Chương 1 - Xuyên Không Rồi Sao?
Chương 2 - Nơi Này Không Còn Hiu Quạnh Nữa
Chương 3 - Tên Hoàng Thượng Đáng Ghét
Chương 4 - Nàng Ấy Biết Trồng Rau Sao?
Chương 5 - Tự Làm Bánh
Chương 6 - Buổi Yến Hội
Chương 7 - Mang Bánh Cho Hoàng Thượng
Chương 8 - Đến Thăm Thái Hậu
Chương 9 - Chiêu Phi
Chương 10 - Đi Chơi Diều
Chương 11 - Chiếc Cài Phỉ Thúy
Chương 12 - Hậu Cung Là Của Tần Thiếp
Chương 13 - Độc Nhất
Chương 14 - Đi Du Ngoạn(1)
Chương 15 - Đi Du Ngoạn(2)
Chương 16 - Đi Du Ngoạn(3)
Chương 17 - Đi Du Ngoạn(4)
Chương 18 - Mai Quý Phi
Chương 19 - Tấm Vải Quý
Chương 20 - Nghi Ngờ
Chương 21 - Bị Dị Ứng
Chương 22 - Đây Là Lần Đầu Tiên Sao?
Chương 23 - Trà Của Người Có Nhiều Hoa Không?
Chương 24 - Mai Quý Phi Bị Ngã
Chương 25 - Nàng Còn Không Mau Quản Chó Mèo Của Nàng!
Chương 26 - Hoàng Thượng Đây Là Kiếm Cớ Ấy Mà
Chương 27 - Mùi Hương Gỗ Cứ Thế Bủa Vây Lấy Cô
Chương 28 - Không Phải Mang Tư Tưởng Lạc Hậu Thời Đây
Chương 29 - Như Lá Liễu Chờ Thời
Chương 30 - Bức Chân Dung
Chương 31 - Cứ Treo Lên Đấy Đi
Chương 32 - Hằng Ngày Đều Chúc Nhau Ngủ Ngon
Chương 33 - Một Ngày Làm Bếp
Chương 34 - Mong Hoàng Thượng Ngủ Ngon!
Chương 35 - Bởi Vì Nằm Trong Kế Hoạch Của Ta
Chương 36 - Sau Đó Thì Không Ai Biết
Chương 37 - Yên Vi Cũng Không Thể Đánh Thấp Nữ Nhân Này
Chương 38 - Ít Ra Là Nàng Còn Quan Tâm Tới Trẫm
Chương 39 - Vô Tình Gặp Nhau
Chương 40 - Phê Bình
Chương 41 - Bữa Tối
Chương 42 - Loài Sinh Vật Đơn Bào Ích Kỉ
Chương 43 - Nàng Là Người Trẫm Yêu Nhất
Chương 44 - Buổi Sáng
Chương 45 - Cô Sẽ Thay Đổi Hậu Cung Này
Chương 46 - Người Đã Quá Yêu Chiều Nàng Rồi
Chương 47 - Cuộc Nói Chuyện Căng Thẳng
Chương 48 - Ngươi Là Đang Thị Uy Với Bổn Cung Rằng Ngươi Có Một Vị Hoàng Tử Sao?
Chương 49 - "Trẫm...Giống Như Là Chuột Bạch Sao?"
Chương 50 - "Trẫm Muốn Có Đích Tử"
Chương 51 - Yên Vi Đá Hoàng Thượng
Chương 52 - Thái Hậu Giúp Đỡ
Chương 53 - Đêm Khó Quên
Chương 54 - Cảm Giác Khó Quên
Chương 55 - Thùy Phi Trở Lại
Chương 56 - Khi Nãy,Cô Nhất Thời Không Nhớ Đến Người Này
Chương 57 - Cảm Giác Dạy Bảo Người Khác Thật Là Thích
Chương 58 - Tiệc Trà Chiều
Chương 59 - Hòa Thượng Tại Ngất Xỉu
Chương 60 - Những Ánh Mắt Nghi Hoặc
Chương 61 - Tại Sao Chẳng Ai Tin Cô?
Chương 62 - Nếu Bị Lộ,Thì Cũng Là Do Cô Ta
Chương 63 - Vậy Cũng Xứng Đáng
Chương 64 - Bản Tính Không Sợ Trời Không Sợ Đất Trỗi Dậy
Chương 65 - Cô Vốn Dĩ Không Hề Sợ
Chương 66 - Thái Hậu Lên Tiếng
Chương 67 - May Vá
Chương 68 - Cảm Giác Bản Thân Đang Ở Thiên Đường
Chương 69 - Viết Thư
Chương 70 - Trồng Rau
Chương 71 - Hành Trình Của Hai Anh Thị Vệ
Chương 72 - Áp Giải Về Cung
Chương 73 - Miêu Tả Người
Chương 74 - Đầu Đuôi Ngọn Ngành
Chương 75 - Đầu Mối Cuối Cùng
Chương 76 - Bổn Cung Là Đang Cảnh Cáo Ngươi
Chương 77 - Oke
Chương 78 - Tai Họa Ập Tới
Chương 79 - Chung Quy Lại,Chỉ Là Do Bản Thân Ngu Ngốc
Chương 80 - Trước Còn Đắc Ý,Sau Thì Sợ Hãi
Chương 81 - Hạ Màn
Chương 82 - Cửa Cung Đã Mở
Chương 83 - Đi Phát Bánh
Chương 84 - Đề Phòng
Chương 85 - Gặp Lại Hoàng Thượng
Chương 86 - Nhìn Không Ra Dáng Vẻ Là Muốn Giúp Đỡ
Chương 87 - Y Phương Muốn Trả Thù
Chương 88 - Ngồi Trên Đùi Hoàng Thượng Cả Một Buổi Sáng
Chương 89 - Được Ra Ngoài Cung
Chương 90 - Kinh Thành
Chương 91 - Bắt Đầu Cuộc Hành Trình
Chương 92 - Dạo Quanh Kinh Thành(1)
Chương 93 - Dạo Quanh Kinh Thành(2)
Chương 94 - Cảm Thấy Cuộc Đời Này Hạnh Phúc Thật Dễ Tìm
Chương 95 - Cửa Tiệm Trang Sức Và Đá Quý Thanh Xuân
Chương 96 - Tấn Ưu Tri
Chương 97 - "Stupid Girl,Let"S Wait Who Is The Winner."
Chương 98 - Bạch Mai Nam
Chương 99 - Ưu Nhã Vân
Chương 100 - Tôi Là Pháp Sư
Chương 101 - Buổi Tối
Chương 102 - Vị Quan Vô Lại
Chương 103 - Quan Đầu Heo Bị Lôi Đi
Chương 104 - Lần Gặp Cuối
Chương 105 - Quay Trở Lại Cung
Chương 106 - Hoàng Thượng Lần Đầu Ăn Bánh Quẩy
Chương 107 - Buổi Tối Cùng Hoàng Thượng
Chương 108 - Muốn Gặp Tấn Ưu Tri
Chương 109 - Đi Vào Cung
Chương 110 - Diện Kiến
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Một Bài Học
Chương 113 - Bạch Mai Nam Vào Cung
Chương 114 - Mang Thai
Chương 115 - Suy Nghĩ
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Một Tuần Một Bữa
Chương 118 - Làm Ơn
Chương 119 - Tung Tin Đồn
Chương 120 - Yến Phi Đến Thăm
Chương 121 - Thân Chủ À,Lúc Trước Cô Đã Từng Lo Lắng Đến Như Thế Sao
Chương 122 - 3 Tháng Sau-Y Phương Đến Thăm
Chương 123 - Cuộc Nói Chuyện
Chương 124 - Bầu 6 Tháng
Chương 125 - Bữa Ăn
Chương 126 - Người Giấu Cả Tư Phu Nhân Sao?
Chương 127 - Trưởng Thành Sau Vài Tuần
Chương 128 - Sinh Con
Chương 129 - Vĩnh Nhất
Chương 130 - Một Ngày
Chương 131 - Mọi Chuyện Quá Suôn Sẻ
Chương 132 - Xả Cơn Giận
Chương 133 - Tìm Ra
Chương 134 - Thăm Vĩnh Nhất
Chương 135 - Không Thể Mang Thai
Chương 136 - Cô Ta Do Dự
Chương 137 - Quyết Tâm Làm Bại Lộ
Chương 138 - Khai Ra Sự Thật
Chương 139 - Sự Việc Dần Bại Lộ
Chương 140 - Hoàn Truyện
Chương 1 - Xuyên Không Rồi Sao?
Chương 2 - Nơi Này Không Còn Hiu Quạnh Nữa
Chương 3 - Tên Hoàng Thượng Đáng Ghét
Chương 4 - Nàng Ấy Biết Trồng Rau Sao?
Chương 5 - Tự Làm Bánh
Chương 6 - Buổi Yến Hội
Chương 7 - Mang Bánh Cho Hoàng Thượng
Chương 8 - Đến Thăm Thái Hậu
Chương 9 - Chiêu Phi
Chương 10 - Đi Chơi Diều
Chương 11 - Chiếc Cài Phỉ Thúy
Chương 12 - Hậu Cung Là Của Tần Thiếp
Chương 13 - Độc Nhất
Chương 14 - Đi Du Ngoạn(1)
Chương 15 - Đi Du Ngoạn(2)
Chương 16 - Đi Du Ngoạn(3)
Chương 17 - Đi Du Ngoạn(4)
Chương 18 - Mai Quý Phi
Chương 19 - Tấm Vải Quý
Chương 20 - Nghi Ngờ
Chương 21 - Bị Dị Ứng
Chương 22 - Đây Là Lần Đầu Tiên Sao?
Chương 23 - Trà Của Người Có Nhiều Hoa Không?
Chương 24 - Mai Quý Phi Bị Ngã
Chương 25 - Nàng Còn Không Mau Quản Chó Mèo Của Nàng!
Chương 26 - Hoàng Thượng Đây Là Kiếm Cớ Ấy Mà
Chương 27 - Mùi Hương Gỗ Cứ Thế Bủa Vây Lấy Cô
Chương 28 - Không Phải Mang Tư Tưởng Lạc Hậu Thời Đây
Chương 29 - Như Lá Liễu Chờ Thời
Chương 30 - Bức Chân Dung
Chương 31 - Cứ Treo Lên Đấy Đi
Chương 32 - Hằng Ngày Đều Chúc Nhau Ngủ Ngon
Chương 33 - Một Ngày Làm Bếp
Chương 34 - Mong Hoàng Thượng Ngủ Ngon!
Chương 35 - Bởi Vì Nằm Trong Kế Hoạch Của Ta
Chương 36 - Sau Đó Thì Không Ai Biết
Chương 37 - Yên Vi Cũng Không Thể Đánh Thấp Nữ Nhân Này
Chương 38 - Ít Ra Là Nàng Còn Quan Tâm Tới Trẫm
Chương 39 - Vô Tình Gặp Nhau
Chương 40 - Phê Bình
Chương 41 - Bữa Tối
Chương 42 - Loài Sinh Vật Đơn Bào Ích Kỉ
Chương 43 - Nàng Là Người Trẫm Yêu Nhất
Chương 44 - Buổi Sáng
Chương 45 - Cô Sẽ Thay Đổi Hậu Cung Này
Chương 46 - Người Đã Quá Yêu Chiều Nàng Rồi
Chương 47 - Cuộc Nói Chuyện Căng Thẳng
Chương 48 - Ngươi Là Đang Thị Uy Với Bổn Cung Rằng Ngươi Có Một Vị Hoàng Tử Sao?
Chương 49 - "Trẫm...Giống Như Là Chuột Bạch Sao?"
Chương 50 - "Trẫm Muốn Có Đích Tử"
Chương 51 - Yên Vi Đá Hoàng Thượng
Chương 52 - Thái Hậu Giúp Đỡ
Chương 53 - Đêm Khó Quên
Chương 54 - Cảm Giác Khó Quên
Chương 55 - Thùy Phi Trở Lại
Chương 56 - Khi Nãy,Cô Nhất Thời Không Nhớ Đến Người Này
Chương 57 - Cảm Giác Dạy Bảo Người Khác Thật Là Thích
Chương 58 - Tiệc Trà Chiều
Chương 59 - Hòa Thượng Tại Ngất Xỉu
Chương 60 - Những Ánh Mắt Nghi Hoặc
Chương 61 - Tại Sao Chẳng Ai Tin Cô?
Chương 62 - Nếu Bị Lộ,Thì Cũng Là Do Cô Ta
Chương 63 - Vậy Cũng Xứng Đáng
Chương 64 - Bản Tính Không Sợ Trời Không Sợ Đất Trỗi Dậy
Chương 65 - Cô Vốn Dĩ Không Hề Sợ
Chương 66 - Thái Hậu Lên Tiếng
Chương 67 - May Vá
Chương 68 - Cảm Giác Bản Thân Đang Ở Thiên Đường
Chương 69 - Viết Thư
Chương 70 - Trồng Rau
Chương 71 - Hành Trình Của Hai Anh Thị Vệ
Chương 72 - Áp Giải Về Cung
Chương 73 - Miêu Tả Người
Chương 74 - Đầu Đuôi Ngọn Ngành
Chương 75 - Đầu Mối Cuối Cùng
Chương 76 - Bổn Cung Là Đang Cảnh Cáo Ngươi
Chương 77 - Oke
Chương 78 - Tai Họa Ập Tới
Chương 79 - Chung Quy Lại,Chỉ Là Do Bản Thân Ngu Ngốc
Chương 80 - Trước Còn Đắc Ý,Sau Thì Sợ Hãi
Chương 81 - Hạ Màn
Chương 82 - Cửa Cung Đã Mở
Chương 83 - Đi Phát Bánh
Chương 84 - Đề Phòng
Chương 85 - Gặp Lại Hoàng Thượng
Chương 86 - Nhìn Không Ra Dáng Vẻ Là Muốn Giúp Đỡ
Chương 87 - Y Phương Muốn Trả Thù
Chương 88 - Ngồi Trên Đùi Hoàng Thượng Cả Một Buổi Sáng
Chương 89 - Được Ra Ngoài Cung
Chương 90 - Kinh Thành
Chương 91 - Bắt Đầu Cuộc Hành Trình
Chương 92 - Dạo Quanh Kinh Thành(1)
Chương 93 - Dạo Quanh Kinh Thành(2)
Chương 94 - Cảm Thấy Cuộc Đời Này Hạnh Phúc Thật Dễ Tìm
Chương 95 - Cửa Tiệm Trang Sức Và Đá Quý Thanh Xuân
Chương 96 - Tấn Ưu Tri
Chương 97 - "Stupid Girl,Let"S Wait Who Is The Winner."
Chương 98 - Bạch Mai Nam
Chương 99 - Ưu Nhã Vân
Chương 100 - Tôi Là Pháp Sư
Chương 101 - Buổi Tối
Chương 102 - Vị Quan Vô Lại
Chương 103 - Quan Đầu Heo Bị Lôi Đi
Chương 104 - Lần Gặp Cuối
Chương 105 - Quay Trở Lại Cung
Chương 106 - Hoàng Thượng Lần Đầu Ăn Bánh Quẩy
Chương 107 - Buổi Tối Cùng Hoàng Thượng
Chương 108 - Muốn Gặp Tấn Ưu Tri
Chương 109 - Đi Vào Cung
Chương 110 - Diện Kiến
Chương 111 - Chương 111
Chương 112 - Một Bài Học
Chương 113 - Bạch Mai Nam Vào Cung
Chương 114 - Mang Thai
Chương 115 - Suy Nghĩ
Chương 116 - Chương 116
Chương 117 - Một Tuần Một Bữa
Chương 118 - Làm Ơn
Chương 119 - Tung Tin Đồn
Chương 120 - Yến Phi Đến Thăm
Chương 121 - Thân Chủ À,Lúc Trước Cô Đã Từng Lo Lắng Đến Như Thế Sao
Chương 122 - 3 Tháng Sau-Y Phương Đến Thăm
Chương 123 - Cuộc Nói Chuyện
Chương 124 - Bầu 6 Tháng
Chương 125 - Bữa Ăn
Chương 126 - Người Giấu Cả Tư Phu Nhân Sao?
Chương 127 - Trưởng Thành Sau Vài Tuần
Chương 128 - Sinh Con
Chương 129 - Vĩnh Nhất
Chương 130 - Một Ngày
Chương 131 - Mọi Chuyện Quá Suôn Sẻ
Chương 132 - Xả Cơn Giận
Chương 133 - Tìm Ra
Chương 134 - Thăm Vĩnh Nhất
Chương 135 - Không Thể Mang Thai
Chương 136 - Cô Ta Do Dự
Chương 137 - Quyết Tâm Làm Bại Lộ
Chương 138 - Khai Ra Sự Thật
Chương 139 - Sự Việc Dần Bại Lộ
Chương 140 - Hoàn Truyện
Bức chân dung rất nhanh đã được mang tới Thanh Cát cung.
Bông Tuyết nằm yên vị trong tay Yên Vi,
hai mắt nó híp híp lại,
còn bị lông che mất,
chỉ còn lại là một cục trắng trắng mềm mềm đã chìm vào giấc ngủ.
Hoa ba màu thì nằm trên ghế gỗ,
liếm liếm cái chân nhỏ.
Yên Vi nhìn bức chân dung vẽ mình ở trên bàn gỗ.
Thật là đẹp!
Yên Vi lòng đầy cảm thán,
mỗi khi cô nhìn vào trong gương,
đều tự nhủ trong lòng sao mà vị nguyên chủ này đẹp quá vậy,
mặc dù trong thế giới lúc trước,
Yên Vi cũng được coi là mĩ nhan, nhưng gương mặt của nguyên chủ này,
còn đẹp hơn cô gấp mười lần.
Giờ đây,
vẽ người trong tranh,
thật là tinh tế làm sao,
nét vẽ cũng thực,
Yên Vi ở đời trước chưa bao giờ có thời gian đi vẽ chân dung,
với lại cô cũng nghĩ,
vẽ chân dung không có gì thú vị, nên ít khi nghĩ tới,
nhưng giờ đây,
lại được tặng một bức chân dung,
trong lòng có nhiều cảm xúc khó tả thành lời.
Yên Vi tự hỏi bản thân cô liệu có thể vẽ đẹp như vậy không?
Chắc là không rồi,
Yên Vi không thích vẽ lắm, cùng lắm là nhìn thuận mắt một chút,
chứ đẹp thì không có.
Hàn Thu đứng đằng sau,
nhận lấy trà nóng từ Lệ Chi,
cẩn thận đặt lên bàn,
giọng nói lảnh lót vang lên:
"Nương nương,
người nhìn xem,
có phải hoàng thượng vẽ rất đẹp phải không,
người cũng nên tiếp nhận tâm ý của hoàng thượng,
tha lỗi cho hoàng thượng.
"
Nghe Hàn Thu nói xong,
Yên Vi trầm ngâm không nói,
cô vuốt vuốt Bông Tuyết đánh thức nó,
nhẹ nhàng xin lỗi rồi thả Bông Tuyết xuống.
Bông Tuyết vừa được thả xuống,
Lệ Chi đã tiến tới,
bế nó lên đặt vào chỗ ngủ của nó.
Cô uống một ngụm trà nóng rồi hắng giọng:
"Cứ treo lên đấy đi.
"
Cô chỉ vào một góc tường vẫn còn trống,
độ rộng của góc tường ấy cũng vừa vặn với bức chân dung.
Nhưng nói xong,
Yên Vi lại tiếp tục suy nghĩ,
dù sao thì,
Hàn Thu nói cũng đúng thật,
không nên giận quá lâu,
vì giận quá lâu,
mất công lại phản tác dụng.
Vì thế,
cô đồng ý tha lỗi cho hoàng thượng.
Nhưng mà,
Yên Vi không thích đi đến Tẩm điện rồi lại nói chuyện lấy lòng hoàng thượng như các phi tần thường làm.
Mà cô nghĩ,
tài lẻ của mình là làm bếp,
nấu ăn,
vậy thì cứ lấy đồ ăn làm quà xin lỗi vậy.
Yên Vi suy nghĩ,
quyết định làm món bánh trôi bí đỏ mà cô đã từng làm cùng với trà táo đỏ* để hoàng thượng có thể ngủ ngon hơn.
*Trà táo đỏ:là một loại trà có rất nhiều công dụng như:ngừa nguy cơ mắc bệnh ung thư,
giúp ngủ ngon,
tốt cho dạ dày và tim mạch,
...
.
Nghĩ xong,
Yên Vi liền cười cười rồi lấy sổ ra,
ghi vài chữ vào trong đó,
nhưng ghi được lại không biết dừng lại,
cứ thế ghi thoăn thoắt vài ba trang giấy Tuyên Thành*.
*Giấy Tuyên Thành:là loại giấy chuyên dùng đề vẽ và viết,
trong một chương nào trước đó đã có nhắc đến nhưng mình giải thích không kĩ,
nay mình giải thích lại.
Hàn Hu và Lệ Chi người cầm búa,
người cầm tranh,
gõ nhẹ vài cái vào tường gỗ,
rồi treo bức tranh lên.
Song,
hai người đều đứng ở cửa ngoài,
không quá gần cũng không quá xa Yên Vi.
Nương nương của bọn họ đang làm gì mà viết vời nhiều vậy chứ?
***
Mai quý phi ngồi trên ghế,
tay chơi đàn tì bà, từng âm thanh trong trẻo do bàn tay mảnh mai và dây dàn tạo nên,
làm nên một khung cảnh tuyệt đẹp giữa trời đêm tĩnh mịch.
Nô tì thân cận từ phía sau bước đến,
giọng nói cẩn trọng vang lên:
"Nương nương,
cũng đã trễ rồi,
nên đi ngủ thôi.
"
"Ha,
đi ngủ?Bổn cung còn phải ngồi chép Kinh phật,
lấy thời gian đâu ra mà đi ngủ?"Mai quý phi để cây đàn tì bà qua ghế bên cạnh,
giọng nói giễu cợt.
Hoàng thượng hai ngày trước đột nhiên phạt bổ cung chép hết quyển Kinh Phật mấy trăm trang, làm cho Mai quý phi tức muốn chết,
nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn tuân theo.
Giờ đây trong lòng đầy oán hận,
lại nghe tin được hoàng thượng đi xin lỗi hoàng hậu,
Mai quý phi cũng tự hiểu,
trong lòng nổi nhiều dã tâm.
.
.
. --------END--------.
.
.