Tại bệnh viện, hiện giờ ai cũng trong trạng thái lo lắng...
.
họ sợ sẽ mất đi một thành viên. Kendy cứ khóc, khóc mãi ko ngừng và trông chờ kết quả tốt.
-Bác sĩ.
.
.
anh ấy có sao ko bác sĩ??? Anh ấy bình an chứ???-Kendy hỏi khhi bác sĩ vừa bước ra từ phòng phẩu thuật
-Tôi đã lấy viên đạn ra.
.
.
anh ấy ko sao,
cô cứ yên tâm!
!
! Nhưng anh ấy cũg cần phải nghỉ ngơi!
!
!
-bác sỉ nói xong rồi bỏ đi
-Pà yên tâm chưa hã??? Anh Khang ko sao nên cũng đừng thấy mình gây ra-nó vỗ vai Kendy an ủi
-Nhưng tui làm ổng bị thương.
.
.
dù sao cũng có lỗi-Kendy cuối gầm mặt xuống
-Thôi vào thăm ổng đi-Pio nhìn vào trong
-Ừm, đi thôi!
!
!
Bọn nó bước vào phòng,
, một không khí tĩnh lặng.
.
.
ko 1 tiếng động nào vang lên. Cả bọn đứng nhìn Khang mãi đến khi Kendy tiến lại giường bệnh lên tiếng
-Sao ông chưa tĩnh nữa hã??? Ông lười zừa thôi chứ, tỉnh mau lên.
.
.
đừng để tui lo nữa mà!
!
! Bác sĩ nói ông ko sao mà!
!
!
-Kendy khóc và đánh vào người Khang.
.
.
khác hẳn với tính cách lúc tối
-Kendy, pà bình tĩnh! Bác sĩ nói ổng ko sao mà!
!
! Chắc hồi ổng tĩnh pà làm zậy ổng đau đó-nó lôi Kendy ra
Kendy bình tĩnh hơn, và dành chăm sóc Khang tối nay.
.
.
tụi nó ko ai cải được nên đành đi về nhà.
.
.
trong bệnh viện chỉ còn Kendy và Khang