Buổi sáng Lương Khâm Việt có hẹn với vài người bạn chơi bi-a, hôm qua anh ta đưa Hoàng Trân Trân đi mua sắm đã bị ba anh ta phát hiện và mắng cho một trận tơi tả. Lương Khâm Việt cảm thấy buồn bực mới rủ bạn bè ra chơi.
Vừa chơi xong một ván thì có người cầm điện thoại đi tới chỗ anh ta nói: “Cô Kiều Nhụy Kỳ lần trước là vợ sắp cưới của cậu đúng không? Cô ấy bị đưa lên Weibo này, nằm trên hai hot search lận.
”
Lương Khâm Việt vốn định phản bác nói Kiều Nhụy Kỳ không phải là vợ chưa cưới của mình, nhưng câu nói cuối cùng của người đó thành công chuyển hướng sự chú ý của anh ta: “Cô ấy bị người ta đưa lên hả? Chuyện gì?”
“Nói bức tranh bán đấu giá hai mươi triệu nhân dân tệ trước đó của cô ấy là của trợ lý cô ấy vẽ.
”
Lương Khâm Việt nhíu mày, khịt mũi: “Chuyện này không thể nào, có khi là trợ lý của cô ấy muốn tạo độ hot cho bản thân thì có?”
“Ơ, bây giờ bắt đầu bảo vệ rồi cơ à?” Đối phương cảm thấy bất ngờ khi anh ta nói giúp Kiều Nhụy Kỳ, “Chẳng phải cậu không muốn kết hôn với cô ấy sao?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.
” Lương Khâm Việt có chút cáu kỉnh cầm ly nước đá lên uống một ngụm, “Tôi chỉ không muốn kết hôn sớm thôi chứ không có ghét cô ấy, sau mấy ngày tiếp xúc tôi cảm thấy cô ấy không bao giờ làm ra chuyện này.
”
Đối phương nhìn anh ta đầy hứng thú: “Không hổ là thanh mai trúc mã nha, hiểu nhau thế cơ à?”
“...
. Cậu nói như vậy làm tôi nhớ ra một chuyện.
” Lương Khâm Việt xoay chiếc ly trong tay, nhớ tới món quà Kiều Nhụy Kỳ từng tặng cho anh ta, “Hồi nhỏ cô ấy rất thích vẽ tranh, còn tặng cho tôi bức tranh cô ấy vẽ nữa. Với tài hoa của cô ấy, có cần phải đi tìm người khác vẽ hộ không?”
Bên bàn bi-a có người gọi Lương Khâm Việt một tiếng, anh ta cầm cây cơ lên rồi đi qua.
Kiều Nhụy Kỳ đã mở máy lên, cô rút sim điện thoại ra chỉ dùng wifi trong phòng để lên mạng, đúng là yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cô đăng nhập vào Weibo xem thử, sau khi cô đăng bài phản hồi xong bạn trai của Bao Hâm vẫn chưa có động tĩnh gì, ngược lại vào một tiếng trước Chúc Tịch đã đăng trên Weibo nói bức tranh xấu xí như “Xuân Tình” chắc chắn là do chính tay Kiều Nhụy Kỳ vẽ.
Kiều Nhụy Kỳ: “.
.
.
”
Cô tin Chúc Tịch không phải đang nói giúp mình, anh ta chỉ muốn nhân cơ hội này chê bai “Xuân Tình” một phen.
Dẫu sao bức tranh này được bán đấu giá với giá hai mươi triệu nhân dân tệ, điều này đã khiến Chúc Tịch cay cú lâu rồi.
Điều đáng mừng đó là dư luận hiện tại ở trên mạng không phải nghiêng về phía bạn trai Bao Hâm, chí ít còn chưa đến mức tồi tệ nhất.
Cô lên mạng trả lời tin nhắn của một số nhân viên có liên quan đến công việc, đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa. Cô vô thức nhìn đồng hồ, mới mười một giờ.
Chẳng lẽ Tiêu Đạc tới sớm như vậy ư?
Cô nhón chân đi tới bên cửa muốn nhìn xem bên ngoài là ai, đối phương thấy mãi không có ai đáp lời bèn chủ động nói: “Là tôi, Tiêu Đạc.
”
Sự cảnh giác trong lòng Kiều Nhụy Kỳ buông xuống, cô mở cửa cho anh vào.
Tiêu Đạc xách theo một hộp cơm đứng bên ngoài, thấy cô mở cửa bèn sải chân đi vào, sau đó sẵn tay đóng cửa lại.
“Đói chưa?” Anh bước tới bàn ăn, đặt hộp thức ăn lên bàn rồi mở từng tầng ra, “Tôi gọi món Trung ở Lộc Đảo tới cho em ăn, nhớ lần trước em có nói muốn ăn thử hương vị của nhà hàng này.
”
“Đúng vậy, cảm ơn Tiêu tổng.
” Lần trước ở Lộc Đảo, cô nhìn thấy thực đơn của nhà hàng này cảm thấy rất hấp dẫn nên muốn thử xem sao, không ngờ Tiêu Đạc vẫn còn nhớ, “Anh cũng chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta ăn chung đi.
”
“Được.
” Tiêu Đạc kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, “Sáng nay có ai tới quấy rầy em không?”
“Không có, sau khi tôi nói muốn kiện xong có lẽ phía Bao Hâm đã bắt đầu cảm thấy sợ rồi.
” Kiều Nhụy Kỳ cũng không muốn làm lớn chuyện ra tới tòa, nhưng sáng nay cô đã gọi cho Bao Hâm nhiều cuộc điện thoại như vậy mà cô ta vẫn không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cô chỉ còn cách tìm luật sư thôi.
“Luật sư nói sao?”
“Ai chủ trương thì người đó đưa ra chứng cứ, bọn họ nói tranh là của Bao Hâm vẽ, thế thì lấy chứng cứ ra chứng minh đi?” Luật sư cô tìm đều có kinh nghiệm phong phú, vụ kiện này đối với họ mà nói không khó, chỉ hơi mất thời gian một chút.
Còn mục đích của bạn trai Bao Hâm, có lẽ là muốn nhân cơ hội này khuấy đảo dư luận, cho dù cuối cùng bọn họ thua kiện cũng sẽ bán thảm nói cô dùng quyền lực uy hiếp bọn họ.
Nghĩ tới những lời luật sư phân tích với cô, Kiều Nhụy Kỳ lại cảm thấy mất khẩu vị.
“Sao vậy?” Tiêu Đạc thấy cô cầm đũa nhưng chưa chịu ăn, bèn gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô, “Món sườn xào chua ngọt này là đặc sản của quán, em ăn thử đi.
”
“Cảm ơn.
” Kiều Nhụy Kỳ cong môi nhìn anh, “Tôi phát hiện sắc đẹp có thể ăn được, nhìn mặt của anh khiến khẩu vị của tôi tốt hơn một chút.
”
Tiêu Đạc không ngờ cô sẽ nói như vậy, anh hơi sửng sốt, hiếm khi lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Giúp được em thì tốt.
”
Kiều Nhụy Kỳ chớp chớp mắt nhìn anh: “Vậy anh có thể giúp tôi thêm chút nữa được không?”
Sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng tối hơn trước: “Giúp như thế nào?”