Vừa đi vừa nói một hồi, Viên Lãng đã dẫn Lâm Lâm vào đến đại sảnh. Khi anh kêu to tên “Tề Hoàn” thì có một người tách ra khỏi đám đông đi đến trước mặt họ, cả Lâm Lâm và người đó đều sửng sốt nhìn nhau trong giây lát. Sau lưng anh ta còn kéo theo vô số tiếng hò hét đinh tai nhức óc. Cô lười biếng nhu nhu lỗ tai rồi nhìn anh ta cười cười bí hiểm khiến anh ta hoảng hốt như nhìn thấy lão đại của mình.
Trong tít tắc, Lâm Lâm không thèm quan tâm đến Tề Hoàn mà tựa người vào Viên Lãng nói, “Viên Lãng, chẳng lẽ anh định tìm cho tôi một bại tướng để làm huấn luyện viên sao? Rất khó phục chúng nha!
” Bề ngoài thì cô làm ra vẻ như đang nói thầm nhưng thực chất lại cao giọng đủ cho bọn Tề Hoàn nghe được.
“Thế nào, cô sợ cậu ta lấy việc công trả thù riêng sao?” Viên Lãng nhíu mày, cũng cao giọng hỏi.
“Ha ha, tôi không quan tâm! Chỉ sợ anh ta có thù cũng không có chỗ báo thôi!
” Lâm Lâm nhún vai cười rồi bất ngờ nghiêm túc quay ngoắt sang Tề Hoàn nói, “Thượng úy, nhìn thấy trung tá không chào sao? Mới làm quân nhân có vài năm đã quên quân kỷ sơ đẳng của tân binh rồi hả?”
Tề Hoàn sửng sốt, lập tức giơ tay chào Lâm Lâm. Lâm Lâm cũng nghiêm túc đáp lại, sau đó cô tiếp tục cao giọng hỏi Tề Hoàn về thủ tục đăng ký khiến Tề Hoàn ngây ngẩn cả người, mang theo bộ mặt hắc như đưa đám giúp cô đăng ký thủ tục lấy số 41. Tề Hoàn cố ý làm vậy là để Lâm Lâm biết cô chỉ là một người dư thừa trong đợt tuyển quân (hay còn gọi là đợt tuyển bí đỏ) vốn chỉ có bốn mươi người này, ý đồ đả kích lòng tự trọng của cô, đáng tiếc, cô lại dửng dưng. Trước khi đi theo Tề Hoàn, cô cũng không quên liếc mắt nhìn Viên Lãng một cái.
Viên Lãng suy tư nhìn theo bóng lưng của Lâm Lâm, trực giác nói cho anh biết Tề Hoàn hoàn toàn không phải là đối thủ của cô nên anh định cử Ngô Triết đi theo hỗ trợ Tề Hoàn huấn luyện nhóm bí đỏ này. Những người đang có mặt trong đại sảnh cũng như ngoài cửa đều cười thoả mãn khi chứng kiến một màn đối thoại như thế này, cả bọn đều cảm thấy vị nữ trung tá ấy thật không tệ, rất có khí phách. Vậy đây rốt cuộc là đồ tể gặp phải cao thủ hay là cao thủ sẽ bị đồ tể đánh gục đây? Cả bọn thật tò mò.
Ngày mai sẽ bắt đầu tập huấn chính thức, các Lão A đều đang thương lượng kế hoạch, bình thường những ai không nguyện ý hỗ trợ huấn luyện bí đỏ đều đột nhiên giơ tay lên xung phong! Viên Lãng nhíu mày, nói rõ là dù có làm vậy thì cũng không được miễn giảm tập huấn mà bọn họ vẫn chấp nhận khiến Viên Lãng có chút bội phục mị lực của nữ binh. Giờ tập huấn còn chưa bắt đầu mà đã oanh động như vậy, không biết về sau sẽ như thế nào nữa. Chẳng lẽ do anh rãnh rỗi không có việc gì làm tự chuốc phiền phức sao?
Lâm Lâm được phân vào một phòng có 4 giường, hiện tại chỉ có một mình cô nên cô cũng không biết là mình có ở chung với ai hay không. Bất quá, cô cũng không để ý, miễn là có chỗ ăn chỗ ở thì sao cũng được. Chưa đến buổi tối liền có hai người chuyển hành lý vào phòng, một trong hai người khiến Lâm Lâm có cảm giác rất quen mặt, bọn họ tự giới thiệu là “Số 42 Thành Tài, 43 Hứa Tam Đa.
”
Cả hai đều là thiếu úy, nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của người tên Hứa Tam Đa, tuy rất kỳ quái nhưng Lâm Lâm lại vờ như không thấy. Đối với cô mà nói, hai tên này rất quen thuộc, bởi trước đây hai tên này đã xuất hiện trong danh sách của Thất thép liên, về sau lại đầu quân sang Lão A, chẳng lẽ hai người này là bọn họ sao? Tuy rất tò mò nhưng Lâm Lâm cũng không mở miệng hỏi vì cô biết dù có hỏi thì bọn họ cũng không trả lời, vậy cô cần gì phải hỏi?
Với lại, không phải nói cô là người cuối cùng được tuyển sao? Sao lại có thêm số 42 và 43 nữa? Đúng là một nơi kỳ quái nên ngay cả người cũng kỳ quái luôn.
“Tôi sẽ không dùng quân hàm ra áp hai anh nhưng tôi có một yêu cầu là toilet trong phòng này thuộc về tôi, cảm phiền hai anh sử dụng toilet công cộng. Chỉ có vậy thôi. Đúng rồi, nếu thích hai anh có thể cởi trần, miễn là hai anh không ngại thì tôi sao cũng được, tuỳ ý hai anh!
” Lâm Lâm nói.
“Được!
” Thành Tài sảng khoái đáp trong khi Lâm Lâm thì cười cười, “Tôi ngủ ở giường này, còn lại ba cái giường kia, hai anh tự chọn đi!
” Lâm Lâm nói xong lại tiếp tục thu xếp hành lý.
Bình an vô sự qua một đêm, sáng hôm sau, lại thêm một trung uý hải quân bước vào phòng. Vừa nhìn thấy Lâm Lâm, anh ta liền sửng sốt, hoàn hảo vẫn là một quân nhân nên anh ta cũng không nhiều lời, tự giới thiệu về mình rồi thu xếp hành lý. Bên ngoài bỗng có tiếng Tề Hoàn kêu to, bảo mọi người buổi chiều tập hợp, xem ra người đã đến đông đủ. Lâm Lâm có chút bội phục Tề Hoàn, giọng lớn như vậy, có thể tiết kiệm loa.
Sau khi tập hợp, tình cờ gặp được vài người quen trong trinh sát doanh, Lâm Lâm tính gật đầu chào hỏi vài câu thì bị Tề Hoàn nhìn thấy, chỉ một câu ‘không được nói chuyện trong đội ngũ, làm quan quân thì có quyền quên quân kỷ sơ đẳng của tân binh sao?’ đánh trở về. Lâm Lâm cười cười không nói, chấp nhận cùng nhóm trinh sát doanh bị đuổi ra khỏi hàng chịu phạt, hít đất, gập bụng, nhảy cóc đều có đủ, một cái cũng không thiếu.
Khi có lệnh giải tán, mọi người đều tập trung chung quanh xem bảy người bọn Lâm Lâm chịu phạt. Không ai nói với ai lời nào, tất cả bảy người đều thực hiện động tác lưu loát rồi hoàn thành cùng lúc. Cả bọn đều tận lực không để Tề Hoàn kiếm thêm được cớ nào để chèn ép. Tề Hoàn kiểm tra thời gian, có chút bội phục thể lực cũng như ý chí của những người này, còn về Lâm Lâm, hẳn là có thể xem như đủ tư cách.
Đợi đến khi mọi người đều đã chính thức giải tán, Lâm Lâm liền ngoảnh đầu nhìn lại, làm mặt quỷ xem như chào hỏi rồi bỏ đi. Viên Lãng có chút bất đắc dĩ nhìn theo Lâm Lâm, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không thể ẩn thân với cô, hoàn hảo cô không phải là kẻ địch.
Đúng ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thành Tài và Hứa Tam Đa phải trở về đội tham gia tập huấn nhưng Viên Lãng lại sợ bọn họ không có đủ thời gian để khôi phục thể lực nên đã cho phép bọn họ cùng tập huấn với bí đỏ, giảm thiểu những rủi ro không cần thiết do mất sức, đương nhiên, trong thời gian đó, bọn họ không được tùy tiện kết giao bằng hữu cũng không được tùy tiện nói chuyện với các bí đỏ. Do đó, Hứa Tam Đa luôn có bộ dạng muốn nói lại thôi, may là bên cạnh còn có Thành Tài nên Hứa Tam Đa không đến mức phải rơi vào tình cảnh nói ra những lời không nên nói. Và cũng thật may là hai người chỉ ngốc ở đây có một tháng.
Theo thông lệ của quân doanh, bất luận là tân binh hay là quân nhân, đã tham gia tập huấn thì công tác tập hợp khẩn cấp ban đêm tuyệt đối là không thể thiếu, đặc biệt là vào ngày đầu tiên, do đó khi lệnh tập hợp khẩn cấp được vang lên, Lâm Lâm cũng không cảm thấy bất ngờ, cô cấp tốc thay quân phục rồi vọt xuống sân, tuy đang ở lầu 3 nhưng may là cô phản ánh nhanh nên không lọt vào tốp cuối cùng.
Sau khi cả nhóm đã vào hàng đầy đủ mà huấn luyện viên vẫn chưa xuất hiện, mọi người liền bối rối nhìn nhau, riêng Lâm Lâm thì vẫn đứng nghiêm không nhúc nhích bởi cô luôn có cảm giác Viên Lãng đang ở gần đây. Nhìn người bên cạnh đã muốn mở miệng, Lâm Lâm liền kéo anh ta lại, lắc đầu, vì thế, mọi người liền an tĩnh chờ đợi. Nhưng sau 10 phút đã có một số người mất kiên nhẫn, nhỏ giọng nói chuyện khiến Lâm Lâm chỉ biết trừng mắt nhìn vào góc khuất ở phía đối diện, cái tên kia cũng rảnh thiệt, đứng đó nhìn lén nãy giờ mà không thấy mệt sao?
Ho khan vài tiếng, Viên Lãng nghênh ngang từ trong góc khuất đi ra, “Xin chào! Tôi là tổng huấn luyện viên của cả nhóm, tên là Viên Lãng, mục đích chủ yếu của lần tập hợp khẩn cấp này là để gặp mặt mọi người, cùng mọi người nhận thức một chút!
”
Viên Lãng nói xong tới phiên Ngô Triết đứng bên cạnh nói, “Thế nào, sao không ồn ào nữa? Cứ tiếp tục đi!
” Bầu không khí hiện tại, trừ trầm mặc thì chỉ có an tĩnh, “Tôi cũng tự giới thiệu một chút, tôi tên là Ngô Triết, là huấn luyện viên của cả nhóm. Lần này, chúng tôi sẽ tổ chức tập huấn theo nguyên tắc như sau, làm việc đúng không thêm điểm, làm việc sai bị trừ 1 điểm, cứ như vậy cho đến khi hết đợt tập huấn, ai bị âm 100 điểm thì lập tức cuốn gói ra về!
”