Dịch Mạc Lặc là nhân viên công ty bảo an, địa điểm công tác thường xuyên thay đổi, lần trước anhphụ trách an toàn cho triển lãm đồng hồ của một công ty, lần này anh phải bảo vệ một nhân vật nổi tiếng. Bởi vì nội dung công tác liên lụy đến an toàn của người được bảo vệ, cùng với danh dự của công ty, nên mặc dù Dịch Mạc Lặc không nói nhiều, Nhạc Phi cũng không truy hỏi, đối với cô mà nói, mỗi ngày Dịch Mạc Lặc có thể về nhà cùng cô ăn tối và ngủ là được rồi. “Dì tiểu Phi.
” Dịch Tuyên ngồi trên bàn cơm, nhìn Nhạc Phi chạy đông chạy tây trong phòng bếp. “Chuyện gì?” Lần công tác khá đặc biệt, cho nên ngày nghỉ Dịch Mạc Lặc cũng phải đi làm, tất nhiên là Nhạc Phi sẽ nhận trọng trách chăm sóc cho hai anh em nhà này. “Dì tiểu Phi sẽ kết hôn với ba ba ạ?” Nhạc Phi ngây ngốc một chút, quay đầu nhìn cô bé.
”Vì sao con lại hỏi như vậy?” “Dì Trần nói chỉ có ba ba và mẹ mới có thể ngủ cùng nhau, ngày nào dì tiểu Phi cũng ngủ cùng với ba ba, nên hai người sẽ kết hôn phải không ạ?” Dịch Tuyên lại sử dụng động tác quen thuộc của mình —— nghiêng đầu. Nhạc Phi để dồ xuống, đi đến đối diện ngồi xuống.
”Tuyên Tuyên không thích việc dì và ba ba của con kết hôn à?” Tiểu Cần đồng ý, nên đương nhiên là cô cũng phải tôn trọng ý của Tuyên Tuyên. Dịch Tuyên dùng sức lắc đầu.
”Không có đâu, con muốn dì là mẹ của con, bởi vì dì tiểu Phi rất dịu dàng, lại rất tốt với con, hơn nữa dì lại rất xinh đẹp!
” Nhạc Phi sờ sờ đầu cô bé, cười nói: “Tuyên Tuyên cũng rất đáng yêu, dì tiểu Phi thích con nhất!
” “Thích con hơn ba ba phải không ạ?” Cô bé mở to mắt chớp chớp . “. . . . . .
” Vấn đề này đã làm khó cô rồi. “Sau này dì có thể ngủ cùng con nữa không?” “Đương nhiên là được chứ!
” “Con nhìn thấy ba ba!
” Dịch Cần đang ngồi ở phòng khách xem tivi đột nhiên mở miệng. Ngay lập tức Dịch Tuyên nhảy xuống ghế vọt vào phòng khách, quả thực ở trên TV thấy bóng dáng cao lớn lại đẹp trai của ba mình. Nhạc Phi chậm rãi đi từng bước đi đến sô pha, nhìn chằm chằm vào người xuất hiện ở trong TV. Thì ra lần này anh bảo vệ nhân vật trong giới chính trị, hơn nữa còn là Hứa Nhã Kỳ. Cô nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt. “Lúc anh đến mới biết được thì ra lần này người cần được bảo vệ là bà ấy. Bà ấy muốn tranh cử, nhưng mà hình tượng thanh liêm chính trực đối với hắc đạo mà nói rất chướng mắt, một đống thư đe dọa làm cho bà ấy cũng khốn đốn, định xin chính phủ hỗ trợ, nhưng người nhà của bá ấy lo lắng, bởi vậy lén mời bọn anh bảo vệ.
” Dịch Mạc Lặc giải thích ngắn gọn. “Vậy anh có nói chuyện với bà ấy không?” Anh vừa thay quần áo vừa nói: “Không, bên cạnh bà ấy luôn có trợ lý, anh cũng không nên thân mật quá.
” Nhớ lại chuyện lúc thấy mình, dường như mẹ anh cũng ngây ngẩn cả người. “Anh không muốn nói chuyện với bà ấy sao?” Nhạc Phi lại hỏi. Anh thở dài, nhắc tới thân phận của mình thì cười chua xót.
”Bà ấy không có ý định nói chuyện với anh, anh cần gì phải đi quấy rầy, bà ấy đã ly hôn với cha anh rồi, sự xuất hiện của anh chỉ ảnh hưởng tâm tình, cần gì phải miễn cưỡng?” “Mạc Lặc, có phải là anh. . . . . .
” “Sao?” “Không. . . . . . Không có gì.
” Nếu anh không biết chuyện này thì cũng không cần phải làm cho anh nghi ngờ, có một số việc không nói còn tốt hơn, hãy đề cho cho bí mật này cả đời đều là bí mật đi.
”Nếu bà ấy là mục tiêu, anh phải cẩn thận một chút, đừng để em lo lắng.
” “Anh đã nộp đơn từ chức rồi, lần này là nhiệm vụ cuối cùng, sau này sẽ không làm cho em phải lo lắng nữa đâu.
” Nhạc Phi cầm tay anh, nhẹ nhàng nói cảm ơn. “Đứa ngốc, người nên cám ơn là anh mới phải, cám ơn em đã yêu anh, để cho anh biết cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, để cho anh thêm quý trọng tính mạng của mình.
” “Chán ghét!
” Nhạc Phi quay mặt đi. Gần đây, cô đặc biệt thích khóc. Đến hôm công khai kiểm phiếu, tất cả mọi người đều quan tâm đến kết quả , Hứa Nhã Kỳ đến, Dịch Mạc Lặc đứng đầu đoàn tiếp đón. “Đã lâu không gặp.
” Dịch Mạc Lặc định gọi mẹ, lại ngại thân phận của mình nên đành thôi, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu. “Con rất may mắn, gặp một người phụ nữ rất tốt với mình, nhớ rõ là phải đối xử với con bé thật tốt, đừng giống như cha của con.
” Chồng của bà là nỗi đau khắc sâu vĩnh viễn trong lòng. “Con sẽ .
” Hứa Nhã Kỳ nhìn anh thêm vài lần, sau đó xoay người rời đi. “Mẹ. . . . . .
” Cuối cùng Dịch Mặc Lặc vẫn không khống chế được thốt ra, tiếng kêu này khiến Hứa Nhã Kỳ dừng lại.
”Cám ơn mẹ đã chăm sóc con.
” Hứa Nhã Kỳ không nói, bước tiếp. Sau nghi thức kiểm phiếu, Hứa Nhã Kỳ được kết quả cao nhất nên trúng tuyển, không khí ở hiện trường càng thêm nóng, ngay lúc Hứa Nhã Kỳ đi ra ngoài phát biểu cảm ơn những người đã ủng hộ mình, vài người mặc đồ đen chậm rãi tới gần, lập tức tiến lên chặn lại. Dịch Mạc Lặc cảm thấy khác thường, vội vàng tiến lên, trong nháy mắt, một tiếng súng vang lên khiến cho hiện trường xôn xao. Tiếng súng thứ hai vang lên, Dịch Mạc Lặc đẩy Hứa Nhã Kỳ ngã xuống. Mọi người bị giật mình, theo phản xạ cũng vội vàng gục xuống không dám động đậy, nhất thời, hiện trường hỗn loạn. Phóng viên lập tức bắt đầu đưa tin tình hình hiện trường. “Vừa rồi ngay lúc Hứa nghị viên đi ra phát biểu cảm ơn, có vài người mặc đồ đen đến gần, đội cận vệ lập tức phân tícc tình huống, ngay sau đó hai tiếng súng vang lên, không biết mấy tên mặc đồ đen đó có liên quan đến tiếng súng hay không? Bây giờ chúng ta chỉ biết là Hứa nghị viên bình an vô sự, có một bảo vệ vô danh bị bắn ngã xuống đất. Phóng viên sẽ liên tục cập nhập tình hình ở đây. . . . . .
” Xem TV xong, Nhạc Phi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh. May mắn là, tiểu Cần đang làm bài tập ở trong phòng, Tuyên Tuyên còn nhỏ xem chưa hiểu tin tức. Cô gọi điện thoại cho Dịch Mạc Lặc mà không có ai bắt máy, gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, không biết anh có bình an vô sự hay không. Phóng viên nói anh trúng đạn . Cô rất sợ, cảm thấy rất rối rắm, chỉ sợ nếu như. . . . . . Mạc Lặc, anh đã nói sẽ ở bên cạnh em đến già, đều nghe theo em cả đời, sẽ cùng nhau đi du lịch khắp thế giới, chúng ta còn phải đi làm từ thiện, anh không được nuốt lời! Giờ phút này, điều duy nhất cô có thể làm là tiếp tục gọi điện thoại cho anh, cuối cùng, rốt cục cũng có người mắt máy, nhưng không phải anh , người nghe điện thoại là Hứa Nhã Kỳ. “Nó ở bệnh viện, con mau tới đây.
” Bà nói. Nhạc Phi đưa tiểu Cần và Tuyên Tuyên đến nhà dì Trần trước, sau đó lái xe đến bệnh viện. Cô vừa nhìn thấy Hứa Nhã Kỳ, vội vàng hỏi: “Anh ấy sao rồi ạ?” “Viên đạn bắn trúng vai trái của nó, lúc đưa đến bệnh viện vẫn còn tỉnh táo, bác sĩ đang mổ lấy viên đạn ra. Dì xin lỗi. . . . . .
” Không ngờ thực sự có người muốn đẩy bà vào chỗ chết, nếu không phải đúng lúc đứa con trai này kịp thời đẩy ngã xuống, chỉ sợ bây giờ người nằm bên trong chính là bà. “Dì Hứa, ở trong lòng Mạc Lặc, dì vĩnh viễn là mẹ của anh ấy, dì không cần đối xử với anh ấy như vậy.
” Tuy rằng Mạc Lặc chưa từng nói, nhưng nhìn cách anh đối xử với tiểu Cần và Tuyên Tuyên như vậy, cô đoán có lẽ anh đã biết thân thế của mình . Hứa Nhã Kỳ không nói một câu. “Chuyện này con không nên nói, nhưng Mạc Lặc đã chịu quá đủ rồi, anh ấy không đáng bị như vậy. Hai đứa nhỏ của anh ấy —— tiểu Cần và Tuyên Tuyên, thật ra là con của Dịch đại ca, là anh ấy không cần con của mình, sau khi Mạc Lặc biết, thì đã đưa bọn nhỏ về nhà mình, tự chăm sóc. Dì Hứa, dì nói Mạc Lặc không biết thân thế của mình, bản thân con thấy có lẽ anh ấy đã biết rồi, cho nên đặc biệt cảm động, mới có thể bảo vệ hai đứa nhỏ.
” Hứa Nhã Kỳ nghe vậy, giật mình đến sững sờ. “Nếu dì còn một chút tình cảm với Mạc Lặc, dì làm ơn đối xử tốt với anh ấy hơn một chút, cho dù không thể con như mình sinh ra, nhưng dù sao hai người cũng đã ở chung mười mấy năm rồi, không phải sao? Chỉ cần dì xem ay ấy như vãn bối là được rồi. Anh ấy vô tội , không muốn nói ra việc này, không thể vì mình tìm sự đồng cảm, biết rất rõ vì mình mà không khí trong nhà không tốt, cho nên mới rời đi, nếu không phải là vì mọi người, anh ấy không cần phải lăn lộn nhiều năm chịu khổ như vậy?” Nhạc Phi nói xong, nước mắt đã thấm ướt cả khuôn mặt. Hứa Nhã Kỳ cũng rưng rưng, bỗng dưng nhớ tới câu nói trước đây mà Dịch MẠc Lặc đã hỏi mình—— Mẹ, có phải con quá khác người nên mẹ ghét con không? Nếu lúc ấy nói tất cả mọi chuyện cho anh biết, bà có thể hợp lý hóa mà bất hòa với anh, anh cũng không cần phải cố gắng lấy lòng bà, nhưng mà bà lại không làm. Ngoài mặt là ký hiệp ước với chồng mình, nhưng thật ra là cố ý xem nhẹ anh, để trả thù chồng, để bù lại sự đau đớn của mình, chưa từng lo lắng xem anh sẽ nghĩ như thế nào, bà đúng là một người mẹ thất bại. Hứa Nhã Kỳ dùnghai tay che mặt. Lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đi ra. “Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhận Dịch Mạc Lặc?” “Tôi là vợ của anh ấy.
” Bác sĩ mỉm cười với Nhạc Phi, “Dịch phu nhân, viên đạn trên vai trái đã được lấy ra, không có nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại chỉ cần chờ thuốc tê hết tác dụng là được .
” “Cám ơn bác sĩ.
” Xin lỗi! Dì không phải là người mẹ tốt, nên khiến con phải chịu khổ nhiều như vậy, mới bị thương như vậy, tất cả đều do mẹ không tốt, nếu chon đồng ý tha thứ cho mẹ, lần sau gặp mặt, hãy gọi mẹ một tiếng mẹ nhé. Dịch Mạc Lặc đọc xong bức thư ngắn gọn, nhanh chóng gấp lại. Trong lúc anh nằm bệnh viện, Hứa Nhã Kỳ có tới thăm vài lần, nhưng mỗi lần truyền thông cũng đi theo, vì để cho anh có thể nghỉ ngơi thật tốt, sau này bà không đến nữa, chỉ phái trợ lý lại giúp đỡ anh; bà cũng nhận phỏng vấn tỏ vẻ quyết không cúi đầu trước thế lực tàn ác, càng không thông đồng làm bậy. “Anh luôn nhớ rõ, lần đầu tiên bà ôm anh, bảo gọi bà là mẹ. . . . . . Anh vẫn cho là là anh không ngoan nên mới khiến bà ghét anh, cho nên anh rất biết điều, làm mọi chuyện vì muốn được bà khen ngợi, nhưng trong mắt bà vĩnh viễn chỉ nhìn thấy anh trai anh, sau khi anh buông xuôi, đi sai đường, càng lcu1 càng cách xa bọn họ hơn. . . . . . Ở lòng anh, bà luôn là mẹ anh, vĩnh viễn là. . . . . .
như thế” Nhạc Phi nắm chặt tay anh, “Tìm thời gian, chúng ta cùng đi thăm bà ấy.
” “Cám ơn em.
” “Ngu ngốc, em là lão bà của anh, cám ơn gì chứ!
” Sau đó, Dịch Mạc Lặc xuất viện, nghỉ ngơi một tháng rồi mới chính thức tiếp nhận Hằng võ quán. Bởi vì chuyện anh từng liều mình bảo vệ Hứa nghị viên truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, nên đệ tử của Hằng võ quán lập tức tăng gấp năm lần, Giang lão cha rất vui. Dịch Mạc Lặc đem nhiệm vụ đối mặt truyền thông này giao cho Giang lão cha rất thích thể hiện, còn mình thì lui vào trong. Bọn họ thật sự kết hôn. Nhạc Phi lãng phí mất mười năm, nhưng sự chờ đợi này rất đáng giá, bởi vì mua một lớn lại được hai nhỏ, rất lời. Có lẽ là trước kia bọn họ đã từng quen biết, cho nên tình cảm giữa hai người không giống người yêu bình thường, bỏ qua tuần trăng mật kỳ trực tiếp tiến vào cuộc sống hôn nhân với củi gạo muối tương. Ngay từ đầu Nhạc Phi đã chiếm giữ cái nhà này, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân, vì cả bốn miệng ăn nhà bọn họ khỏe mạnh mà suy nghĩ, 5 giờ đã rời giường, làm bữa sáng cho cả nhà và cơm trưa của tiểu Cần, lúc trước khi Dịch Mạc Lặc còn làm tại công ty bảo an, thời gian đi rất sớm, nên chỉ cần phụ trách đưa con gái đến bảo mẫu. Sau này thứ Ba cùng thứ Năm, Dịch Mạc Lặc sẽ đi Hằng võ quán, về nhà đều trước mười hai giờ, bởi vì mỗi ngày cô đều dậy từ sáng sớm, nên chỉ hơn mười một giờ đã bắt đầu bất tỉnh nhân sự, bởi vậy lúc Dịch Mạc Lặc về đến nhà, phải thật cẩn thận đem người trên sô pha chuyển qua giường. Hiện tại anh chỉ phụ trách Hằng võ quán, không cần đảm nhiệm công việc bảo vệ nữa cho nên cô không cần phải lo lắng hoảng sợ, mỗi đêm bọn họ có thể ôm nhau an tâm đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng hai người còn có thể vận động kích thich một chút. . . . . . Trong nhà có hai đứa trẻ, bọn họ thân là trưởng bối tự nhiên cũng phải ra vẻ, dạy bằng lời không bằng giáo dục con bằng hành động gương mẫu, nhưng mà có khi bọn họ cũng muốn lén lút, phải dỗ cho hai đứa nhỏ ngủ trước, mới có thể chạm vào nhau một phen, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy áy náy—— Phịch một tiếng, Dịch tuyên ôm gối ngủ khóc xông vào. “Hu hu hu. . . . . .
” Cô bé khóc lóc thê thảm. Bọn họ quần áo xốc xếch, vẫn cố ra vẻ đứng đắn. Nhạc Phi đẩy chồng mình ra trước, núp ở phía sau mặc quần áo, dù sao thói quen ngủ trần của anh cũng không phải bí mật. “Tuyên tuyên, làm sao vậy?” “Ba ba, con gặp ác mộng .
” Dịch Tuyên một tay dụi mắt, một tay ôm Tiểu Hùng bò lên giường, nằm ở giữa bọn họ.
”Con có thể ngủ với ba ba và mẹ được không ạ?” Hai người lớn nhìn nhau không nói gì, chỉ có thể cười khổ. “Đương nhiên có thể.
” Nhạc Phi trả lời. “Con cũng muốn!
” Dịch Cần cũng ôm gối chạy vào. Bọn họ đồng thời thở dài. May mắn là giường khá lớn, hai người lớn và hai đứa nhỏ, kỳ thật. . . . . . Không tồi . “Mẹ, ngày mai chúng ta đi thăm bà nội ạ?” “Ừ.
” Nhạc Phi vỗ nhẹ lưng Dịch Tuyên. “Bà nội sẽ thích con sao?” Dịch Tuyên hỏi. “Đương nhiên rồi, Tuyên Tuyên đáng yêu như thế.
” “Bà nội. . . . . .
” “Ngủ!
” Dịch Cần chịu không nổi mà ra lệnh. Lúc này, rốt cục bọn họ có thể bình yên đi vào giấc ngủ —— phi thường hạnh phúc