Bẫy Rập (Trap)

Bẫy Rập (Trap)

Cập nhật: 28/12/2024
Tác giả: Sở Từ
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 420
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Hiện Đại
Truyện Sắc
     
     

Xuân Vũ nhớ Trương Lệ làm ở thượng phẩm nhã trúc, hẳn là sẽ có số điện thoại ở trên mạng.

Ngay sau đó cô lên mạng tìm kiếm và gọi điện cho công ty, Trương Lệ đã xin nghỉ phép nhưng không từ chức. Cô lập tức mua vé xe lửa đến thành phố bên cạnh, ngồi máy bay trở lại Thâm Quyến.

Xuân Vũ đã đến ngân hàng trước tiên để tìm hiểu thông tin và phát hiện rằng mười vạn tệ đó được quẹt trước khi cô lên xe về quê, tấm thẻ bị đánh rơi không thể tra soát được sao kê.

Xuân Vũ chỉ cảm thấy thật đáng sợ, cô nhớ lúc chuyển nhà hỗn loạn, điện thoại cũng không biết làm sao tự dưng hỏng. Cô vội vàng đi đến nhà ga nên chưa kịp sửa, sau đó lại đổi di động và số điện thoại mới luôn chính vì thế mới bỏ lỡ mất tin nhắn của ngân hàng.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy ớn lạnh, cô lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát nói với cô, phải tìm được người trộm thẻ hoặc là thẻ căn cước của người đó.

Xuân Vũ một mình đi đến nhà ga, ngồi xe buýt đến tàu điện ngầm. Nơi bị quẹt thẻ chính là một trung tâm thương mại bên cạnh tàu điện ngầm.

Nói cách khác, cho dù người soát vé có thể làm chứng cho cô nhưng cũng không kết luận được là Xuân Vũ không dùng số tiền này.

Hơn nữa, đã hơn ba tháng, người bán hàng đã sớm không nhớ rõ khách hàng, trung tâm thương mại lại bán những đồ đắt tiền, mấy thứ chỉ chi tiêu khoảng 10 vạn không đủ để cô ấy nhớ rõ.

Xuân Vũ chỉ có thể đến công ty tìm Trương Lệ, hỏi cô ta vì sao lại hãm hại cô như vậy.

Nhưng mà bên công ty trả lời Trương Lê vẫn xin nghỉ.

Cả một ngày, Xuân Vũ ngồi xe lửa máy bay từ quê lên, bận rộn một hồi đã đến tối, kết quả cuối cùng là mình phải gánh 10 vạn này, nếu không cô sẽ bị ngồi tù.

Điều này làm cho Xuân Vũ mất hết lý trí, cô gấp gáp gọi điện thoại hỏi vay tiền đại tỷ ở Thâm Quyến.

Đại tỷ đến cùng cũng chỉ là đồng hương, lại không có quan hệ huyết thống với cô, ở Thâm Quyến vẫn còn khoản vay mua nhà đang đè lên đầu. Sau khi biết việc này chỉ uyển chuyển nói với Xuân Vũ “Tiểu Vũ, cái này coi như bài học cho em, em thử hỏi mẹ em xem!

“Bà ấy mấy năm nay vất vả, chắc cũng đã chuẩn bị của hồi môn cho em rồi.

Xuân Vũ nghe xong, ngồi sụp xuống đất khóc lớn.

Mẹ cô một mình vất vả nuôi dưỡng cô lớn, còn phải chăm sóc cho bà nội, cô sao có thể không biết xấu hổ đòi tiền bà được.

Mười vạn không phải là một số tiền nhỏ đối với gia đình sống ở nông thôn.

Nhưng những người bạn học và đồng nghiệp Xuân Vũ quen biết cũng mới đi làm không lâu, tiền tiết kiệm cũng không nhiều nên không thể vay được.

Xuân Vũ tuyệt vọng ở bên đường khóc lớn.

“Tạch…” Đèn xe chói mắt đột nhiên chiếu đến.

Xuân Vũ không mở được mắt, chỉ nhìn thấy một bóng mờ bước xuống xe.

Cho đến khi gần ngay trước mắt, Xuân Vũ mới nhìn rõ người đến.

Người đàn ông dáng người cao lớn rắn chắc nhưng khuôn mặt trẻ con, đôi mắt đen như mực và nụ cười thuần khiết.

Xuân Vũ đứng dậy kích động kéo lấy tay Lý Thước “Lý Thước, anh có biết Trương Lệ ở đâu không?”

“Tôi đang tìm cô ta!

Lý Thước lắc đầu “Không biết, tôi cũng đang tìm!

“Anh không biết? Anh không phải bạn trai cô ta sao? Như thế nào không biết?”

“Tôi đã chia tay cô ta từ lâu, cô ta còn đang nợ tôi 30 vạn, gọi điện cũng không được.

” Lý Thước thu lại nụ cười, nhíu mày.

Xuân Vũ càng thêm tuyệt vọng “Chuyện này sao có thể xảy ra, tôi phải làm sao? Tôi phải làm sao bây giờ?”

“Sao vậy, cô ta cũng mượn tiền em?” Lý Thước nghiêng người hỏi.

Xuân Vũ do dự một lúc, ấp úng nói: “Cô ta trộm thẻ tín dụng của tôi quẹt 10 vạn… Tôi sắp phải ngồi tù rồi, ô ô…”

“Sao lại có chuyện này? Ngân hàng nào, số thẻ bao nhiêu, tôi tìm người tra giúp em.

“Vô ích thôi, tôi đã tra, cũng đã hỏi cảnh sát.

” Xuân Vũ nức nở nói.

“Ngân hàng nào? Là ngân hàng tư nhân sao? Nói không chừng tôi quen biết ai đó, có thể giúp em thư thả thêm một thời gian nữa?”

“Thật sao?” Xuân Vũ nhìn thấy một tia hy vọng, yếu ớt nói tên ngân hàng và số thẻ.

Lý Thước lập tức gọi điện, sau đó nói “Đã giải quyết xong!

“Xong rồi? Giải quyết như thế nào vậy?” Xuân Vũ không tin.

“Rất đơn giản, tôi trả số tiền này giúp em.

“Cái gì!

” Trong đầu Xuân Vũ đột nhiên trống rỗng.

Không biết mọi người đã đoán được chuyện gì đang xảy ra chưa? =)))

P/s: Cả nhà hãy tích cực cmt để tui có động lực edit nhanh hơn nha