Anh có khả năng vì trong nhà nhiều tiền, mặc kệ bề ngoài của anh dạng chó hình người, nhưng thật ra bên trong anh luôn tin tiền có thể mua được tất cả, bao gồm cả tình yêu.
Cũng bởi vì Kỷ An Ninh rất mẫn cảm với tiền bạc nên ở lần đầu tiên anh muốn cô làm bạn gái, cô đã nhìn thấy điều này từ ánh mắt anh.
May mà Kỷ An Ninh đã trải qua một lần nên mặt không biến sắc, quay người bỏ đi.
Cô lạnh lùng nói: “Không được.
”
Văn Dụ: “...
.
.
.
”
Anh nhíu mày, giữ vững nụ cười: “Vì sao?”
Kỷ An Ninh bỏ qua mấy cái như “Tôi và anh không quen”, “Tôi không hiểu rõ về anh” nói nhảm, cô trực tiếp cho anh biết: “Tôi không có thời gian quen bạn trai.
”
Văn Dụ xoa xoa thái dương.
“Ý của anh lúc nãy em nghe không hiểu?” Anh nói: “Nếu em làm bạn gái của anh, không cần chịu khổ như vậy. Anh cho em tiền sinh hoạt.
”
“Sau đó thì sao?” Kỷ An Ninh giương mắt, sâu kín nhìn anh, “Tôi từ sinh viên đặc biệt nghèo khó trong truyền thuyết trở thành đứa con gái tham giàu? Mỗi ngày ăn uống sung sướng, đeo vàng đeo bạc?”
Văn Dụ bật cười. Lúc này, anh với cô mới vừa quen biết nên anh rất thích cưới.
Sau này anh theo đuổi càng chặt, Kỷ An Ninh đối với anh càng lạnh nhạt hơn, thậm chí còn tránh như rắn rết, anh từ tươi cười chuyển thành cười lạnh.
“Em đang đùa gì thế?” Con mắt Văn Dụ cười đến cong cong.
Anh không biết, mỗi lần chọc anh bật cười đều là Kỷ An Ninh đang nói nghiêm túc. Ngăn cách giữa hai người là hai đời nên nhận thức khác nhau.
Kỷ An Ninh biết Văn Dụ không hiểu được những lời đồn đại kia mang cho cô tổn thương lớn như thế nào.
Miệng nhiều người xói chảy vàng, tiêu huỷ xương cốt. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Kỷ An Ninh ngẩng mặt lên, lẳng lặng nhìn anh, không nói câu nào.
Ánh nắng chiếu lên mặt cô, trắng như tuyết đầu mùa, trong tuyết có nhàn nhạt phấn mai, ở dưới mặt nước, không biết sâu cỡ nào, cũng không biết có dòng nước đang chảy xiết dưới đó không.
Văn Dụ nhìn vào đôi mắt cô, liền không cười tiếp được.
Hóa ra Kỷ An Ninh không phải đang kể chuyện cười, cô đang nói nghiêm túc.
Văn Dụ thu lại nụ cười, họ một tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi. Ai cùng ai quen biết bạn bè yêu đương thì liên quan gì đến người khác?”
Kỷ An Ninh gật đầu: "Anh nói cũng có lý. Có thể.
.
. Mỗi người chúng ta đều sinh sống trong một quần thể xã hội, con người là xã hội mang tính động vật, không có khả năng không bị người khác ảnh hưởng một chút nào… hoặc là không bị ảnh hưởng bởi người khác. Đôi khi đầu lưỡi có thể ép chết người ta.
”
Đang nói chuyện sao lại nói tới "Chết” rồi?
Văn Dụ không phải người mê tín, thế nhưng lúc Kỷ An Ninh nói lời này, anh không hiểu sao lại thấy không thoải mái.
"Quản người khác nói gì làm gì, đừng để anh nghe thấy là được, anh mà nghe thấy thì bọn họ đừng mong có quả ngon mà ăn.
” Anh cưỡng ép quay lại chủ đề, "Cho nên, làm bạn gái anh đi.
"
Ánh mắt của anh sáng rực, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.
Đại khái kiểu người như anh không biết sợ hãi là gì. Nhưng Kỷ An Ninh không làm được.
Chỉ cần một câu "Đã dính vào phủ nhị đại, còn xin học bổng làm gì?” đã có thể áp đảo cô.
Cô mỗi ngày bôn ba, làm ba bốn việc, kiếm tiền sinh hoạt kiếm tiền thuốc men, bọn họ đều không nhìn thấy. Bọn họ chỉ nhìn thấy Văn Dụ bao vây chặn đánh cô, tặng hoa tặng quà cho cô.
Tất nhiên, lúc cô cự tuyệt Văn Dụ bọn họ cũng không thấy.
Chọn mắt mù mà bỏ qua.
"Không làm bạn gái được.
” Kỷ An Ninh yên lặng một lát, "Tôi nhiều lắm.
.
.
Chỉ có thể làm bạn bè với anh.
”
Cô đang nghiêm túc. Đối với Văn Dụ, cô vẫn như trước không thể tiếp nhận được, nhưng cũng không thể giống kiếp trước vung tay không để ý đến. Nghe vào trong lỗ tai Văn Dụ lại thành già mồm đến cực hạn.
Giữa nam nữ làm gì có tình bạn chứ? Đặc biệt là kiểu con gái xinh đẹp như Kỷ An Ninh, con trai tiếp cận cô, mặc kệ bày ra gương mặt gì thì mục đích cuối cùng không phải muốn ngủ với cô à?
Văn Dụ nhìn vào đôi mắt cô, liền không cười tiếp được.
Hóa ra Kỷ An Ninh không phải đang kể chuyện cười, cô đang nói nghiêm túc.
Văn Dụ thu lại nụ cười, họ một tiếng: "Em nghĩ nhiều rồi. Ai cùng ai quen biết bạn bè yêu đương thì liên quan gì đến người khác?”
Kỷ An Ninh gật đầu: "Anh nói cũng có lý. Có thể.
.
. Mỗi người chúng ta đều sinh sống trong một quần thể xã hội, con người là xã hội mang tính động vật, không có khả năng không bị người khác ảnh hưởng một chút nào… hoặc là không bị ảnh hưởng bởi người khác. Đôi khi đầu lưỡi có thể ép chết người ta.
”
Đang nói chuyện sao lại nói tới "Chết” rồi?
Văn Dụ không phải người mê tín, thế nhưng lúc Kỷ An Ninh nói lời này, anh không hiểu sao lại thấy không thoải mái.
"Quản người khác nói gì làm gì, đừng để anh nghe thấy là được, anh mà nghe thấy thì bọn họ đừng mong có quả ngon mà ăn.
” Anh cưỡng ép quay lại chủ đề, "Cho nên, làm bạn gái anh đi.
"
Ánh mắt của anh sáng rực, nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh.
Đại khái kiểu người như anh không biết sợ hãi là gì. Nhưng Kỷ An Ninh không làm được.
Chỉ cần một câu "Đã dính vào phủ nhị đại, còn xin học bổng làm gì?” đã có thể áp đảo cô.
Cô mỗi ngày bôn ba, làm ba bốn việc, kiếm tiền sinh hoạt kiếm tiền thuốc men, bọn họ đều không nhìn thấy. Bọn họ chỉ nhìn thấy Văn Dụ bao vây chặn đánh cô, tặng hoa tặng quà cho cô.
Tất nhiên, lúc cô cự tuyệt Văn Dụ bọn họ cũng không thấy.
Chọn mắt mù mà bỏ qua.
"Không làm bạn gái được.
” Kỷ An Ninh yên lặng một lát, "Tôi nhiều lắm.
.
.
Chỉ có thể làm bạn bè với anh.
”
Cô đang nghiêm túc. Đối với Văn Dụ, cô vẫn như trước không thể tiếp nhận được, nhưng cũng không thể giống kiếp trước vung tay không để ý đến. Nghe vào trong lỗ tai Văn Dụ lại thành già mồm đến cực hạn.
Giữa nam nữ làm gì có tình bạn chứ? Đặc biệt là kiểu con gái xinh đẹp như Kỷ An Ninh, con trai tiếp cận cô, mặc kệ bày ra gương mặt gì thì mục đích cuối cùng không phải muốn ngủ với cô à?
Giống như không cốc u lan*, tuyết liên trên đỉnh núi.
*lan trong rừng vắng
m thanh ồn ào trong phòng học bỗng nhiên chỉ trong chớp mắt yên tĩnh đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ. Bắt đầu từ giây phút đó, dã tâm làm hoa khôi lớp, hoa khôi khoa, hoa khôi trường của Tôn Nhã Nhàn tan thành mây khói.
Kỷ An Ninh đen mặt chăm chú nhìn Tôn Nhã Nhàn, gật đầu: "Ừ.
Nhiều lời thêm chút thì chết à. Kiêu ngạo lạnh lùng như kiểu mình là công chúa, nhưng thật ra bên trong là một con quỷ nghèo, đến thịt cũng không dám ăn.
Tôn Nhã Nhàn oán thầm, nhưng trên mặt lại lộ ra bộ dáng tràn đầy phấn khởi, trực tiếp ngồi vào chỗ phía trước Kỷ An Ninh, cánh tay để trên bàn Kỷ An Ninh, nói: "Văn Dụ là nhân vật tiếng tăm trong trường chúng ta đấy, sao cậu biết anh ấy thế?”
Cánh tay cô ta chen vào, đẩy sách vở Kỷ An Ninh sang một bên, bút Kỷ An Ninh đang ở trên bị quẹt cho một đường.
Một đêm ba nghìn tệ? Cô ta đáng giá chắc?
Thanh âm trong đầu Tôn Nhã Nhàn vang lên. Ánh mắt Kỷ An Ninh dừng lại trên vết quẹt của bút mực. "Vừa mới quen.
” Kỷ An Ninh không muốn nói nhiều, ngẩng đầu nói: "Bạn học, tớ phải làm bài tập.
”
Buổi tối cô muốn đi làm thêm kiếm tiền, không có thời gian như mấy sinh viên ở trường nhâm nhi một cốc trà sữa, tiêu tốn thời gian trong thư viện, ban ngày cô phải tranh thủ thời gian học bài.
Cô hạ lệnh đuổi khách không chừa mặt mũi. Tôn Nhã Nhàn là nữ sinh xinh đẹp như vậy rất hiếm gặp phải thái độ này. Cô ta có chút xấu hổ, đứng lên châm chọc: "Cậu đúng rất cố gắng học tập đấy. ” Quay người đi.
Trở về chỗ ngồi của mình, phàn nàn với người xung quanh: "Tưởng mình là gì chứ, có biết nói chuyện không, kiêu cái gì mà kiêu.
”
Các bạn học quay sang nhìn nhau, an ủi cô ta: "Tớ thấy cậu ấy nói chuyện cũng bình thường mà, chắc hôm nay tâm trạng không tốt?”
Tôn Nhã Nhàn cười lạnh: "Thôi đi, cậu nhìn cậu ta bình thường có quan tâm tới ai không? Giữa trưa người ta đi ăn cơm với phú nhị đại kia kìa, sao không thấy lạnh lùng kiêu ngạo như thế, nhìn là biết không muốn phản ứng với mấy đứa bạn bình thường như mình thôi.
”
Tâm hồn hóng chuyện của mấy bạn học lập tức dâng trào: "Phú nhị đại gì CƠ?"
Tôn Nhã Nhàn nói: "Các cậu có biết Văn Dụ không? Không biết? Tin tức của mấy cậu sao kém thế. Lần sau thấy tớ sẽ chỉ cho.
.
.
”
Kỷ An Ninh yên tĩnh học tập.
Tôn Nhã Nhàn nói chuyện với mấy người kia, mặc dù đều nhỏ giọng trò chuyện nhưng nếu vểnh tai nghe, vẫn có thể nghe được một ít.
Vẫn có bạn học nói giúp cô, Kỷ An Ninh có chút ngoài ý muốn. Sau đó cô mới nhớ, lúc này, mấy bạn học dù chưa quen thân với cô nhưng ít nhất vẫn ở chung được.
Bởi vì sự xuất hiện của Văn Dụ mà sau này mới trở thành như thế.
Tôn Nhã Nhàn đối với Văn Du cầu mà không được, quay ra mỗi ngày châm chọc Kỷ An Ninh là sinh viên nghèo khó dựa nhờ phú nhị đại. Ngày từ đầu mấy bạn học còn chưa tin lắm, hay có người nói giúp cô.
Lâu dần nói nhiều thành thật, Văn Dụ lại giúp cô mấy lần, liền không có ai nói giúp cô.
Kỷ An Ninh biết, bên trong mấy lời đồn đó, một nửa xuất phát từ Tôn Nhã Nhàn, một nửa khác do lời đồn tự động tới. Càng truyền tai càng sai lệch, cuối cùng thành "Một đêm ba ngàn tệ.
”
Đều nói rằng cô giả nghèo, giả bộ thê thảm.
Mấy nữ sinh muốn rũ sạch quan hệ với cô, mấy nam sinh từng thích cô cũng bắt đầu khinh bạc, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô. Bọn họ nhiệt tình phụ họa lời đồn, vì cô không thích bọn họ, không chấp nhận lời tỏ tình bọn họ nên bọn họ cực kỳ "hợp lý” mà giải thích.
Không phải chúng ta không tốt mà do cô ta hám giàu!
Đồ con gái ham tiền!
Sau khi sống lại, cô nghĩ có nên cải thiện quan hệ với bạn cùng lớp. Nhưng lúc cô nhìn thấy những gương mặt này, nhớ tới sau khi cô chết, bọn họ tràn đầy phấn khởi bàn luận việc cô té chết ở phía sau chắc chắn có sự mập mờ và dơ bẩn, bọn họ không biết lúc nào trăm móng vuốt cào tâm, nghe vào tai rồi nhướn mày vui vẻ…
Kỷ An Ninh cụp mắt, yên tĩnh học bài. Kỷ An Ninh nhìn thì gầy gò yếu đuối, thật ra đã bị sinh hoạt tôi luyện đến mức vai có thể gánh được bao tải. Buổi tối, sau khi nhanh chóng giao thức ăn xong, cô chạy vội ra cổng trường. Vừa ngẩng đầu đã thấy Văn Du đang dựa vào chiếc Hummer màu đen, đang hút thuốc nhìn về phía cô nở nụ cười.
"Chào!
” Ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, chào hỏi với cô, "Bằng hữu.
”
Hai chữ "bằng hữu” bị anh cắn răng cực kỳ nặng, tràn đầy mùi vị bất cần đời với trêu tức.
Kỷ An Ninh dừng bước, chần chờ một chút nói: "Sao anh lại ở đây?”
Văn Dụ có phòng ký túc xá trong trường, vì để ăn xong cơm trưa có thể nghỉ ngơi một lúc. Nhưng trên thực tế, anh là người địa phương của tỉnh này, anh cũng không ở trong trường. Anh dẫn đầu xu hướng đi xe Hummer màu đen, làm bao nhiêu nam sinh hâm mộ ghen ghét, nhiều nữ sinh liếc mắt ám chỉ.
Có thể trong mắt Văn Dụ chỉ có một người mềm không được cứng không xong là Kỷ An Ninh.
"Chờ em đấy.
” Văn Dụ nói: "Em muốn tới đường Quang Minh à? Anh tiện đường đưa em đi.
”
Anh giữ cô lại mà nói đưa cô đi:
"Không phải nói là làm bạn bè sao? Nếu đã là bạn bè thì đừng khách sáo.
” Anh cười như nắng gắt trong gió thu, đồng tử sáng rõ.
Kỷ An Ninh cảm thấy có chút chói mắt.