Minh Hằng trở về nhà sau ngày làm việc đầu tiên tại Tập đoàn Hải Nam, đầu óc cô vẫn xoay quanh hình ảnh của Dương Quân. Ánh mắt lạnh lùng của anh, cách anh nói chuyện thẳng thừng và không khoan nhượng, tất cả đều như những mũi dao sắc bén găm vào tâm trí cô. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông như vậy, người không chỉ tỏa ra sức mạnh mà còn khiến người khác cảm thấy mình quá nhỏ bé trước anh.
Cô không phải kiểu người dễ bị lay động, nhưng sự hiện diện của Dương Quân làm cô bối rối. Trong căn phòng trọ nhỏ của mình, Minh Hằng thả mình xuống chiếc ghế cũ kỹ, nhìn lên trần nhà. Cô thở dài. Chỉ mới bắt đầu mà cô đã cảm thấy áp lực như thế này, thì làm sao cô có thể chịu đựng được hết dự án?
Nhưng sâu trong lòng, một cảm giác lạ lẫm dần trỗi dậy. Đó không chỉ là nỗi sợ hãi, mà còn là sự tò mò. Minh Hằng muốn biết tại sao Dương Quân lại có thể đạt được vị trí quyền lực như vậy ở tuổi đời còn rất trẻ. Cô muốn hiểu con người anh – một người đàn ông dường như không để bất kỳ ai tiến gần đến trái tim mình.
Buổi sáng hôm sau, Minh Hằng có mặt tại văn phòng sớm hơn giờ làm việc. Cô muốn chuẩn bị thật kỹ lưỡng để không bị bất ngờ bởi những yêu cầu từ Dương Quân. Tuy nhiên, khi bước vào phòng họp, cô nhận thấy rằng mình không phải là người duy nhất có mặt ở đó.
Trước mắt cô là một nhóm người – các trưởng phòng và quản lý cấp cao của Tập đoàn Hải Nam. Họ đều đang chờ đợi, ánh mắt đầy tò mò nhìn về phía cô, như thể đánh giá xem cô có xứng đáng để làm việc ở đây hay không.
Không lâu sau, Dương Quân bước vào. Cả phòng họp lập tức im lặng, không ai dám nói gì. Anh bước chậm rãi, bộ vest đen càng làm nổi bật khí chất lạnh lùng của anh. Dương Quân ngồi xuống ghế đầu bàn, ánh mắt lướt qua từng người một, trước khi dừng lại ở Minh Hằng.
“Dự án lần này không chỉ là về thiết kế,
” anh nói, giọng anh trầm và chắc nịch. “Nó là về sự sáng tạo và khả năng xử lý áp lực. Nếu ai đó cảm thấy mình không đủ khả năng, tốt nhất nên rời đi ngay bây giờ.
”
Lời nói của anh như một lời cảnh báo, nhưng cũng là một sự thách thức. Minh Hằng cảm thấy cả căn phòng như bị đông cứng. Không ai nói gì, không ai cử động.
“Minh Hằng,
” Dương Quân đột nhiên gọi tên cô, khiến cô giật mình. “Tôi muốn nghe ý tưởng của cô về thiết kế tổng thể. Ngay bây giờ.
”
Cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần, nhưng cũng không thể từ chối. Minh Hằng đứng dậy, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu trình bày ý tưởng của mình. Cô nói về phong cách thiết kế tối giản nhưng sang trọng, tập trung vào việc tối ưu hóa không gian và ánh sáng. Dù không chắc chắn liệu ý tưởng này có phù hợp với kỳ vọng của Dương Quân hay không, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh và trình bày một cách rõ ràng nhất có thể.
Khi cô kết thúc, cả phòng họp vẫn im lặng. Ánh mắt của Dương Quân vẫn không thay đổi, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Anh nhìn cô chằm chằm trong vài giây, khiến cô cảm thấy như thời gian ngừng trôi.
“Không tệ,
” anh nói ngắn gọn. Nhưng ngay sau đó, anh tiếp tục, giọng nói đầy nghiêm khắc. “Tuy nhiên, ý tưởng này quá an toàn. Hải Nam không cần sự an toàn. Chúng tôi cần sự đột phá. Tôi muốn cô làm lại. Hạn chót là sáng mai.
”
Minh Hằng cảm thấy như mình vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Cô không ngờ rằng mình sẽ phải đối mặt với áp lực lớn như vậy ngay từ đầu. Nhưng ánh mắt của Dương Quân khiến cô hiểu rằng anh không cho phép bất kỳ sự yếu đuối nào.
Cô rời khỏi phòng họp với cảm giác nặng nề trong lòng. Tuy nhiên, Minh Hằng biết rằng cô không thể bỏ cuộc. Dự án này không chỉ là công việc, mà còn là cơ hội để cô chứng minh bản thân.
Buổi tối hôm đó, cô ngồi lại trong phòng làm việc nhỏ của mình, chìm đắm trong những suy nghĩ và bản vẽ. Cô không ngừng tự hỏi: Làm sao để tạo ra một thiết kế vừa sáng tạo, vừa phù hợp với những yêu cầu khắt khe của Dương Quân?
Khi Minh Hằng đang tập trung suy nghĩ, chuông điện thoại reo lên. Là một số lạ.
“Alo?” cô bắt máy, giọng hơi mệt mỏi.
“Minh Hằng,
” giọng nói trầm ấm nhưng quen thuộc vang lên. Là Dương Quân.
Cô bất ngờ đến mức suýt làm rơi điện thoại. “Vâng, tôi đây.
”
“Cô vẫn đang làm việc?”
“Vâng, tôi muốn hoàn thiện ý tưởng trước sáng mai,
” cô trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Đừng cố gắng quá sức. Nếu không đủ khả năng, cô có thể từ bỏ,
” anh nói, giọng nói có chút mỉa mai.
Lời nói của anh khiến Minh Hằng cảm thấy bị thách thức. Cô cầm chặt điện thoại, giọng nói kiên định: “Tôi sẽ hoàn thành công việc. Anh không cần phải lo.
”
Dương Quân im lặng vài giây, sau đó chỉ nói: “Tốt. Tôi muốn thấy kết quả vào sáng mai.
”
Cuộc gọi kết thúc, nhưng Minh Hằng không thể ngừng nghĩ về những lời nói của anh. Cô biết rằng đây không chỉ là một thử thách trong công việc, mà còn là một trò chơi tâm lý mà Dương Quân đã cố tình đặt ra.
Cô quyết định dồn hết sức mình vào dự án. Đêm đó, Minh Hằng làm việc không nghỉ, từng nét vẽ trên bản thiết kế đều chứa đựng sự quyết tâm và nhiệt huyết. Cô biết rằng nếu muốn đứng vững trong thế giới của Dương Quân, cô phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Khi trời hửng sáng, Minh Hằng nhìn thành quả của mình – một bản thiết kế hoàn toàn mới, độc đáo và đầy sáng tạo. Cô mỉm cười, cảm thấy tự hào vì đã vượt qua chính mình.
Nhưng cô không biết rằng, đây chỉ mới là cạm bẫy đầu tiên trong trò chơi nguy hiểm mà Dương Quân đã sắp đặt.