Từng động tác gọn gàng, dứt khoát, toát lên vẻ của người luyện võ.
Tên nam nhân gian thương nghiến răng nghiến lợi, hét lên:
"Gặp chuyện không may rồi, rút lui!
"
Đám người của hắn nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng người nọ không để yên, hắn vung mạnh thanh gậy gỗ, ném thẳng ra.
*Bốp!
*
Gậy trúng ngay sau gáy của tên nam nhân. Hắn đau đến hét lên một tiếng, nhưng cũng không dám quay lại gây chuyện, chỉ hằn học ngoái đầu lại, trừng mắt đe dọa:
"Các ngươi chờ đó!
"
Nói xong, hắn vội vàng chạy xa.
Người nọ hừ lạnh, khẽ cười nhạt:
"Hừ, một đám chuột nhắt.
"
Hắn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt cảm kích của Thẩm Ninh Ninh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngước lên, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp nhìn hắn.
Khi nhìn kỹ người trước mặt, Thẩm Ninh Ninh bất giác thốt lên:
"Ngươi là tiểu ca ca vừa rồi ở ngoài thành giành đồ ăn!
"
Người nọ ngẩn người, sau đó cười gượng, gãi gãi mái tóc dài của mình. Bỗng nhiên, giọng nói thay đổi, trở nên trong trẻo và cao vút:
"Kỳ thật ta là nữ.
"
"A?" Thẩm Ninh Ninh tròn mắt, ngạc nhiên không thôi.
Người kia vén tóc ra sau tai, để lộ khuôn mặt thanh tú nhưng lấm lem bùn đất, duy chỉ có đôi mắt đen nhánh là sáng ngời. Nàng nhìn qua cũng chỉ tầm 13-14 tuổi.
Nàng mỉm cười, giải thích:
"Ta cố ý hạ giọng khi nói chuyện, nếu không để người ta biết ta là nữ tử, ta sẽ bị ức hiếp.
"
Thẩm Ninh Ninh vội vàng nói:
"Cảm ơn tỷ tỷ!
"
Người kia khoát tay, cười lớn:
"Không có gì, vừa rồi ăn đồ của ngươi, thuận tiện giúp ngươi một chút, cũng là việc nên làm.
"
Thấy nàng chuẩn bị rời đi, Thẩm Ninh Ninh vội giữ lại, hỏi:
"Tỷ tỷ còn đói không? Ta mời tỷ một bữa thật no nhé?"
Nữ tử đang định bước đi, nghe vậy liền dừng lại, ánh mắt sáng rực:
"Được thôi!
"
***
Chẳng mấy chốc, hai người đã ngồi trong một gian phòng sạch sẽ, thoáng đãng tại một tửu lầu sang trọng.
Thẩm Ninh Ninh khẽ vung tay, gọi tiểu nhị:
"Đem hết tất cả các món ngon nổi tiếng của quán các ngươi ra đây, đủ tám món.
"
Nói xong, nàng rút từ trong tay áo ra một lượng bạc, hào phóng đưa cho tiểu nhị như một phần thưởng.
Tiểu nhị vui mừng khôn xiết, cúi rạp người:
"Tiểu thư, xin chờ một lát! Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay!
"
Trong lúc chờ đợi, nữ tử đi rửa ráy sạch sẽ. Khi nàng quay lại, tiểu nhị cũng đã mang đầy đủ một bàn đồ ăn phong phú lên.
Nhìn thấy đồ ăn, nàng không chút khách sáo, lập tức ngồi xuống. Tay trái cầm một cái đùi gà, tay phải nắm một con vịt, ăn uống ngon lành như thể đã rất lâu chưa được ăn no.
"Thật phong phú! Vậy thì ta không khách khí nữa!
" Nàng nói, miệng vẫn không ngừng nhai.
Thẩm Ninh Ninh ngồi đối diện, đôi tay nhỏ nhắn đặt trên đầu gối, dáng ngồi ngoan ngoãn, dễ thương.
“Tỷ tỷ, ngươi cứ từ từ ăn, nếu không đủ thì cứ nói, ta có thể gọi thêm.
” Giọng nàng nhẹ nhàng, dịu dàng.
“Cảm ơn, thế này là đủ rồi. Ngươi không cần gọi ta là tỷ tỷ, ta họ Khương, tên chỉ có một chữ Chỉ. Cứ gọi tên ta là được.
”
“Khương Chỉ tỷ tỷ.
” Tiểu cô nương vẫn thích gọi như thế. “Ta tên là Thẩm Ninh Ninh.
”
Khương Chỉ mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Thẩm Ninh Ninh ngập ngừng, không nhịn được hỏi: “Tỷ tỷ, người nhà của ngươi đâu?”
“Chết hết cả rồi.
” Khương Chỉ thản nhiên nói, như thể chẳng hề có chút cảm xúc nào.
Tiểu cô nương sững người, cúi đầu im lặng, cảm thấy mình không nên hỏi điều đó.
Khương Chỉ nhìn nàng một lượt, ánh mắt thoáng chút quan sát.
“Quần áo của ngươi xám xịt thế kia, có phải bị người ta ức hiếp không? Nhưng nhìn ngươi được ngồi xe ngựa đến đây, hẳn là không giống loại lưu dân như ta.
”
Thẩm Ninh Ninh cúi xuống nhìn chiếc váy đã rách nát của mình. Đó là chiếc váy nàng bỏ rất nhiều tiền để mua, thế mà còn chưa kịp mặc được mấy lần đã bị hủy hoại thế này.
Lông mi nàng dài và rũ xuống, giọng nói chùng hẳn: “Ta đến kinh thành tìm ca ca. Nhưng khi đến địa chỉ ca ca để lại, người ở đó bảo ta quấy rầy, rồi đuổi ta đi. Có lẽ nơi ấy không phải nhà của ca ca…”