Hàn Phong, em rất sợ, sợ tất cả chỉ là giấc mơ của riêng mình, anh sẽ lại rời bỏ em như mẹ. Hàn Phong hứa với em, đừng rời xa em!
Học viện Richard vắng gió, tĩnh lặng đến âm u.
Dãy hành lang dài vang lên tiếng bước chân có vẻ hối hả. Thân người nhỏ nhắn quen thuộc đang cố xác định thật đúng hướng đi, vài giọt mồ hôi chạy dài trên khuôn trán trắng nõn, nhưng khóe môi nụ cười kia lại rất rõ hiện lên.
Khoảng cách đến lớp học đặc biệt chỉ còn mười bước chân, đôi bàn tay vốn không nghe lời đã tự giác đặt lên ngực, giữ chặt vật thể đang không ngừng náo loạn bên trong. Chiếc đầu vừa nãy trống rỗng giờ đây lắp đầy những suy nghĩ. Liệu rằng anh có nhớ cô, có mong chờ được gặp cô như tâm trạng của cô lúc này? Tất cả sẽ không phải do cô ngốc nghếch tự huyễn hoặc bản thân, có lẽ không phải thế…
Xin thề rằng suốt mười bảy năm có mặt trên thế giới này, Vân Linh chưa bao giờ cảm thấy rối bời, hỗn loạn như hiện tại. Có chút gì đó chờ mong, hồi hợp đan xen những lo sợ len lỏi trong từng nhịp thở của cô gái nhỏ.
Còn ba bước, hai bước…và đã đến lớp học đặc biệt. Vân Linh hít vào thật sâu, cố gắng tìm kiếm sự tồn tại của ai kia, bàn tay căng thẳng nắm chặt mép váy khiến chiếc váy trắng tinh trông nhăn nhúm đến thảm hại.
Thời gian thật khẽ trôi qua, tiếng gõ đều đều của chiếc kim như thứ gì đó sắc nhọn đâm vào tim cô gái . Vân Linh vẫn đứng bất động, dáng người nhỏ bé trở nên trơ trọi giữa mảng không gian lạnh lẽo. Và chính tim cô lúc này cũng đột ngột tê cứng.
Cảm giác đau đớn ập đến, như có một bàn tay lạnh lẽo đẩy cô đi thật xa, vùi thân người nhỏ nhắn vào cái thế giới khủng khiếp đó, thế giới cướp mất mẹ cô, cướp đi ánh sáng quý giá nhất trong cuộc đời cô độc này.
-Đình Hàn Phong ! Rốt cuộc anh xem tôi là gì ? Cưỡng hôn tôi, cứu tôi rồi ngang ngược mang tôi đi. Anh nghĩ Hạ Vân Linh này là một con ngốc mặc cho anh trêu đùa ư ?
-Xin lỗi ! Tôi không phải đối tượng đùa giỡn của anh.
-Ngay từ lúc cậu ta xuất hiện, anh đoán chắc chắn là như vậy! Đình Hàn Phong thật tài giỏi!
-Rất xin lỗi vì tưởng tượng sai lầm của cậu. Đình Hàn Phong là cái tên mà tất cả phụ nữ khao khát, Richard còn có cả Fanclub “Chết vì Gió Lạnh” nữa kìa! Anh ta không chỉ là thiên tài mà vẻ ngoài còn “khủng khiếp” tới mức khiến người khác chết ngạt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghe đâu Đình Hàn Phong còn là Tổng Giám đốc đương nhiệm của Đình Khiêm đấy!
Cuối cùng thì cô đã hiểu ra, thực sự hiểu ra rồi! Đình Hàn Phong bá đạo kia, con người cao ngạo xa xôi đó chưa bao giờ tồn tại, chưa từng xuất hiện trong thế giới tối tăm của Hạ Vân Linh. Con người ấy vốn dĩ là một thứ ánh sáng, chói lóa đến mức khiến kẻ mù lòa như cô phải rung cảm, phải ngốc nghếch bị cuốn vào.
Hạ Vân Linh nhớ nhung, ngu xuẩn chờ đợi, tin tưởng rằng Hàn Phong thực sự yêu mình. Cô bối rối, vui mừng khi Rain nói Hàn Phong đợi cô ở Richard.
Giây phút ấy, Vân Linh đã rất hạnh phúc, hạnh phúc đến không thể biết rằng những lời ấy chỉ là giả dối. Mà sự thật là đây, không có anh, không có tình yêu, trống rỗng và tối tăm.
Tách.
Tách.
Tách.
Khóe mắt nặng nề không thể ngăn được những giọt nước ương ngạnh đòi rơi. Vân Linh cười, nụ cười méo mó trông thật khó coi.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!