Xác nhận quần áo đã chỉnh tề, Thẩm Ninh Ninh mang theo hộp điểm tâm, tiến đến cánh cổng lớn của tướng quân phủ.
“Xin hỏi…” Nàng cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn hai tên thủ vệ cao lớn: “Ta muốn tìm ca ca Mặc, hắn có ở nhà không?”
Thủ vệ mắt nhìn thẳng, không hề để ý tới nàng.
Thẩm Ninh Ninh hỏi thêm hai lần, nhưng đối phương vẫn phớt lờ như thể nàng là không khí.
Tiểu cô nương bắt đầu bối rối, cảm thấy khó xử vô cùng.
Chuyện gì thế này?
Đúng lúc ấy, từ trong phủ bước ra một nam nhân mặc trường sam, thoạt nhìn rất văn nhã.
Thẩm Ninh Ninh vội vàng chạy đến gần:
“Thúc thúc, chào thúc! Ta muốn tìm ca ca Mặc, hắn có ở nhà không?”
Người quản gia dừng bước, nhìn Thẩm Ninh Ninh từ đầu đến chân rồi hỏi:
“Ca ca Mặc? Là ai?”
Thẩm Ninh Ninh nhanh nhảu đáp:
“Mặc Lăng Nguy.
”
Quản gia ngẩn người, sau đó lập tức giận dữ:
“Làm càn! Từ đâu ra tiểu quỷ như ngươi, dám tới cổng phủ tướng quân gây rối? Thái tử điện hạ mà ngươi cũng dám gọi thẳng tên sao?”
Đến lượt Thẩm Ninh Ninh sững sờ:
“Nhưng chính ca ca bảo ta tới đây tìm hắn mà, còn hứa trả lại cho ta một khối ngọc bội…”
Lời nàng còn chưa dứt, quản gia đã lạnh lùng cắt ngang, cho rằng nàng là kẻ lừa đảo đến quấy nhiễu.
“Mau đuổi nàng đi! Một lát nữa lão gia và thiếu gia trở về mà thấy một nha đầu lai lịch bất minh ở đây ăn nói lung tung, nhất định sẽ nổi giận!
”
Thủ vệ nghe lệnh, lập tức đưa tay túm lấy áo Thẩm Ninh Ninh, nhấc nàng lên như xách một con gà con.
“Buông ta ra! Ca ca! Ca ca cứu ta!
” Tiểu cô nương ra sức giãy giụa, kêu gào.
Quản gia trợn mắt, chế giễu:
“Thời buổi này, đủ loại kẻ lừa đảo không ngừng xuất hiện. Biết lão gia chúng ta là thân tín của Thái tử, vậy mà dám tới đây làm càn? Hừ!
”
“Á!
”
Thẩm Ninh Ninh bị thủ vệ thẳng tay ném ra giữa đường cái.
Thân hình nhỏ bé của nàng đập mạnh xuống đất, cánh tay bị xước một vệt dài, váy cũng bị rách một chỗ.
Thủ vệ trừng mắt đe dọa:
“Đi xa khỏi đây! Bằng không, ngươi sẽ không yên thân đâu!
”
Thẩm Ninh Ninh rưng rưng nước mắt, khuôn mặt trắng nõn giờ đây đầy vẻ tủi thân. Đôi mắt đen láy long lanh ngấn lệ, tràn đầy ấm ức.
Nàng cố gắng nhặt lại hộp điểm tâm, nghẹn ngào tự lẩm bẩm:
“Thật sự là ca ca bảo ta tới đây tìm hắn mà…”
Tiểu cô nương khổ sở vô cùng.
Ca ca từng nói với nàng rằng hắn tên Mặc Lăng Nguy. Nhưng những người này lại bảo Mặc Lăng Nguy chính là Thái tử.
Nếu ca ca là Thái tử, vậy tại sao lại bảo nàng đến tướng quân phủ?
Chẳng lẽ… ca ca lừa nàng sao?
Nghĩ đến khối ngọc bội đã bị tiên cảnh nuốt mất, nàng càng thêm bối rối. Giờ thì chẳng còn gì để chứng minh nàng và ca ca có quen biết nhau.
Thẩm Ninh Ninh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn phủ tướng quân một lần nữa, rồi lau nước mắt, cô đơn rời đi.
Đúng lúc ấy, một cỗ xe ngựa hoa lệ từ phía sau chạy ngang qua nàng.
Bụi đường cuốn lên làm tiểu cô nương cay xè mắt. Nàng đứng lại tại chỗ, cố gắng dụi đôi mắt đang đỏ hoe của mình.
Xe ngựa dừng lại trước phủ Trấn Nam tướng quân, quản gia vội vàng bước tới cúi chào:
“Lão gia, thiếu gia, hai người đã trở về.
”
Trần đại tướng quân, dáng người uy nghiêm, gương mặt chữ điền, bước xuống xe ngựa. Không nói một lời, ông trực tiếp đi thẳng vào trong phủ, nét mặt lạnh lùng như báo hiệu tâm trạng không tốt.
Theo sau ông, đại thiếu gia của phủ tướng quân, Trần Thiếu Bắc, năm nay vừa tròn mười hai tuổi, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ cương nghị dù tuổi còn nhỏ.
Quản gia dè dặt hỏi dò, giọng đầy cung kính:
“Thiếu gia, ngài có gặp được Thái tử điện hạ không?”
“Không,
” Trần Thiếu Bắc lạnh lùng đáp:
“Thái tử đã hồi cung nhưng lại đánh gãy gân tay chân của Lục hoàng tử. Hoàng thượng không hài lòng, phạt Thái tử quỳ thẳng trong Phật đường. Toàn triều đình đang dốc sức khuyên can, nhưng Hoàng thượng vẫn không chịu thu hồi lệnh đã ban ra.
”