Lúc!
này tất nhiên không ailcó!
thời!
gian|tính|toánlsolđo|mấy chuyệninày.
|Vẻlmặt Tác Ly:vôlcùngltrầm|trọng khi nhìn|bầu trời, quyết đoán|nói: "Mới|vừa rồi con quỷ kia chỉ điềulmột quỷ nôira!
mà!
thôi. Sựlcường đại của nólđã:vượt!
raikhỏi!
tưởng tượng của ta, ngay!
cả ban ngàylmà|nóicũng:cólthể xuất!
hiện. Không được, cho dù|có|thế nào thì chúng talcũng|không thể tiếp!
tục đi|về|phía trước nữa.
|Sư muội!
liên thủ vớ!
ta!
cùng!
lắm chỉ có|thể tự bảo vệ mình:mà thôi, không thể bảo vệ|quá nhiều người như vậy được. ĐoanlMộc Huynh,
:ta!
thấylđại thương|đầu cực kì|xem trọng ngươi,
:nếu ngươi không ngạilthì nhờ ngàiihỗltrợ một chút được!
không?"
Nghe nói thế,
|ĐoanlMộc Vũ!
chỉ lặngilặng!
lắc đầu,
lim:lặng|không nói gì.
"Này!
!
Ngươi làm người mà!
như thế sao?lTa|thừa!
nhận|khả năng:bắn cung của người rất lợi hại, nhưng như vậy thì thấm|tháp gì? Trừ phi ngươi cũng|là:người tu:hành!
thì may ra, bằnglkhông không thể làm gìlđược con quỷ kia!
:Bây giờ là:ban ngàyithờiigian dương khí thịnh nhất; nếu đổi lại là!
ban đêm, ngươi cólkhiến nó!
bịithương!
hay không cũnglchả biết. Lẽ|nào ngươi trơ mắt đứng|nhìn nhiều người vôltội phải chết!
như vậy sao?" Trình Nguyệtlđứng!
bên cạnh!
rốt cuộcicũnglkhông nhịn!
nổi mà:chất vấn.
"Hữu|dụng không?"
Đoan Mộc Vũldửng dưng|hỏi ngược một câu,
|rồi không thèm!
quan!
tâm nữa.
!
Trình Nguyệt|nổi giận:nhưng lập tức bịlTác Ly!
ngăn cản.
"Sư muội, ĐoanlMộc huynh nói như vậy không sai,
|tất cả vôidụng!
thôi. Cả!
hai người chúng ta:đã:dùng|danh|tiếng sư|môn đểlngănlcản cũng!
không có|chútltác dụng!
nào.
iNhưng nói đi!
nói lại nhiều như vậy chúng talcó|nghĩ|đến vị!
đại thương!
đầu kia từng:muốn quayingược lại bằng|đường cũ|hay không chưa? Cho dùicólĐoan!
Mộc huynh khuyênibảo thì cũng|chả có|tác dụng. Huống chi đi|tới làltử:lộ, lui lại sau thì càng:thêm:gian|nan!
"
Nói|đến đây,
|Tác Ly|cũng:trở nên u sầu.
lTừ!
nhỏ đến lớn hắn đãitulhành:ở trong môn phái, tâm tínhlcũngivì|thế mà|thuần phác; nhiều chuyệnlđều dolsưimôn trưởng bối làm chủ,
lnay lại lần đầu khuyên bảo một đoànlthể hơn nghìn người thì đúng là quá sức.
"Này...
.
nàylsư huynh,
lbây giờ chúng ta!
nên làm thế nào?" Trình Nguyệtlcòn loilắng:hơn cả|Tác Ly.
"Trình Nguyệt cô!
nương,
!
cần gì!
phải|sợ hãi chứ,
lcùngllắm là|chếtimà|thôi! Cô:yên tâm,
|cho dùlđánhlđổi tính|mạng|thì chúng tôi cũng sẽ|bảo hộ:cô:anitoàn!
"lLý!
Trung cùngiđám hộlvệ nhao!
nhao ầm!
ĩ cả lên,
lđúngllàinhững người không biếtlthì không sợ!
hãi chút|nào. Đám đàn ông này suốtingàylliều!
mạngitrên!
mũi đao đầu kiếm:quả nhiên không chút|do!
dựlvềivấn đềisống chết!
"Đa|tạ|chư vị, chỉ là.
.
.
":Tác Lyichắp!
tay nói với đám hộ|vệ. Tuy rằngirất cảm động nhưng cũng khóc|cườilkhông xong. Loại chuyện|như vậy thựclsựlkhông cóicáchinào nói rõlràng!
với bọn họ.
"Cũnglđược, đã:đến mức này thì chỉ cóithể đi|một bước tính!
tiếp:một bước!
màithôi. Cho dùithế nào,
|Tác mỗ|cũnglsẽ|không lùi bước!
"
Trải!
qua biếnlcốllần này, Tác Ly|cho rằnglcó!
đi đường vòng!
cũng vô|dụng. Bởi vì!
rõlrànglcon quỷ đãltheoldõi thương!
đội này rồi,
!
dù!
có:đi tới hay lui cũng:chạyikhông thoát.
|Sưlhuynh muội|bọn họllại không muốnlthấy|hơn một nghìn con người nơi đây chết thảm. Dù biếtlrõ:không địchllại nổi nhưng cũng không muốn bỏ|đi.
Về phần!
dò đường phíaltrước cũng|không còn tác dụnglnữa, chi bằng|tập trung tất cả!
trở về!
đại đội chuẩn bịlchống lại công!
kích!
của quỷ.
|Nếu không ngoài dự:đoán thì buổi tối chính là|lúc con quỷ nọ triển khai|công:kích.
Hoàng:hôn rất nhanh đã!
đến,
!
khí trời nhanh chóng lạnh đi. Trong chốc lát,
|mặt trời:chiều như ngọn:lửa liềnibị!
mây đen bao phủ.
!
Quỷ dịlthay, trời|đất trở thành một mảnhlđen kịt,
|đưa bàn tay lên trước mắt chưa!
chắc đã|thấylnăm ngón.
Lúclnày không cần huynh muộiiTác Lylkhuyênlbảo gì!
nữa,
ltừ:đại thươngiđến tiểu thương|đều bắt tay với nhau. Tất cả!
đều cảm nhận:được|không khí quỷ dị!
xungiquanh.
|Đến ngay|cả|hắc phong kỵ|chuyên|chở hàng:hóa vốn không sợihãi gì!
thì bây giờ cũng!
bắt đầu bất an, thânlthể lạnh|run. Thỉnh thoảng|có con phát cuồng,
|chạylralkhỏi doanh địa.
Đại thươnglđầu đã!
không còn bộ|dáng tràn đầy tựitin lúc trước,
|tình cảnh!
quỷ dị:đêm nay làm hắn cảm thấy:hối hận.
!
Hắn đãlđiibuôn hơn hai mươi|năm,
:nhưng chưa|từngithấylsự|việc|kìlquái!
cỡ này!
"Hai!
vị cao nhân, chúng tôi .
.
. chúng tôi không có chuyện|gì chứ!
!
Lão hủ!
đã!
dựa theo!
lời hai người,
!
phân|phó mọi người đốt lửa bên ngoài trại; tất cả|cũng|làm tốt công tác phòng ngự.
|Không biết!
bây giờ còn cần làm gì:nữa?"
"Chờ!
!
Chỉ cóithể chờ!
iXem xét kĩ!
một chút, có!
gìldị!
thường|làibáo động|ngay!
"
Tác Lylthở dài một hơi,
lthực:lực của hắn quá thấpicòn con quỷ này thì lại rất cường đại, đến mức không thể dự!
đoán được. Thậm|chí một chút!
lòngltin chiến thắng hắn cũnglkhông cóithì sao cólthể khiến đại thươnglđầu có!
lòng|tin?:Việciduy nhất!
hắn có:thể làm là cố gắng|hết,
lcòn chếtihay sống!
thì nói sau.
"Trong|tay lão hủ!
có.
.
. có!
ba tấm lôi quang phù,
|không biết|cólchútlhữu dụng:gì!
không?" Vẻimặt đại thương!
đầu khi nói ra lời này như vừa mới bị|người ta xẻo mất miếng thịtitrêningười vậy.
:Đây chính làithứ mà tiểulcôngitử|phải|trả một cái giá lớn mới cólthể thu vào tay.
:Ngày thường hắn nào dám lấy ra!
sửldụng, nhưng bây giờ tình|hình!
không phải!
chuyệnlđùa nên hắn không thể giấu!
diếm|nữa.
"Lôi:quang phù?!
Ha|ha, ngươi cứ tựlmình|giữ lấy đi. Loại|phù đẳnglcấp thấp|như vậy dùnglđểlđối phó yêu thú tầm thường:mặc may còn chút:hữu ích!
" Tác Lyilắc đầu mà!
nói.
!
Lời đánh:giá này khiến cho lòng|tin của đại thươngiđầu vừa mới xuất!
hiệnilại chìmlxuống vực sâu.
Cảm giác|tuyệt vọng, khủng hoảng ngày!
càngllan rộng|trong thương|đội.
!
Ngay!
cả:Tác Ly vàiTrình Nguyệtlcũng!
không có|cáchlnào thoát khỏi, chỉ có!
một người không bị:ảnh hưởng chính là!
Đoan|Mộc Vũ. Hắn đứng:ngay!
cạnhllối ra:vào doanh địa,
:một nửa người bị:màn đêm bao phủ,
:còn nửa kia bịlánh lửa bập bùnglhắt lên.
!
Nhìn|thoáng:qua,
!
hắn lộ|vẻlcô|độc,
!
cô:tịchlhiu quạnh.
|Trong mắt mọi người hắn càng|giống cô|hồn dã:quỷ nhiều hơn.
Lão Trần|can đảm chạyiđến gần,
:cốlgắng!
giữ cho thân:thể của mìnhlkhông bị|run rẩy nhưng chỉ vô:ích.
"Tôi.
.
. tôi nói này,
|Đoan!
Mộc tiểu.
.
. tiểuihuynh đệ, chúng tôi có:phảillùi vào trong nữa không?:Nơi.
.
. nơi đây dường như quá trống trải!
"
Lão Trần|chưa bao giờ nghĩ!
đến việc|có|một ngàylmình|lại sợlhãi như thế,
!
nhưng hôm nay không giống bình!
thường. Màn đêm quá đen tối,
lđen đến mức quỷ dị. Cho dùlđống|lửa khổng lồ|ngoài doanh địa đang|cháy|bừng|bừng|thì ánh sáng:cũnglkhông chiếu xa!
được. Giống như bên trong màn đêm cólmột cái miệng vô!
hìnhiđang!
cắn nuốt hết thảy ánh sáng|cùng sinhlmệnh.
Tấtlcả!
mọi người,
lbao gồm hộ!
vệ|thương đội cùng những kẻ|sai vặt đều tụ tập lại một chỗ trong trung tâm doanh địa.
|Người kềlsát người,
itay nắm chắc|trường!
thương hoặclđoảniđao mới cóithể xua đi:một chútlsợ!
hãi.
Lúc này,
:Lão Trầnicực kì!
hâm mộ:Đoan!
Mộc Vũ. Có:lẽ|cũnglchỉ cólquái|thai|như hắn mới có|thể không thèm|để ý đến tính!
mạnglmình, mới có|thể chịu|đựng loại sợ!
hãi tận trong cốt tủy như thế này.
"Ngươi:nên trở về!
đi!
"iĐoaniMộc Vũ nói một cáchlchậm|rãi,
igiọng nói vôlcùng bình!
tĩnh, không khác:khi trước bao nhiêu.
iNhưng chỉ nhiêu đó!
lại khiến cho Lão Trầnicó|thêm:một chút|dũnglcảm.
:Tuy vậy nhưng lão vẫn không đủican đảm đểiđứng|ở rìa doanh địa trống vắnginày.
lLão nhìnlmàn đên đen kịt xunglquanh một lúc rồi vội vàng:chạyilại tụ|tập cùngimọi người.
|Ngayilúc lão cách nơi tạp trung khoảnglmườiltrượng|thì dừng|lại,
!
ngoái cổixem bóng:dánglĐoaniMộc Vũ. Bónglngười hắn được!
ánh lửa chiếu rội nên trở nên phiêu phù,
inhư cólthể bị bóng tối nuốtichửng bất cứ|lúc nào.
"Thanh!
Mộc đại thần!
phù hộ! Ngàn vạn lần cho con bình yên vượt!
qua tai kiếplnày.
|Nếu có thể trở vềlTê!
Châu, con xin chuẩn bị|hậu lễltam sinh:cúngithần!
"
Lão Trầniâm|thầm|cầu khẩn, trong lònglcàngllúc càngisợihãi,
icảm giáclrét lạnhlbắt đầu len lỏi đến từng|khớp:xương.
"Đoan Mộc huynh,
!
đối với chuyện|tối nay người có!
ý kiến:gì!
không?"
TáclLylcùng|Trình Nguyệt|xuất!
hiện, song|bọn họ|cũnglkhông bịidọa cho sợ!
hãi như đám con buôn. Cóllẽ!
lúc ban ngày:đã nhìn|thấy mũi tên sấm sét của ĐoanlMộc Vũlnên bất giác:xem trọng hắn,
:cho dù|nhìn|đi!
nhìn:lại hắn cũng chỉ là một tiểu|tửichưa mọc đủilông!
đủ!
cánh.
Đoan Mộc Vũibình:thản!
lắc đầu, không phủ định màllàm như mọi việc!
không liên|quan|đến hắn.
iLoạilcảm giác|cách:biệt này khiến cho Tác Lyidù có bìnhltĩnh đến mức nào cũnglmuốn|đấm hắn một cái.
Đoan Mộc Vũikhông nói lời nào,
|cho nên Tác Ly|chỉ cóithể tựlnói tiếp: "Quỷ!
khí nơi đây rất nặng! Theoilời đại thương!
đầu thì hành|trình năm ngoái hết thảy|đều bìnhlthường. Nếu theo:lý:thuyết:thì trong một năm làm sao có|thể sinh|ra|con quỷ lợi hại như vậy?iCho nên talsuy đoán, có|người trong ma:đạo đang!
âm|thầmlthao|túng. Nếu quả thật làlvậy thì rất phiền toái, trậnlđánh|tối nay có:thể tất cả|mọi người đều khó thoát chết, cả:ta|cũnginhư vậy.
:Talkhông đành|lònglđể!
sưimuội!
chịulchung kiếp:nạn với ta! Đoan|Mộc huynh, ta|tuy không rõ lai lịch!
ngươi,
ltrên!
người ngươi cũng|không cóidao động|pháp:lực hay bộ!
dángicủa người tulhànhlnhưng ta|cảm thấy|huynh không giống chúng ta. Ta!
không có!
ý muốn!
điều!
tra gì|huynh mà|chỉ khẩn:cầu huynh một điềulhơi quá đáng. Đó!
là nếu tối nay có!
gìibất trắc!
thì ta sẽ|cố sức quấnilấy quỷ vật này,
imong:huynh hộltốnglsư!
muội!
taitìm đượclđường sống. Đây là!
bốn tấm Thần:Hành Phù,
|mỗi tấm có|hiệu!
lực trong nửa canhigiờ đủ:cho các ngươi chạy|khỏi:biển:cát.
|Đến lúc ấy, chắcichắn sư!
môn ta!
sẽ:có!
hậu tạicho huynh!
"
"Sư!
huynh, người nói cái gì vậy?|Trảm!
yêu trừ mallà bổn phận!
của người tu!
hành|chúng ta, ta|làm sao có thể sợihãi không chiến mà|chạylbỏ|lại sưlhuynh được! Tóm lại là:ta!
không đi, cùng!
lắm là chếtlcùng|quỷ vật này mà!
thôi!
"lTrình Nguyệt!
vội vàng|níu lấy cánhltay Tác Lylrồi la|lên.
"Sư muộiiđừng|có:làm loạn:lên nữa,
!
lần này là doitaiđường đột nên làm liênllụy đến ngươi. Ngự kiếm|thuật cho đến bây giờ người cũng chưa vững thì làm sao có thể là:đối thủ của quỷ vật?lBìnhltĩnh lại đi, cứlnghe|theo|sắp xếp của tallàlđược. Còn nữa,
lngười cũng!
đừng!
có|tùy hứng, quỷ vật này rất cường đại nên người phảiiđem tin tức này truyền về sư!
môn, thỉnh cầu sưltôn cùng:các vị!
tiênltrưởng:xuất|thủ diệt trừ nó!
đi. Nếu mà!
ngươi chết!
cùng:taiở nơi đây thì không cólai!
truyền|tin về, nólsẽ:ngàylcàngllớn mạnh, lúc ấy|người bị|hại cànglnhiều.
lTội lỗi như thế hai người chúng tallàm sao gánh nổi!
lViệc này ta|đãiquyết rồi,
lđừng|dài dòngllàm gì!
"
"Nhưng|.
.
. nhưng sư huynh!
:Ta!
không nỡ!
rời xa:người!
" Nghe:đượcilời Tác Ly, Trình Nguyệtlthấtithanh khóc!
rốngllên.
"Tới|rồi!
" Đoan!
Mộc Vũ|từlđầu đến cuối!
không biểulcảm gìlthì giờ chỉ nói ngắn:gọn một câu.
|Theo!
sau giọng nói của hắn là|tiếng gió " ô ô"!
từ!
chân trời|truyền:đến.
lBởi vì!
màn đêm đen kịt nên đám hộ vệlthươngiđội không nhìn!
thấylgì, nhưng trong mắt hai người Tác Ly:thì nhìn:thấy!
một đoàn!
mây đen từ phíalBắc biểnlcát nhanh chóng di|chuyển|tới đây!