“ Anh trai đáng thương , Hàn Dĩ Linh vốn không hề yêu anh . Cô ta chỉ đang lợi dụng anh trả thù em mà thôi .
“
“ Cố Ngữ Tâm , em có im đi không ? Chuyện của anh không cần em phải quan tâm .
“
Cố Gia Hữu tức giận , quát to khiến Cố Ngữ Tâm sợ hãi . Anh mặc kệ không quan tâm đến Cố Ngữ Tâm nữa mà rời đi .
Cố Ngữ Tâm rơi nước mắt , bàn tay cô nắm chặt đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu ra .
Cố Gia Hữu , anh đã thay đổi thật rồi . Anh không còn là anh trai Cố Gia Hữu trước kia em từng quen biết nữa .
[…]
Ngày kết hôn của Hàn Dĩ Linh và Lăng Vĩ Luân cuối cùng cũng đã đến . Hôm nay cô và Cố Gia Hữu cùng đến với nhau , tâm trạng anh trai hôm nay không được tốt lắm là vì Hàn Dĩ Linh kết hôn sao .
Một lát sau , cô và Cố Gia Hữu lạc mất nhau , cô định đi tìm anh trai thì gặp được Lăng Vĩ Luân ở đây .
“ Vỹ Luân , lâu rồi không gặp .
“
Cố Ngữ Tâm nhìn Lăng Vĩ Luân thật lâu giữ bình tĩnh rồi mỉm cười vui vẻ nhìn anh nhưng không ai biết trong lòng cô đau đến nhường nào .
Người mà cô dành cả thanh xuân để yêu từng là chồng của cô . Giờ đây đã kết hôn với người khác .
Hôm nay Lăng Vĩ Luân diện cho mình một bộ vest màu đen , khi anh mang lên trông rất đẹp trai và khác hẳn đi chỉ là anh không còn là của cô nữa .
“ Cảm hơn cô vì đã đến đây tham dự hôn lễ và chúc phúc cho chúng tôi , hy vọng cô đừng phá hoặc ngăn cản hôn lễ giữ chúng tôi . Cảm ơn nhiều .
“
Nhưng vẫn là anh luôn không thay đổi vẫn giữ nguyên bộ dạng xa lánh và lạnh lùng với cô .
Cố Ngữ Tâm nở nụ cười đau thương , từ từ nụ cười cô tắt dần đi .
“ Thì ra anh sợ em sẽ phá hoại hôn lễ giữa anh và Hàn Dĩ Linh sao . Anh yên tâm đi , em đã từ bỏ anh lâu rồi , em thật sự đến chúc phúc anh và cô ấy .
“
Nói xong , Cố Ngữ Tâm rời đi thật nhanh đến lan can tầng 2 , cô không muốn anh sẽ thấy những giọt nước mắt cô rơi ra , cô đã hứa với bản thân rằng sẽ không thể yếu đuối và rơi nước mắt trước mặt anh một lần nào nữa .
Thì đột nhiên Hàn Dĩ Linh xuất hiện trước mặt cô khiến cô mất hồn .
“ Sao đau lòng sao ? Đau lòng vì người cô yêu lấy tôi sao .
“
Ánh mắt Hàn Dĩ Linh độc ác , cô ta từng bước từng bước dồn Cố Ngữ Tâm ra gần phía lan can l
Cố Ngữ Tâm lau nước mắt đi , quật cường đối đầu đầu với Hàn Dĩ Linh .
“ Hàn Dĩ Linh , rốt cuộc mục đích cô là gì chứ . Tại sao cô lại liên tiếp tổn thương hai người đàn ông yêu cô đến như vậy chứ ? “
Đột nhiên , Hàn Dĩ Linh cười to lên , ánh mắt căm hận nhìn Cố Ngữ Tâm khiến cô có chút sợ hãi .
Từ đó giờ cô chưa bao giờ thấy Hàn Dĩ Linh như vậy cả .
“ Tôi cứ muốn tổn thương hai người họ thì sao , thậm chí tôi còn muốn họ lại hận cô hận đến thấu xương .
“
“ Hàn Dĩ Linh , dừng lại đi .
“ Cố Ngữ Tâm khẩn cầu
“ Dừng lại sao , không thể . Ngày hôm nay tôi nhất định sẽ khiến từng người cô yêu thương nhất sẽ rời bỏ cô và hận cô hận đến thấu xương .
“
Hàn Dĩ Linh cười to lên , ánh mắt hiện lên tia ác độc . Cô ta từ từ ép Cố Ngữ Tâm đến gần lan can sau đó cô ta đổi lại mình là người đứng gần ngoài sau lan can .
Còn về Cố Ngữ Tâm lại đứng trước đối diện Hàn Dĩ Linh , cô ta nắm chặt hai tay coi không để cô rời đi .
“ Hàn Dĩ Linh , cô làm gì vậy .
“
“ Aaa , cứu tôi với .
“ Đột nhiên Hàn Dĩ Linh hét to lên
Cả thân thể Hàn Dĩ Linh rơi từ lan can xuống , mọi người bên trong buổi tiệc nghe được tiếng hét của Hàn Dĩ Linh thì bất ngờ , ngạc nhiên nhìn ra phía ban công thấy Cố Ngữ Tâm đẩy Hàn Dĩ Linh xuống.
Nhưng thật ra là Hàn Dĩ Linh tự ngã .
“ Dĩ Linh .
“
Lăng Vĩ Luân và Cố Gia Hữu đồng thời kêu lên .
Cố Gia Hữu thấy như vậy , anh tức tốc lo lắng chạy ra ban công không màng nguy hiểm tính mạng nhảy từ lan can tầng 2 xuống cứu Hàn Dĩ Linh .
Cố Ngữ Tâm như cái xác không hồn , chứng kiến cảnh tượng từ nãy đến giờ , cô thấy anh trai đã nhảy xuống cùng với Hàn Dĩ Linh .
“ Anh trai .
“
Cố Ngữ Tâm hét to lên , tiếng hét đau thương vang vọng lên khắp nơi .
Rầm !
Phía dưới mọi người đều tập trung sợ hãi , kinh ngạc nhìn Cố Gia Hữu và Hàn Dĩ Linh rơi xuống từ tầng 2 xuống đất .
Cố Gia Hữu bảo vệ Hàn Dĩ Linh nên anh nằm phía dưới còn về Hàn Dĩ Linh nằm phía trên anh . Máu từ hai người chảy ra rất nhiều .
Mọi người ai nấy đều hoảng sợ và run sợ lật đật gọi cấp cứu đến .
Lăng Vĩ Luân chứng kiến từ nãy giờ khiến anh nói không nên lời , anh đã thấy Cố Ngữ Tâm đã đẩy Hàn Dĩ Linh của anh.
Lăng Vĩ Luân mang theo sự giận dữ khiếp chết người , ánh mắt đỏ ngầu lên hằn lên tia máu bước đến Cố Ngữ Tâm .
“ Cố Ngữ Tâm , nếu như Dĩ Linh và đứa bé trong bụng cô ấy có chuyện gì . Tôi nhất định sẽ không tha cho cô .
“
Lăng Vĩ Luân không có tâm trạng để ý Cố Ngữ Tâm nữa , anh nhanh chân rời đi đến bệnh viện .
Còn Cố Ngữ Tâm thì ngã xuống sàn , đầu tóc rối bù , không ngừng lắc đầu .
“ Không phải mình làm , không phải mình làm thật mà .
“
Cố Ngữ Tâm vẫn hoảng sợ những sự việc lúc nãy , cô không ngờ Cố Gia Hữu yêu Hàn Dĩ Linh đến như vậy !
Không màng đến nguy hiểm mà nhảy xuống lầu cứu Hàn Dĩ Linh .
[…]
Một lát sau , Cố Ngữ Tâm cuối cùng cũng đến được bệnh viện , cô từ từ trượt ngã xuống sàn .
Anh trai và Hàn Dĩ Linh còn đang nguy hiểm trong phòng cấp cứu .
“ Cố Ngữ Tâm , tôi thật không ngờ cô lại độc ác đến như vậy . Ngay cả đứa bé trong bụng cô ấy mà cô cũng nhẫn tâm không tha sao .
“
Lăng Vĩ Luân từ đâu đến , anh đem hết những nỗi hận trút hết lên người Cố Ngữ Tâm .
Anh bóp chặt hai bả vai Cố Ngữ Tâm lại , càng nghĩ đến Cố Ngữ Tâm đẩy Hàn Dĩ Linh anh lại càng hận càng bóp chặt hơn .
Nhưng lúc này Cố Ngữ Tâm lại không có tâm trạng quan tâm đến Lăng Vĩ Luân nữa , cô mặc kệ anh làm gì mình cũng được .
Một lát sau , các bác sĩ trong phòng cấp cứu ra . Hàn Dĩ Linh và Cố Gia Hữu cũng được đẩy ra .
“ Bệnh nhân nữ đã qua khỏi cơn nguy hiểm , nhưng đứa bé trong bụng cô ấy đã mất rồi .
“
Lăng Vĩ Luân đau đớn , là anh không bảo vệ tốt cho Hàn Dĩ Linh khiến cô ấy xảy thai .
Lăng Vĩ Luân tức giận , anh dùng nắm đấm … đấm mạnh vào tường đến khi máy chảy ra mới ngừng .
“ Còn về bệnh nhân nam , có khả năng sẽ rất khó đi lại .
“
Cố Ngữ Tâm suy sụp đi , nước mắt cô rơi ra không ngừng , cô cắn chặt môi đến máu chảy ra .
Cố Gia Hữu , anh trai ngu ngốc của cô . Dù biết rõ Hàn Dĩ Linh không yêu mình tại sao anh lại có thể ngu ngốc đến như vậy chứ .
Qua mấy ngày sau …
Cố Ngữ Tâm đến bệnh viện thăm Hàn Dĩ Linh .
Hàn Dĩ Linh đang ngồi trên giường thì nghe tiếng mở của , không cần đoán cô cũng biết là Cố Ngữ Tâm rồi .
“ Sao cô có cảm thấy đau đớn không ? Lăng Vĩ Luân cũng đã hận cô rồi giờ đây chỉ còn Cố Gia Hữu người anh trai yêu thương cô nhất , sẽ hận cô đến thấu xương mà thôi !
“
Hàn Dĩ Linh dù bây giờ đã mất đi đứa con trong bụng còn bị mù nhưng cô ta lại không thấy đau buồn mà ngược lại còn vui vẻ , mỉm cười vì kế hoạch của mình đã thành công .
“ Tại sao cô lại làm như vậy , cô hận tôi đến như vậy sao l“
Cố Ngữ Tâm nghẹn rơi nước mắt đi , mấy ngày nay cô suy nghĩ rất nhiều , cô đã làm gì mà Hàn Dĩ Linh lại hận cô đến như vậy !
“ Đúng , tôi hận cô cướp đi tất cả mọi thứ của tôi . Ngày hôm đó tôi đã giả vờ ngã đi sau đó sẽ đổ lỗi là cô đẩy tôi . Nhưng thật không ngờ anh trai ngu ngốc của cô lại nhảy xuống cùng với tôi .
“
Nhắc đến anh trai của cô . Nếu như ngày hôm đó Hàn Dĩ Linh không lên kế hoạch tự ngã xuống lầu sau đó sẽ đổ lỗi cho cô .
Thì anh trai cô nhất định sẽ màng nguy hiểm đến tính mạng mà nhảy xuống cùng với Hàn Dĩ Linh . Để giờ anh trai cô sẽ không bị như vậy !
Nếu không phải tại cô , anh trai cũng sẽ không liên quan đến chuyện này .
“ Hàn Dĩ Linh , nếu như anh trai đáng thương của tôi có chuyện gì , tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu .
“
Chat !
Một cái tát ngay má của Cố Ngữ Tâm , khiến cô không kịp để ý nên vì cái tát đó khiến cô ngã nhào xuống sàn , đầu đập mạnh và cạnh bàn đến chảy máu ra .
Cố Ngữ Tâm ôm một bên má sưng đỏ lên , khoé môi chảy máu ra .
“ Cố Ngữ Tâm , nếu như em mà động đến Hàn Dĩ Linh , thì chúng ta sẽ không còn là anh em nữa .
“
“ Cố Gia Hữu , anh đánh em sao .
“ Cố Ngữ Tâm nức nở nói