Tô Diệu Khanh cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Từ khi đến cổ đại đến nay đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến một trường hợp kinh động như vậy.
“Biểu tiểu thư, đừng sợ!
”
Tố Nguyệt vội vàng trấn an, giọng cũng có phần run run: “Đây là Hắc Giáp Vệ đang áp giải phạm nhân. Chúng ta cứ đứng yên ở đây đợi một chút, đợi bọn họ đi qua là được.
”
Như để xác nhận lời Tố Nguyệt vừa nói, chỉ trong chốc lát, từng chiếc xe chở tù nặng nề lần lượt đi ngang qua trước mắt Tô Diệu Khanh. Trong xe nhốt đầy những tù nhân đầu tóc bù xù, người nào người nấy đều mang một vẻ u ám, tử khí trầm trầm khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Không hiểu vì sao, tim Tô Diệu Khanh bỗng đập mạnh một nhịp, trong lòng nàng bỗng có cảm giác bất an kỳ lạ. Nàng theo bản năng định mở miệng bảo Anh Nương và Tố Nguyệt quay lại cửa hàng để tránh đi.
Nhưng còn chưa kịp nói ra lời, thì biến cố bất ngờ xảy ra.
Chỉ nghe một tiếng vút xé gió vang lên, một mũi tên lao thẳng đến, xuyên qua người một Hắc Giáp Vệ đang áp giải tù nhân. Tiếp theo đó, từ bốn phương tám hướng, một đám người bịt kín mặt bằng vải đen, tay cầm lưỡi đao sắc bén, đột ngột xông ra.
“Giết!
”
Tiếng hét vang trời của những kẻ bịt mặt như làm thủng màng nhĩ. Đám người lao thẳng về phía xe chở tù.
Đám Hắc Giáp Vệ được huấn luyện nghiêm ngặt lập tức phản ứng, trong nháy mắt, từng thanh đao bên hông họ được rút ra khỏi vỏ với tiếng xoẹt sắc bén. Hai phe người lập tức lao vào nhau, đao kiếm va chạm, tiếng hô giết vang dội khắp con đường, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
“Có người cướp tù!
”
Chỉ trong một thoáng, cả con đường chìm vào cảnh hỗn loạn chưa từng có. Dân chúng hoảng loạn la hét bỏ chạy tứ tán, chen lấn xô đẩy đến mức không ai phân biệt nổi đâu là lối thoát.
Tô Diệu Khanh chưa kịp phản ứng thì bỗng cảm thấy sau lưng có một lực đẩy cực mạnh đánh úp tới. Thân thể nàng mất đi trọng tâm, cả người loạng choạng ngã về phía sau. Đôi mắt nàng trợn tròn, chỉ kịp thấy bậc thang dưới chân ngày càng gần, nàng sắp sửa ngã xuống dưới!
“Tiểu thư, cẩn thận!
”
“Biểu tiểu thư, cẩn thận!
”
Anh Nương và Tố Nguyệt vốn luôn ở sát hai bên nàng, phản ứng cực nhanh. Một người nắm chặt cánh tay trái, một người giữ lấy cánh tay phải của Tô Diệu Khanh, kéo mạnh nàng lại, kịp thời ngăn nàng khỏi bị ngã nhào xuống bậc thang.
Nếu không có họ, chỉ e nàng đã rơi xuống và bị dòng người giẫm đạp đến không còn hình dáng.
Thoát khỏi hiểm cảnh, Tô Diệu Khanh vẫn chưa hết hoảng sợ. Mặt nàng trắng bệch, hai chân mềm nhũn như thể không còn sức lực.
Nàng nghĩ mà kinh hãi: Nếu vừa rồi ngã xuống bậc thang, trong lúc dân chúng đang hoảng loạn mà bị giẫm đạp thì nhẹ cũng là trầy da tróc thịt, nặng thì gãy xương gãy cốt…
Nghĩ đến đây, nàng càng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Đáng sợ hơn nữa là phía trước không xa chính là chiến trường hỗn loạn giữa đám Hắc Giáp Vệ và đám người bịt mặt. Nếu nàng bị ngã lăn về phía đó thì mạng sống này coi như xong.
Xung quanh, tiếng la hét kinh hoàng của dân chúng vẫn không ngừng vang lên. Đám đông chen chúc, xô đẩy, ngã trái ngã phải, ép ba người bọn họ lảo đảo liên tục. Tình hình lúc này vô cùng nguy hiểm, chỉ một chút sơ sẩy cũng có thể xảy ra chuyện lớn.
Anh Nương và Tố Nguyệt tuy lớn tuổi hơn Tô Diệu Khanh, nhưng cả hai cũng chưa từng gặp phải tình huống đáng sợ như thế này. Trong khoảnh khắc ấy, hai người sợ đến hồn bay phách lạc, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn gắt gao che chắn Tô Diệu Khanh ở giữa, bảo vệ nàng không chút do dự.
“Anh Nương, cứ như thế này mãi cũng không ổn…”
Tô Diệu Khanh run rẩy, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được:
“Chúng ta… chúng ta vào Bốn Mùa Xuân tránh một chút đi…”
Anh Nương và Tố Nguyệt nghe nàng nói, ánh mắt lập tức sáng lên như tìm được đường sống trong cơn hoảng loạn.
“Biểu tiểu thư nói đúng!
”
Ý kiến này quả thực rất tốt! Trốn vào Bốn Mùa Xuân có thể giúp ba người tránh được nguy hiểm đang rình rập bên ngoài.
Chỉ là, dù khoảng cách đến Bốn Mùa Xuân chỉ cách vài bước chân, nhưng lúc này con đường ấy lại giống như một cái vực sâu khó có thể vượt qua. Khắp nơi đều là người, kẻ xô đẩy, người chen lấn, ai cũng muốn chạy thoát thân.
Tố Nguyệt tuy là nha hoàn, nhưng từ nhỏ được nuôi dưỡng trong An Xương Hầu phủ, quanh năm chỉ hầu hạ phu nhân, không hề làm việc nặng nên sức lực chẳng đáng là bao. Giữa đám đông hoảng loạn thế này, nàng không thể nào chen lấn nổi.