại tóm lấy thằng nhóc , " Mày dám cắn bà , còn muốn chạy hả " nói xong lại muốn đánh

" Khoan , nhị nương xin ngừng tay " Nguyên Tranh thấy bà ta sắp động thủ thì vội nói , giọng cô còn đau nên hơi phập phồng

" Tiểu nương tử , có chuyện gì ? " bà mập nhướng mày hỏi

" Không biết, tiểu tử này đả làm gì khiến nhị nương tức giận như vậy?"

" A, Tên ăn mày này dám trộm bánh của ta , hắn còn mới đụng vào ngươi đấy , ngươi yên tâm ta sẽ cho hắn biết tay " Bà mập hùng hổ nói ,

ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống tên nhóc

" Nhị nương , là hắn không đúng , vậy đi bánh của Nhị nương bao nhiêu tiền, đây năm mươi văn , người cầm lấy , Nhị Nương thiện tâm bỏ qua cho hắn đi " Nguyên Tranh cười ngọt ngào nói , tay cầm xâu tiền dúi vào tay bà mập

Bà mập giật mình nhìn xâu tiền trong tay , hai mắt sáng rở , hai cái bánh bao của bà ta chỉ có ba văn một cái , còn xâu tiền này hơn bà ta bán một ngày tiền lời nha.

" Tiểu nương tử đả nói như vậy ta cũng không làm khó , xem như tiểu tử ngươi gặp may ,

tha cho ngươi lần này . sau này còn dám tới cửa hàng ta trộm nữa thì biết tay bà " Bà mập hăm dọa xong cầm tiền vui vẻ phủi mông đi

Nguyên Tranh đở tên nhóc đứng dậy phủi tuyết dính trên người tên nhóc , Ánh mắt tên nhóc trốn tránh cúi xuống nhặt lấy hai cái bánh bao dính đầy bụi bẩn , đây là thức ăn cho hắn và muội muội , không thể bỏ được .

" Đả bẩn rồi , bỏ đi " Nguyên Tranh mềm mỏng nói

" Không sao , còn ăn được , đa tạ tỷ tỷ " Tên nhóc cuời nói

Nguyên Tranh nhìn tên nhóc bằng tuổi hai đệ đệ của mình ,

nhưng gầy gò hơn , bộ đồ rách rưới bờ môi tím lại vì lạnh , duy nhất có đôi mắt rất sáng , ánh mắt ấy không có buồn bả tuyệt vọng chỉ có vui vẻ vì hôm nay đả có thức ăn . Nguyên Tranh cảm thấy bùi ngùi không biết sao cảm thấy có bệnh tương liên với tên nhóc .

"đây ta cho đệ , để dành mua thức ăn , sau này đừng liều lĩnh trộm thức ăn nữa , không may bắt được sẽ rất khổ " Nguyên Tranh nhét hai lượng vào trong lòng bàn tay tên nhóc , dịu dàng nói

" Cái này , tỷ tỷ nhiều quá " Tiểu tử kích động không dám nhận

" Ngươi hãy cầm lấy đi .

chúng ta còn có việc ,

hãy cố gắng sống tốt " Nguyên Thủ văn nói

" Đa tạ tỷ tỷ , đa tạ thúc thúc" Tên Nhóc cuối xuống dập đầu với ba người

" Tỷ Tỷ , ta tên Vương Kiệt , hy vọng có ngày báo đáp ân tình của tỷ " Tên nhóc nói xong đứng lên chào ba người xoay người vội vàng đi

Nguyên Tranh nhìn bóng dáng Vương Kiệt khuất sao con hẽm thở dài

" Cha , nhị thúc , Tên ấy làm ta nhớ tới Thủ Khang và Thủ Bình " Nguyên Tranh sợ họ trách nàng đem tiền cho Vương Kiệt

" Nha đầu ,

yên tâm ta với nhị thúc ngươi không có ý kiến gì" Nguyên Thủ Mộc cười hiền nói , nữ nhi hắn tốt bụng như vậy hắn làm sao nở trách , nếu là trước đây hai lượng đối với hắn mà nói là rất lớn , hắn sẽ đau lòng , nhưng bây giờ thì không sao , tên nhóc ấy cũng rất đáng thương .

Ba người quyết định không đem chuyện vừa rồi trong lòng , cả ba đều mong nhanh về Thôn Trường Xuân , cả nhà chắc đang lo lắng lắm đây .

Trên lầu hai khách sạn Đông Tửu Lâu lớn nhất trong huyện Đông Hà

" Ba người Nguyên Gia vừa bán lương thực cho Đông Phát Trai của chúng ta . Nghe nói số lượng không ít . Một sai vặt bẩm báo lại cho Lâm Khiêm

" Ta biết rồi "

" Đông gia , người đó là Nguyên cô nương "

Lâm Khiêm nhìn Đông Vủ Mặc đứng bên cữa sổ , bóng dáng cao ngất gương mặt lạnh lùng không biểu tình , khiến Lâm Khiêm không biết Hắn đang nghỉ gì . Cả Tháng nay hắn đi làm nhiệm vụ của Đông Vủ Mặc giao cho . Mới trở lại ngày hôm qua , không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được gia đình Nguyên Gia ở Đông Hà , Lâm Khiêm đối với người đang mang tiểu chủ tử của hắn vẩn rất quan tâm , nhìn thấy bụng của cô nương ấy càng ngày càng to , thần sắc khỏe mạnh hồng hào Lâm Khiêm có thể tưởng tượng được tiểu chủ tử của mình sẽ bụi bẩm đáng yêu , nghỉ tới đó tâm trạng hắn vui vẻ còn hơn là con của mình .

" Đông gia , xem ra Nguyên Cô nương thần sắc rất tốt, tiểu chủ tử chắc cũng sẽ khỏe mạnh , người đừng lo !

" Ngươi nhiều chuyện quá " Giọng Đông Vũ Mặc nhàn nhạt vang lên