Nè , cậu thật sự có quen biết với tui hả ???
* * * * * * *
Tôi ngồi trên sân thượng trường với cái Na , nó ngấu nghiến cái bánh bao như con chết đói lâu ngày , tôi đành mở lời trước :
- Hix , mới đang hè mà đã mệt thế này , vào năm học chắc tao chết ngắc luôn quá ...
.
Năm nay lại còn vụ thi Đại học nữa mới chết chứ.
.
.
- Ệ ác ày !
! ( Kệ xác mày !
!
) - Ni Na nói khi trong mồm còn đặc ứ bánh bao , nó không thèm nhìn tôi . Chắc vẫn còn tức tôi vụ hôm thứ 7 trốn nó đây mà , tôi nhéo má nó , cười trừ :
- Eo ui , sao hum nay Na nhà mìn xinh thế nhỉ ?!
!
Tôi nịnh nó một câu , nó vẫn phụng phịu cái mặt : " Thôi rồi , ai bảo Phương Kim My tôi làm bạn thân với ' Công chúa hay dỗi ' Lê Ni Na chứ ?.
.
.
"
Tôi đành nói :
- Thật ra hôm qua tao đi ăn kem với Mike.
.
.
Như chỉ đợi câu đó của tôi , Ni Na phun toàn bộ bánh bao trong miệng ra , nó quay ngoắt sang tôi bức cung liền :
- Sao ? Ăn ở đâu ? Như thế nào ? Có chiện gì xảy ra hông ? Ổng có làm gì mày không ? Có tỉnh tò hông ? Có.
.
.
- STOP !
! - Tôi giơ tay chặn ngang cái Mỏ Vịt lại - Từ từ để tao nói.
.
.
Tôi đem hết toàn bộ chuyện hôm qua ra kể cho cái Na .
.
.
Nghe xong , nó cũng lúc lắc đầu :
- Công nhận thằng cha này chấm mày thiệt rồi nghen !
! Hông thì đâu ai điên đi chờ 1 con nhỏ chỉ mới nói chiện vài lần trên xe buýt 4 tiếng liền dưới cái nắng nóng như thiêu này cơ chứ ???
Ừh nha , nghe cái Na nói , tôi cũng tự nhiên thấy lạ , đâu phải quen thân lắm mà lại.
.
.
Nhưng tôi không nghĩ Mike là loại con trai đấy , nói thế nào nhỉ ?
Dường như , li kem hôm qua đã giúp chúng tôi hiểu nhau nhiều hơn .
.
.
Hôm qua hai chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều .
.
.
Nhìn bề ngoài khá bụi bặm của Mike , tôi không nghĩ anh lại là người có nhiều chuyện đến thế . Mike kể anh là con thứ hai trong gia đình , dưới anh còn một cô em gái đang học lớp 11 nữa .
Mike theo học ngành báo chí và hiện đang là phóng viên tập sự cho một tờ báo bên Nhật . Bài tập thử việc cho anh là phải đi thu thập tin tức về lịch sử ở một đất nước nào đấy , rồi viết thành bài có kèm theo ảnh .
Tôi hỏi Mike đến Việt Nam lâu chưa mà tại sao anh lại rành tiếng Việt thế . Mike tiết lộ , thật ra bố anh là người Việt , còn mẹ anh mới là người Nhật ; anh đang sống tại Nhật nên lấy tên theo họ mẹ là Kintaru .
Nghe đến đây , tôi mới ngớ người : hóa ra là từ nhỏ anh đã được bố dạy cho tiếng Việt rồi , thả nào mà nói lưu loát không thua gì người Việt chính gốc .
Tôi cũng vui vẻ kể cho Mike nghe về gia đình mình , về tình yêu của tôi đối với Nhật Bản .
Sau buổi nói chuyện , chúng tôi đã lập ra một giao kèo : tôi cho Mike biết về lịch sử Việt Nam , còn anh sẽ dạy tôi mọi điều về Nhật Bản .
.
.
.
Bla .
.
.
Bla.
.
.
Đại loại là Chủ Nhật hàng tuần , vào lúc 2h chiều , chúng tôi sẽ gặp nhau ở Thư viện Sách , học xong rồi sẽ đi ăn kem ở cuối phố.
.
.
.
Chỉ như thế thôi , làm gì có gì mờ ám như cái Na suy diễn chứ ?
Chúng tôi chỉ đơn giản là hai người bạn ở hai đất nước khác nhau , muốn tìm hiểu về lịch sử văn hóa dân tộc của đất nước kia thôi.
.
.
Đâu có gì cả , đúng không các bạn ?
* * * * * * *
- Sao cơ ? - Bà chủ mặt tái mét nhìn tôi - Nó không có ở nhà á ?!
!
- Vâng ạ ! Rõ ràng là cháu đã đứng chờ ở cửa nhà em ấy suốt hai tiếng liền , bấm chuông mãi mà vẫn không có người trả lời .
.
.
- Tôi làm ra vẻ phụng phịu , không hài lòng : " Xem bà ta phản ứng ra sao nào ? "
- Cái thằng này.
.
. - Bà chủ nạt , rồi lại quay sang tôi - Thế chiều nay cháu có rảnh không ? Để cô đưa cháu đến , cô cho nó một trận !
!
- Chiều nay ạ .
.
. - Tôi còn phải đi dạy bé Lan nữa - Cháu bận mất rồi.
.
.
tại cháu có lịch cho cả tuần rồi ạ : sáng - đi học ; chiều - làm ở chỗ cô ; xong tiếp lại phải đi dạy học cho một bé gái nữa ạ.
.
. Nhưng chắc khoảng tầm 5h30 , 6h thì cháu rảnh .
.
.
- Thế cũng được , chiều nay 6h cô qua đón cháu , được không ? - Bà chủ vẫn nài nỉ - Cháu cố gắng giúp cô dạy cái thằng này với , nó cứ bảo nhất định là cháu dạy thì nó mới học.
.
.
Thật là khổ quá đi .
.
.
- Sao lại nhất định phải là cháu ạ ? - Tôi ngạc nhiên - Em í biết cháu sao ?
Bà chủ ngẩn ra nhìn tôi , rồi phán một câu xanh rờn :
- Cô cũng không rõ .
.
. Cháu đến hỏi nó thì biết !
!
* * * * * * *
Tôi mượn điện thoại nhà bé Lan để gọi về cho mẹ , nói là tìm thêm được việc mới lương cao ngút ngàn ; nhưng có thể về hơi muộn , bảo mẹ không cần làm cơm chờ tôi . Mẹ cũng đồng ý , nhưng bảo tôi chú ý giờ giấc , không nên tham việc quá mà đi làm về muộn . Tôi chào mẹ rồi dập máy.
.
.
Đúng 6h , không sai một tík tắk nào , bà chủ đứng trước cửa nhà bé Lan , cưỡi trên con Spacy trắng cùng quả mũ bảo hiểm hình hai con cá và thỏ ( trông hơi bị sành điệu ) :
- Nào , chúng ta đi thôi.
.
.
Bà chủ giục tôi lên xe .
Tôi ậm ừ trong họng rồi leo lên đằng sau , nhưng phát hiện ra không có mũ bảo hiểm , tôi vội nói :
- Cô ơi , cháu không có mũ .
.
.
- Cháu mượn tạm con bé Lan gì đi.
.
.
Nhanh lên !
!
Thế là tôi cùng bà chủ thẳng hướng về khu phố Linh Lang với hai quả mũ bảo hiểm có một không hai .
.
.
" Không hiểu cậu em ấy là ai mà lại biết mình nhỉ ? "